Chương 41
Phàn Thâm… biến mất.
Phàn Thâm… huỷ đi thế giới tinh thần này.
Lòng Tiêu Hòa trống rỗng, hắn đã nói rất nhiều, nhưng không biết Tiểu Phàn của hắn có nghe được hay không.
Cho đến khi trước mắt tối đen, Tiêu Hòa rơi vào hôn mê, lúc hắn bừng tỉnh lại, có ảo giác như đã cách mấy đời.
Gian phòng màu trắng, giường nệm màu trắng, chỉ có người nằm bên cạnh là ánh sáng duy nhất.
Tiêu Hòa ngồi dậy hốt hoảng ôm chầm lấy y, rất sợ nếu hắn buông tay, y sẽ thực sự biến mất.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Tần Túc bước nhanh vào.
Tiêu Hòa nghe được tiếng người mới dần hoàn hồn, cũng tỉnh táo lại.
Không muốn bị người khác thấy mình thất thố, Tiêu Hòa hít sâu một hơi, buông Phàn Thâm ra, ngồi xuống cái ghế kê cạnh giường.
Tần Túc cũng không nhiều lời, gọn gàng dứt khoát nói: “Ngài hoàn thành nhiệm vụ, máy móc biểu hiện thêm một nhân cách được dung hợp.”
Tiêu Hòa gật gật đầu, tim vẫn nhói đau từng trận.
Tần Túc đưa một ly nước ấm qua: “Xin mời.”
Tiêu Hòa nhận lấy, ôm trong lòng bàn tay, uống một hớp.
Nước chỉ là thứ vô vị bình thường nhất, nhưng vào thời điểm con người ta bất lực có được một chén nước ấm lại là an ủi lớn lao.
Trầm mặc hồi lâu, đến khi tâm tình Tiêu Hòa hoàn toàn ổn định, Tần Túc mới nói: “Có thể kể lại những chuyện ngài đã trải qua một chút không?”
Tiêu Hòa đáp đồng ý, sau đó mới từ từ nói.
Cuộc sống của hắn cùng Tiểu Phàn không hề khúc chiết phập phồng như với Al, phần lớn chỉ là những việc sinh hoạt vụn vặt, đơn giản bình dị, thậm chí trống không đến chỉ còn hai người họ.
Nhưng hồi tưởng về một cuộc sống như vậy, lại khiến nỗi chua xót tuôn trào càng mãnh liệt.
Lúc có thì thấy tầm thường tới không thể tầm thường hơn, mất đi rồi mới biết khủng hoảng như thế.
Mười tám năm, hoá ra từ lâu y đã là một phần trong sinh mạng hắn.
Mười tám năm, hoá ra hắn đã sớm khắc sâu y vào tận xương tủy.
Đời này của hắn cũng chưa có hai cái mười tám năm, nhưng lần này hắn và y lại có được mười tám năm.
Mà hiện tại, đã không còn.
Tiêu Hòa lẳng lặng kể xong, Tần Túc chuyên chú tiến hành ghi chép, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Vậy xem ra quá trình trị liệu lần này rất thuận lợi.”
So với quốc gia Tinh linh, lần này xác thực được coi là thuận lợi.
Thế nhưng…
Tiêu Hòa không lên tiếng, hắn cảm thấy mình rất vô dụng, nói là đi chữa trị cho Phàn Thâm nhưng kỳ thật sau cùng vẫn là Phàn Thâm vì hắn mà hy sinh.
Tần Túc nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Không nên tự trách, Tiêu tiên sinh, ngài đã làm được tốt nhất rồi. Trong thế giới tinh thần của cậu chủ, bất cứ ai cũng không thể đánh bại y, y muốn tỉnh lại chỉ có thể dựa vào bản thân, mà ngài sử dụng phương thức này khiến y tỉnh ngộ là chuyện không còn gì tốt hơn.”
Tiêu Hòa mấp máy môi, vẫn không mở miệng.
