Chương 24: Nhật ký truy thê của phan lão công

Anh quốc, thời tiết âm u cùng mây mù trắng xóa nhưng không khí yên lặng cùng thanh bình thực ra lại là địa phương dưỡng bệnh rất tốt.


“Trình Thanh Duệ, buông ra!” Một thân y phục bệnh nhân cũng không che dấu được khuôn mặt thanh tú, cặp miêu nhãn thật tròn mở to, đang tức giận trợn trừng, gắt gao nhìn nam nhân cao gầy bên giường bệnh.


“Tố a, đừng khách khí như vậy, mỗi lần ta tới nhìn ngươi ngươi đều là một bộ dạng ngây ngốc, đến, cười cho gia xem một cái.” Nam nhân kêu Trình Thanh Duệ chẳng những không buông tay, còn nửa dựa lên người nam nhân trên giường, ý đồ bắt y cười rộ lên.


“Tố cười rộ lên rất dễ nhìn, mau, cười một cái cho gia xem, nào ”
“Con mẹ nó ngươi có thôi đi hay không? Đừng tưởng rằng ngươi là bác sĩ chủ trị cho ta thì có thể động tay động chân.” Nghiêm Tố ngồi dậy vung tay cho hắn một cái tát, dấu tay rõ ràng in lên gò má.


“o(︶︿︶)o Ai Bị người chán ghét đến mức độ này cũng là một loại nhân sinh thú vị.” Nói xong không để ý áo blue trắng thuần bị quét trên mặt đất, ngồi xổm bên giường, vẻ mặt suy sụp, còn nhỏ giọng lầm bầm: “Người bệnh chán ghét ta, Hiểu Tinh cũng không muốn nhìn mặt ta, ai!!! Ta không thiết sống nữa!”


Nghiêm Tố ngồi trên giường vẻ mặt khinh bỉ, liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi nếu còn động tay động chân lung tung, Hiểu Tinh nhà ngươi sớm muộn cũng sẽ chạy theo người khác.”


available on google playdownload on app store


“A a a —— Tố, ngươi không thể đả kích lòng tự tin của ta như vậy! Hiểu Tinh nhất định sẽ trở về.” Một phen nước mũi một phen nước mắt, Nghiêm Tố nhìn mà phát mệt.


“Được rồi, đừng giả bộ! Loại kĩ xảo này của ngươi không có tác dụng với ta.” Nói xong nằm xuống, kéo chăn phủ kín người, nhìn khung cảnh điêu linh ngoài cửa sổ chỉ còn mấy thân cây trơ trụi.
Khí trời, càng ngày càng lạnh.


Nhất thời, trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ. Nhưng không đợi Nghiêm Tố xúc cảnh sinh tình, thanh âm huyên náo của cái người kia lại vang lên bên tai, “Ngày hôm nay người nhà của ngươi không có tới thăm à?”
“Chắc là có việc.” Nghiêm Tố không chút để ý nói tiếp.


Một năm trước, y được đưa sang Anh tiếp nhận trị liệu tâm lý. Bình thường có Dương Húc cùng Dương Lang tại bên người cũng không còn cảm giác quạnh quẽ, Dương Húc còn phải lo bài vở không thể cả ngày cùng y, đa phần là Dương Lang (1) bồi y nói chuyện phiếm, dẫn y đi chung quanh shopping. Nhưng là, dù sao cũng không thể thời thời khắc khắc bên cạnh y, y cũng đã thành thói quen, không thể giống như hai người trẻ tuổi kia oán trời trách đất, thật khó xem.


Nghiêm Tố thở dài, vừa quay đầu lại nhìn thấy một gương mặt phóng đại, “Ta kháo!” Sợ tới mức mắng to.
“Ha ha ha ha… Tố a, ngươi như vậy… thật là đẹp mắt ha ha ha…” Trình Thanh Duệ ôm bụng cười ha hả.
Nghiêm Tố không lên tiếng, nghiêng đầu, vẻ mặt như đang nhìn một tên phát bệnh thần kinh.


“Ngươi… rốt cục thể hiện biểu tình khác.”


