Chương 14
Hạ cánh xuống là một sân thượng của một tòa nhà cao ngùn ngụt, từ trên lang can sân thượng có thể thấy toàn bộ chuyển động dưới mặt đất xung quanh. Lúc này nó bước xuống với đôi giày YAME đen, quần jeen, áo phông đen in hình đầu lâu màu trắng, vest đen cá tính, chiếc mũ lưỡi trai cá tính cùng màu cùng kính râm tạo thêm tính mạnh mẽ trên người nó. Bấy giờ đã có người đợi sẵn, chừng 10 tên mặt đồ trông giống xã hội đen đứng kính cẩn cúi đầu chào, nó không nói gì chỉ gạt đầu rồi đi xuống phía tầng cao nhất.Ngự trị tại một cái ghế trong hội trường ở tầng cao nhất, một chàng trai mang khí chất vương giả đang nhìn về phía xa thông qua tấm kính trong suốt của bức tường. Ngồi trên ghế phả làng khói thuốc vào không khí một cách suy tư. Mó mở của bước vào, anh ta quay mặt lại, ánh mắt trìu mến bay lơ lững đến nó, nụ cười dần dần hé lộ, đôi chân củng không để yên bước từng bước nhẹ nhàng nhưng cũng nhanh phăng phắc bay đến bên cạnh nó ôm nó vào lòng.
- em đã về!
- mới mấy tháng thôi!
- nhưng cũng rất nhớ!
Người đó không ai khác, chính là bạn đời tương lai của nó thường gọi là Milles hơn nó 5 tuổi tức là 23t. Hai người có tính cách lạnh lùng giống nhau, họ quen nhau từ lúc nó sang Mỹ lập lại sự nghiệp, anh luôn bên cạnh, chắm sóc và che chở cho nó. Anh biết mọi sự việc liên quan tới nó, nó luôn chia sẽ với anh, nó cũng rất yêu anh và họ yêu nhau dữ dội (khúc này xàm)
- em sẽ ở đây luôn chứ?
- không em về đây có việc!
- khoan hãy nói công việc nào!
anh xiết chặt vòng tay, ôm sát nó vào lòng, họ trao nhau những nụ hôn ấm áp đến khi thõa mãn nổi nhớ nhung mới thôi dừng lại.
- anh thật là bá đạo!
- em giờ mới biết? nhưng như thế chưa đủ để cho lời xin lổi của em với anh! - anh kéo nó ngồ xuống, ngồi trên đùi anh, bắt những lọn tóc vuốt ve.
- lời xin lỗi gì?
- em còn không biết, hay để cho anh giúp em nhớ lại!
- không không, khỏi đi em nhớ rồi, em xin lỗi được chưa?
- xin lỗi vì điều gì? nói anh nghe!
- sống chung với một người đàn ông khác, còn phải lí do nào? nhưng thực sự em không có bị sao hết mà, đó là kế hoạch.
- nếu có gì là anh đã qua bên đấy lột da thằng đó rồi đâu cần ngồi ở đây đợi!
- em luôn theo dỏi em đấy à?
- đương nhiên nếu không em chạy mất thì sao!
- hỏng có đâu! anh nghĩ bậy không à - nó nhéo mũi anh cười nói một cách chắc chắn, anh là người nó yêu thương và sẽ bên anh mãi mãi, không có chuyện rời xa anh đâu.
- rồi em đã nói vậy thì anh tin vậy! à em về đây có chuyện gì nói anh nghe!
- em muốn đi gặp một người! và nhờ ông ta giúp em một chuyện!
- ai? anh biết không?
- đương nhiên anh biết! ông Thomas nhà thôi miêng nổi tiếng!
- để làm gì? em định thôi miêng ai?
- thôi miêng em nè!
- sao phải làm như vậy? - anh giựt mình, trong lòng lo sợ, nếu lỡ có chuyện gì trong khi thôi miêng thì sao. trong đời anh từ đó đến giờ chỉ có nó, nếu nó có mệnh hệ gì thì sao anh sống nổi.
- trong kí ức của em có cái gì đó rất mơ hồ, em nghĩ mẹ em đang giấu em cái gì đó, khi mở cái thùng bưu phẩm chứa xác cha em, mẹ đã lấy trừ trong đó ra một tờ giấy nhỏ nhưng bà đã không đưa ra mà cất giấu đi, khi em rình và thấy bà giấu, nhưng không thể nào nhớ nổi. em nghĩ tờ giấy đó có liên quan đến hung thủ nên em muốn dùng thuật thôi miêng để giúp em tìm ra mảnh giấy đó!
- nếu em tìm được miếng giấy đó thì sao?