Tần Túc thở dài, tiếp tục động viên hắn: “Ngài nên thử suy xét theo hướng này, nếu có thể, ở các thế giới sau này, ngài chỉ cần khiến cậu chủ yêu ngài, sau đó chọn lựa thời điểm thích hợp nói ra sự thật, y sẽ vì muốn gặp ngài mà lựa chọn tỉnh lại.”
Tần Túc nói đúng, nhất lao vĩnh dật, quả thực là phương án chữa trị hiệu quả.
Có điều… cảm thụ trong lòng Tiêu Hoà thật khó diễn tả bằng lời.
Nếu không có tình cảm, hắn có thể không chút kiêng dè, nhưng có tình cảm rồi, vừa nghĩ tới mỗi lần đều phải gặp một Phàn Thâm xa lạ, mỗi lần đều phải cùng một Phàn Thâm yêu nhau, mà thời điểm sau cùng hai bên anh tình tôi nguyện lại phải chia lìa, sự bất đắc dĩ này, cảm giác thất bại cùng mỏi mệt này quả thực bức người phát điên.
Nhưng hắn không thể nói ra, cho dù đây không phải công việc, vì chữa khỏi Phàn Thâm, hắn cũng sẽ chịu đựng.
“Anh nói đúng.” Tiêu Hòa đáp “Ta sẽ cố gắng đi theo phương thức này.”
Tần Túc biết Tiêu Hòa không giỏi giả bộ, nên bổ sung thêm: “Ngài không cần cố làm việc gì, chỉ cần là chính mình, tuỳ tâm tuỳ ý, y sẽ bị ngài hấp dẫn.”
Tiêu Hòa ngẩn ra, nhỏ giọng nói: “Tôi hiểu.”
Bàn bạc xong, Tần Túc lại hỏi: “Ngài có muốn về nhà một chuyến không?”
Tiêu Hòa quả thật cần nghỉ ngơi một lúc, hơn nữa hắn cũng nhớ cha mẹ.
Dù không tính thế giới tinh thần thì ở hiện thực đã nửa năm trôi qua, lâu như vậy mà không về nhà hắn sợ hai cụ sẽ mong nhớ hắn.
Để không làm lỡ thời gian, chiều hôm đó Tiêu Hòa thu dọn đồ đạc, theo sự sắp xếp của Tần Túc trở về nhà.
Tần Túc cho hắn một tấm thẻ, không có mật mã, xem như một phần tiền công.
Lúc quét thẻ trả tiên mua quà cho cha mẹ, Tiêu Hoà nhìn lướt qua số dư, phải nói là nghẹn họng trân trối.
Lớn đến ngần này, đây là lần đầu tiên hắn thấy em gái một triệu tệ có được không!
Đúng là giàu nứt đố đổ vách!
Bất quá tiền nhiều hơn nữa… Tiêu Hòa một tên trạch hết thuốc chữa tỏ vẻ, cũng không xài hết.
Đối với xe hắn không ham muốn (không thi được bằng lái xe loại chuyện này thôi đừng nói ra doạ người), đối với hàng xa xỉ hắn không nghĩ đến, nhà đủ ở, bạn gái không có… Được rồi, là sắp có bạn trai, bạn trai còn là một phú hào.
Ta đệt, Tiêu Hòa tự xét, cái loại ảo giác nữ chính số một phim truyền hình này là seo a!
Không được, hắn phải mạnh mẽ lên, phải học cách vung tiền, tiền này chính là tiền hắn liều mạng kiếm được.
Ừm, trước tiên mua quần áo cho mẹ, mua cho cha một chiếc đồng hồ, còn phải mua một túi xách đắt tiền cho con em…
Mua mua một đống, Tiêu Hòa lại buồn rầu, như vầy hắn không tặng được á.
Nếu đưa ra, cha mẹ thì có thể qua loa lừa gạt, nhưng nhỏ em tinh ranh còn không bới móc nội tình từng giây từng phút sao?