Thời gian Nghiêm Tố vừa đến bệnh viện này, đối mỗi người đều mang theo địch ý, ôm chặt lấy chính mình rúc vào góc tường, hai mắt mở to như thú nhỏ bị kinh hách, cũng không cho ai tới gần y, không ăn không uống không tắm rửa, thậm chí bảo trì nguyên một tư thế không nhúc nhích suốt ba ngày, thẳng đến lúc bị đói đến ngất đi.


Thậm chí cả đoàn chuyên gia đều bó tay bất lực, người bệnh không phối hợp điều trị, dù là người chuyên môn cao nhất cũng không có biện pháp, chỉ có thể đem y nhốt ở trong phòng, đúng hạn tới đưa đồ ăn.


Thẳng đến có một ngày, giáo sư Lynda giảng dạy đem y thành đối tượng khảo xét cho nhóm sinh viên thực tập, gương mặt không chút biểu tình của Nghiêm Tố rốt cục có một tia lay động.
Y gặp được Trình Thanh Duệ khi đó vẫn là thực tập sinh.


Vì thế Trình Thanh Duệ đảm nhiệm vị trí bác sĩ chủ trị cho Nghiêm Tố, ở lại Anh quốc. Vốn Trình Thanh Duệ chuẩn bị hết kì thực tập sẽ về nước nhà cống hiến sức lực, nhưng vì Tiểu Miêu vô biểu tình này chỉ đối với lời của hắn có phản ứng, thiên chức bác sĩ khiến hắn không thể vất bỏ con thú nhỏ này mà về nhà, lưu lại một lần chính là một năm.


“Nhàm chán.” Nghiêm Tố bị nói có chút ngượng ngùng, nghiêng mặt không nhìn tới hắn.
“Thật sự, thật sự, ngươi còn nhớ rõ lần cuối mình cười là khi nào không?” Trình Thanh Duệ ngồi lên giường, tiến đến trước mặt y săm soi, giống như trên mặt y có hoa nở vậy.


Cười? Y đã bao nhiêu lâu không cười rồi? Thậm chí y còn quên mất là mình có thể cười. Tại trong gian phòng tràn ngập mùi xạ hương, hán tử cao tráng vẻ mặt sủng nịch bảo ngày mai đón y về nhà, hắn đó là lần cuối cùng y cười đi.


Sau đó thì sao? Tiếp tục sau đó xảy ra chuyện gì? Hai kẻ mặc đồ đen tới trói y, lại bịt kín mắt bằng vải đen, một trận xóc nảy, thanh âm của mẹ ngay tại bên tai… Tiếp tục sau đó, người nam nhân kia treo y lên, càng không ngừng, liều mạng, xâm phạm y…


“Khụ khụ…” Trình Thanh Duệ nhìn ánh mắt người nọ ngây dại ra, nhanh chóng lên tiếng cắt đứt, “Ta xem ngươi điều trị cũng khá ổn rồi, thương lượng với người nhà một chút về nước đi, ngươi chẳng lẽ muốn định cư ở trong bệnh viện này?”


Chuyện sau này Nghiêm Tố đã từng lo lắng qua.Về nước? Chỉ sợ sẽ đụng mặt người kia đi. Chính là mẹ vẫn còn ở đó, cho dù muốn ở lại Anh thì cũng phải đưa mẹ sang. A, thật đúng là chuyện phiền toái.


Trình Thanh Duệ không chuyển mắt nhìn người đối diện, khuôn mặt Nghiêm Tố luôn không biến sắc, làm cho một người thân làm chuyên gia tâm lý như hắn cũng không hiểu nổi, thật sự nhìn không ra ý nghĩ của người này.


Lúc trước giáo sư Lynda vì rèn luyện bọn hắn, hướng dẫn thông qua quan sát vẻ mặt người bệnh phán đoán thế giới nội tâm của họ. Không thể nói hắn học nghệ không tinh, dựa vào những cách giáo sư Lynda giảng dạy đều chỉ có thể đại khái phán đoán y đã trải qua ngược đãi, do đó tinh thần bị phá hỏng, thiếu hụt khả năng biểu lộ tình cảm, cho nên mởi biểu hiện ra trạng thái ch.ết lặng điên cuồng.


