Chương 17
Nó đang cùng với gia đình mình sống một cuộc sống hạnh phúc, tuy nó biết mình đang trong mơ nhưng nó nghĩ sẽ nhanh thôi, nó nghĩ chỉ là mơ thì nó sẽ nhanh hơn thời gian bình thường nên nó sẽ ở trong kí ức mà nó muốn, nó muốn cùng cha mẹ nó một lần nữa được ở bên nhau. khi thời gian đã qua lâu, 2 chàng cứ gọi mãi mà không thấy có động tĩnh gì. Milles dường như giống một con hổ hung hãng, gào thét để cho nó tĩnh dậy, nhưng sự thật nó giống như người thực vật, không có bất kì nhút nhích nào.
- có lẽ cô ấy đang có chuyện gì! cô ấy không muốn trở về hiện thực!
- vậy khi nào cô ấy mới tĩnh dậy được!
- tùy vào cô ấy, có thể khi cô ấy timg được thứ cô ấy muốn tìm hoặc là mãi mãi!
- không thể nào! ông... mau giúp cô ấy tĩnh lại ngay lập tức!
- không được! không thể nào được, nếu anh muốn cô ấy ch.ết thì cứ việc dùng điện gim vào đầu cổ đi! anh muốn cô ấy bị vở mạch máu não ch.ết à! điều cần thiết bây giờ là đợi! anh có hiểu không!
Milles hục hẩng không biết làm như thế nào với những lời Thomas vừa nói, cứ ngẩn người ngồi bên cạnh nắm tay nó, nhìn nó với ánh mắt cầu mong nó sớm quay lại. nếu như nó ngủ mãi mãi anh sẽ mất nó, cuộc sống của anh sẽ không còn gì nữa, cuộc sống đó sẽ trở nên vô nghĩa. anh cứ ngồi đó, các bác sĩ cứ luân phiên ra vào kiểm tr.a tình trạng, cứ thế mà đã 1 năm rưỡi trôi qua. Hôm nay là ngày sinh nhật của nó, sinh nhật vừa rồi của nó vẫn là anh cho người mua một cái bánh kem nhỏ, thổi bong bóng treo quanh phòng, cùng với 1000 con hạt treo trên trần của phòng bệnh viện. anh nói nếu gấp được 1000 con hạc treo như thế thì điều ước sẽ trở thành hiện thực nhưng sao anh đã gấp 2000 con rồi mà nó vẫn chưa chịu tĩnh dậy. anh là một con người lớn, cao cao tại thượng của một băng xã hội đen đứng đầu tại Mỹ mà bây giơ lại ngồi đó xếp những con hạc nho nhỏ với điều ước mà lúc trước anh cho đó là dở hơi.
- em không ngoan chút nào cả! em đã hứa sẽ không xa anh mà! như thế này không phải xa là gì đây? em rất ác độc có biết không! em lấy đi trái tim anh đi vào giấc mơ mà em muốn! em không quan tâm đến cảm xúc của anh, em chỉ biết mỗi mình em. hôm nay xem này là sinh nhật của em đó, em có mau thứ dậy cùng anh ăn sinh nhật không!
- em có biết lúc nào anh cũng ở đây bên cạnh lo cho em lắm không? em thì tốt rồi, nằm lì ở đó có cần quan tâm gì đời sống của anh hiện tại đâu! có rất nhiều điều cần nói với em khi em tĩnh lại! mai tĩnh lại đi rồi chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết!
nó cũng như vậy, không cử động chỉ có tiếng thở đều đều, cuộc sống thanh nhàn của nó trong mơ đang diễ ra nó làm sao có thể từ chối giấc mơ ngọt ngào như vậy! thời gian trong mơ băng thời gian bên ngoài. nó vui vẻ hạnh phúc, anh đau khổ tột cùng, không biết đến khi nào mới nó mới tĩnh dậy được!
4 tháng sau... anh từ Việt Nam bay về Mĩ do cần phải giải quyết vấn đề tập đoàn của nó, nghe tin nó có những tiến triển tốt, anh gấp rút trở về. thật không may, con người cứ trêu ngươi cho người ta hạnh phúc làm chi để giờ đây trên chiếc trực thăng anh đang ngồi trông ngóng về đất Mỹ để gặp người yêu đã bị kẻ thù bắn tỉa nổ tung cuộc đời là thế, nó tĩnh dậy nghe liền tin anh vì bay về gặp mình mà .... một cú sock tinh thần quá kinh khủng, nó dường như vô cảm. anh vì nó, luôn chăm sóc nó, ở bên nó động viên giúp nó tĩnh dậy vậy mà giờ nó tĩnh dậy thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
nó khóc vỡ òa bên cạnh mộ anh,
- xin lỗi anh, em thật sự quá vô tình, không quan tâm gì đến anh. anh ơi, em yêu anh, yêu anh trên tất cả những gì em có, xin anh xin anh hãy tha lỗi lỗi lầm của em. anh thật sự là người quan trọng nhất của cuộc đời em. vì sao vì sao ông trời cứ cho chúng ta xa cách, cũng không thể trách ông trời, nếu em tĩnh dậy sớm hơn anh sẽ không như thế này, nếu em không làm thủ thuật thôi miêng anh sẽ không như vậy, chúng ta sẽ được ở bên nhau. nhưng giờ đây chuyện đã quá muộn đối với em, em đã biết được sự thật, xin hãy cho em một thời gian, thời gian để cùng chúng quyết chiến. khi đó em sẽ cùng anh đến những nơi chỉ có hai ta! em xin lỗi!
Từ đâu đó phía sau phần mộ...