Đến lúc đó…
Tính toán một phen, vẫn là chờ thêm một thời gian nữa đi.
Cuối cùng Tiêu Hòa chỉ vác vài thứ bình thường về nhà.
Nhưng khi cha Tiêu mẹ Tiêu nhìn thấy con trai trở về liền cao hứng cười không khép được miệng, nào quan tâm hắn mang cái gì về?
Mà cũng trùng hợp, Tiêu Hòa về Tiêu Dung lại chạy mất.
Mẹ Tiêu oán giận: “Tuần trước em gái mi trở về, mới ở một tối đã hùng hùng hổ hổ chạy đi, con gái con đứa không lo tranh thủ kết hôn sinh con cứ muốn đi nghiên cứu cái gì sinh cái gì vật cái gì học, còn ra thể thống gì!”
Tiêu Hòa cười híp mắt dỗ mẹ: “Em gái có tiền đồ ngài nên vui vẻ mới được nha!”
Mẹ Tiêu gặp con trai vẫn luôn cười cong con mắt, cho nên tuy than phiền nhưng giọng điệu không có chút tức giận, chỉ lo tán chuyện trong nhà.
Vì đã lâu không gặp, người một nhà ăn bữa cơm lại kéo dài tới hai ba giờ trưa.
Tiêu Hòa bồi ba ba uống mấy chén, làm cha Tiêu mừng rỡ cười thêm toe toét.
Rời đi quá lâu, chuyến này về nhà có chút không nỡ xa cha mẹ.
Tiêu Hòa dứt khoát ở thêm mấy ngày, đến cuối tuần mới tạm biệt cha mẹ.
Trở lại chỗ Phàn Thâm, Tiêu Hòa không muốn lãng phí thời gian nữa, chủ động đề xuất tiến hành trị liệu.
Tần Túc đang thử vận hành thiết bị lần nữa, chuẩn bị kỹ càng xong, đợi Tiêu Hòa nằm xuống, mới nói: “Có chuyện thì có thể ra tìm tôi thương lượng.”
Tiêu Hòa gật đầu: “Được.”
Tiếp đó là một trận chóng mặt quay cuồng kéo tới, tuy đã trải nghiệm hai lần nhưng Tiêu Hòa vẫn không nén được thấp thỏm cùng căng thẳng.
Thấp thỏm là, hắn không biết lần này là thế giới nào.
Căng thẳng là, hắn sắp gặp lại Phàn Thâm.
Dù không phải sinh ly tử biệt, nhưng hắn đang không ngừng lĩnh hội nỗi đau đó, nên cũng càng khát vọng được gặp lại.
Tiêu Hòa hít sâu một hơi, mở choàng hai mắt.
Nhưng cảnh tượng đập vào mắt lại làm hắn trở tay không kịp.
Cả vùng biển lửa phóng lên cao, thiêu đỏ khung cảnh trước mắt.
Phòng ốc sụp đổ âm thanh nứt toác, mọi người hốt hoảng chạy trốn sợ hãi la hét, còn có cảnh hành hạ đến ch.ết khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ngọn lửa thiêu hủy tất cả, nhưng có người đang trong mảnh biển lửa vung kiếm tàn sát.
Một màn địa ngục trần gian, Tiêu Hòa chỉ nhìn lướt qua đã nhịn không được nôn oẹ liên tục.
Nhưng vào lúc này, một phụ nữ ôm hắn lên, chạy nhanh về phía trước.
Cô ăn mặc quần áo rườm rà, là phục trang thời cổ, ôm Tiêu Hòa chạy nhưng dường như không tốn chút sức nào.
Tiêu Hòa nhận ra có vấn đề, cúi đầu nhìn liền thấy bàn tay nho nhỏ của mình, ước chừng chỉ mới bảy, tám tuổi.
Hắn… nhỏ đi?
Chuyện gì thế này!