Hiện tại hắn đã làm bác sĩ chủ trị cho Nghiêm Tố một năm cũng chỉ có thể hiểu được sơ sơ đôi câu vài lời, y từng phản bội người y yêu, hại người đó đeo trên lưng tội danh “Kẻ sát nhân”, còn chính mình thì trốn đi không dám gặp người đó.


Cũng may, trải qua Trình Thanh Duệ hắn bám riết không tha, không nói lý lẽ, kiên trì không lơ là quấn chặt lấy y, người này rốt cuộc có thể cùng hắn nói chuyện bình thường, thậm chí mỗi lần bị hắn nháo cũng có phản ứng quá khích. Ân, đó là một chuyện tốt.


Nhưng là chỉ cần một phút không chủ động bắt chuyện với y, khuôn mặt người này lại trở lại thành một khối băng, làm hại hắn thậm chí cảm thấy tổ tiên của mình có phải thiếu nợ y hay không.
“Ngươi nếu không để ý tới ta thì ta đi a ” Lại bị coi thường.


“Uy —— Moshimoshi (2) —— Hello ——” Như trước không để ý tới hắn, “Thôi đi Thật không biết nam nhân nhà ngươi làm thế nào chịu được tính tình quái đản này của ngươi?” Trình Thanh Duệ quyết định vò đã mẻ lại sứt, tự vạch áo cho người xem lưng.


“Hắn… có thể cũng chịu không nổi rồi đi.” Nghiêm Tố hạ xuống lông mi thật dài, trong mắt bao phủ bóng tối, nhẹ giọng nói.


Vừa nhìn có hy vọng, Trình Thanh Duệ tinh thần hăng hái lên, “Kia… Cũng không nhất định đi, nếu không hắn sao lại vì ngươi gánh tội danh giết người chứ?” Hắn nhìn chằm chằm Nghiêm Tố, không buông tha bất kì một biến hóa nào.


Rốt cuộc vào lúc Trình Thanh Duệ cho là y sẽ không mở miệng nữa thì bên môi Nghiêm Tố nổi lên run rẩy cứng ngắc, “Hắn.. rất ngu ngốc.”

Trên phi trường, Dương Húc cùng Phan Lang sốt ruột nhìn cánh cửa đầy người tới lui, chính là không thấy bóng dáng người cần tìm.


“Như thế nào còn không có đi ra?” Phan Lang vẻ mặt nôn nóng.
“Sẽ không bị cảnh quan giữ lại chứ?” Dương Húc cũng quay ngang quay ngửa nhìn chung quanh.
“Không có khả năng, chuyện quan trọng như đi gặp chị dâu, anh ấy sẽ không nổi tính bướng bỉnh, yên tâm đi, ân.”


Quả nhiên vẫn tự an ủi mình sao? Dương Húc bĩu môi nghĩ.
“A! Đã ra rồi, đã ra rồi…” Phan Lang nhìn thấy người, nhanh như gió bay đến. Thực hoài nghi trên chân nàng không phải là dép cao gót mà là ống phóng rocket.
“Ca ——” Phan Lang nhào tới, trực tiếp phóng vào lòng Phan Lâm ôm chặt.


Phan Lâm hai tay trống trơn, đã hơn một năm không gặp, hình dáng cũng khác đi nhiều. Dương Húc nhìn cái đầu trọc của Phan Lâm, nghĩ muốn giơ tay sờ thử nhưng lại nghĩ đến nam nhân nhà mình nhắc nhở, vẫn là đem tay cắm trở lại túi quần.
“Y thế nào?” Nhìn thấy Dương Húc, Phan Lâm nôn nóng hỏi.


“Biến Cũng không thèm hỏi em gái lấy một câu, đúng là có lão bà quên em gái, hừ!” Phan Lang có chút ghen tị, bước nhanh ra ngoài.
“Tự anh đi xem thì biết.” Dương Húc cố ý câu hắn.


Thực mẹ nó cả cái nhà này nói chuyện giống y như nhau. Phan Lâm vò đầu, sờ sờ cái mũi, ba người lên taxi tới bệnh viện.
(1) Dương Lang: Có vẻ Phan Lang không muốn Nghiêm Tố biết mình là em gái Phan Lâm nên mới đổi sang họ của Dương Húc.
(2) Moshimoshi: もしもし – Xin chào (tiếng Nhật)






Truyện liên quan