Tiêu Hòa còn đang nghi hoặc, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy trong mắt người phụ nữ ôm hắn đầy bi ai và tuyệt vọng.
Rốt cuộc đã đến được một nơi an toàn, cô cẩn thận bế Tiêu Hòa đặt vào một chỗ trong động, tiếp đó không ngừng hôn môi cùng thì thầm.
“Tiêu Hòa, nhất định phải sống sót, quên đi thù hận, quên hết mọi thứ, đừng quản chuyện gì, chỉ cần sống sót là được!”
Giọng điệu cô quá mức bi thương cùng tiếc nuối, tuy Tiêu Hòa không rõ nguyên do nhưng tâm tình cũng bị lây nhiễm, đáy lòng dâng lên bất an mãnh liệt.
Tiêu Hòa há há mồm, phát ra âm thanh non nớt mềm mại.
Nhưng người phụ nữ lại vội bịt kín miệng hắn: “Hài nhi ngoan, đừng lên tiếng, bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng lên tiếng, nương đi tìm phụ thân con, một mình con đợi ở chỗ này được không?”
“Nghe lời, hài nhi ngoan, tâm can của nương, bảo bối của nương, nghe lời chờ ở đây, nương lập tức trở về ngay, rất nhanh nương sẽ về.”
Nói xong lời này, nàng di chuyển hòn đá lấp kín cửa động, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Chung quy Tiêu Hòa cũng không phải một hài nhi thật, sao không rõ tình huống lúc này.
Tuy vẫn hơi mịt mờ, nhưng hắn biết, người mẫu thân kia muốn ch.ết.
Lần này rời đi, chính là vĩnh viễn phân ly.
Tiêu Hòa bỗng nhớ tới Phàn Thâm, không khỏi cay đắng trong lòng.
Hòn đá trước mắt, Tiêu Hòa dịch không nổi, đành bất đắc dĩ chờ ở trong này.
Mãi đến khi âm thanh náo động ầm ĩ bên ngoài tán đi, mãi đến khi ngọn lửa ngoài kia dập tắt, mãi đến khi khối đá này bị đẩy ra.
Tiêu Hòa từ bên trong bò ra, bóng đêm đã lui, ánh mặt trời đang thịnh.
Tiêu Hòa đứng thẳng người, đang muốn kiểm tr.a chung quanh một chút thì bước chân chợt khựng lại.
Trên mảnh phế tích hoang tàn, một nam nhân đang đứng.
Tóc đen như mực nhẹ nhàng tung bay, bạch bào như mây, tiên dật xuất trần, y hơi ngoảnh đầu, hai mắt sâu thẳm tĩnh mịch tựa biển xanh, chẳng qua chỉ là ánh nhìn vân đạm phong khinh(1) lại khiến mọi thứ chung quanh trở nên trống vắng hư không.
Tiêu Hòa ngơ ngác nhìn, không ngờ lần này sẽ gặp đối phương nhanh đến thế.
Nhưng có thể nhìn thấy y, thật tốt.
Hắn lảo đảo đi bước phía trước, có điều không đợi hắn đến gần…
Chỉ thấy nam nhân bạch y giương tay, những ngôi sao nhàn nhạt rơi lả tả đúng lúc bao trùm lấy hắn.
Tiêu Hòa không biết nó có nghĩa gì, rất nhanh não bộ liền bắt đầu phóng thích.
Đây là một cảm giác rất kỳ quái, nếu miễn cưỡng phải hình dung thì giống như mọi ký ức đều trở nên không quan trọng, trở nên không cần thiết.
Nếu vô dụng, vậy …vứt bỏ cũng không sao nhỉ.
Đôi con ngươi màu đen của Tiêu Hòa giãn nở, màu sắc nhạt dần, đến cuối cùng, quên đi tất cả.
-Hết chapter 41-
Chú giải:
(1) Vân đạm phong minh: ý chỉ thái độ lãnh đạm hờ hững, không quan tâm đến ai, đến cái gì, việc gì.