Chương 86
Theo lý thuyết, hai Alpha muốn đuổi theo một Omega là quá sức dễ dàng.
Có điều Phàn Khanh rất tường tận đường đi nước bước trong dinh thự, dù sao cậu vẫn luôn ngâm mình trong nhà suốt mười mấy năm nay.
Phàn Khanh hận không? Có lẽ là có, nhưng càng nhiều hơn là khiếp sợ kinh ngạc.
Cậu muốn chạy trốn, muốn rời xa hai người thân thiết nhất của mình, ôm suy nghĩ này chạy đi, quả thật không dễ để người khác tìm được.
Phàn Thâm và Tiêu Hòa đuổi theo ra rất xa, vẫn không thấy bóng dáng cậu ta.
Tiêu Hòa cũng lo lắng lắm, tuy biết mọi thứ trước mắt đều là giả, nhưng hắn đã chân chân thật thật sinh hoạt cùng Phàn Khanh một đoạn thời gian, người đâu phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Hắn đã coi cậu thành tiểu Phàn Thâm, nghĩ tới cậu đơn độc lẻ loi chạy ra ngoài gặp phải nguy hiểm, tâm liền siết chặt.
Mà thân là anh trai, Phàn Thâm càng thêm ảo não hối hận.
Nếu Phàn Khanh xảy ra chuyện, tất cả đều tại y.
Phàn Thâm nhất định nghĩ vậy, còn Tiêu Hòa từng nếm trải nhiều, con tim chợt giật nảy.
Hắn có dự cảm không tốt.
Căn cứ theo kinh nghiệm mấy lần trước, hắn dám khẳng định.
Lần ngoài ý muốn này, nhìn như là ngoài ý muốn, nhưng tuyệt đối không phải ngoài ý muốn.
Là ý chí của Phàn Thâm chủ đạo hết thảy.
Y không cách nào khiến tình cảm giữa Tiêu Hòa và Phàn Thâm bất hòa, chỉ có thể hạn chế thông qua ngoại giới.
Nếu Phàn Khanh gặp sự cố, Phàn Thâm sẽ áy náy tự trách, mang tâm lý đó, y làm sao tiếp tục đón nhận Tiêu Hòa?
Và vì để chia rẽ bọn họ, Phàn Thâm ẩn náu sau cuối kia nhất định sẽ làm Phàn Khanh gặp chuyện.
Chung quy đây là thế giới của y, muốn phát sinh chuyện gì, cần xảy ra việc gì, y có quyền tự do khống chế.
Tiêu Hòa hiếm khi thông minh được một lần, nhưng sau khi hiểu rõ, lại có cảm giác bất lực mệt mỏi.
Có thể hắn ngăn cản được lần này, nhưng tiếp theo thì sao, sau này thì sao?
Nghĩ đến thật sự ngăn trở hắn chính là bản thân Phàn Thâm, nhiệt tâm trong Tiêu Hòa đều bay biến.
Không biết được nguyên do, không tìm thấy điểm mấu chốt, luôn cảm thấy dù mình làm nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Lo sợ suốt quãng đường, tận đến khi máy truyền tin vang lên, thanh âm nội liễm của Phàn Thâm không che dấu sự lo lắng: “Thế nào? Tìm được rồi?”
Là cấp dưới bị phái đi tìm người phát tín hiệu tới.
Tiêu Hòa dựng thẳng hai tai, nhanh chóng sáp qua nghe.
Chỉ nghe đầu bên kia của máy truyền tin to cỡ cúc áo truyền ra trận thanh âm hỗn loạn, tiếp theo là một giọng nam: “Không ổn rồi, Nguyên soái đại nhân, Khanh thiếu gia tiến vào kỳ phát tình!”
Một câu nói tựa như sấm rền bổ vào đầu quả tim hai người.
Phàn Thâm vội vã quay đầu nhìn Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa sững sờ, trong đầu mấy vạn câu phắc you gào thét phóng qua, hắn còn đang thắc mắc sao tìm được một cách nhẹ nhàng như vậy, hoá ra là có hậu chiêu a!
Nháy mắt đó, Tiêu Hòa thật muốn bỏ chạy.
Chỉ là hắn không thể chạy, chạy liền xong.
Phàn Thâm nhíu mày hỏi, giọng lạnh băng: “Em ấy ở đâu?”
“Quảng trường Ailiya.”
Khỏi cần suy xét tâm tình Phàn Thâm, Tiêu Hòa cũng phải hít một hơi lạnh.
Toàn bộ thủ đô tinh, nơi phồn hoa nhất, lượng người đông nhất, Alpha qua lại nhiều nhất.
Một Omega phát tình tại đó quả thực giống như tên lửa hạt nhân bùng nổ.
Gay, hết sức gay go.
Tiêu Hoà chỉ vừa hiểu rõ về thiết lập của thế giới này, nhưng cũng biết tình thế trước mắt túng quẫn cỡ nào.
Phàn Khanh sắp toi đời, tuyệt đối sẽ toi đời.
Omega phát tình rất khó bảo toàn lý trí, càng không cần nói nơi đó có nhiều Alpha như vậy.
Omega bị đánh dấu ngay tại chốn công cộng, sẽ bị huỷ cả đời.
Mặc cho Phàn Khanh có một anh trai quyền quý, mặc cho Phàn Khanh xuất thân bất phàm, mặc cho có nhiều ưu thế hơn nữa.
Một Omega trầm luân dục vọng bị vô số Alpha chiếm hữu, cuộc đời còn lại phải sống trong ám ảnh đàm tiếu.
So với tử vong, tai nạn này càng đáng sợ kinh khủng hơn nhiều.
Huống chi Phàn Khanh được nuôi thành đơn giản như vậy, thuần khiết như vậy, sạch sẽ như vậy…
Chẳng dám nghĩ tiếp, Tiêu Hòa không đủ sức suy xét đến ‘ý chí’ Phàn Thâm. hắn phải đi ngăn cản, nhất định phải đi.
Hỏi phương hướng, co cẳng lao đi, mà Phàn Thâm cũng theo sát phía sau.
Bọn họ có mục tiêu, xe phi hành lao hết tốc lực, rất nhanh đã đến nơi.
Khắp quảng trường rộng lớn, hương thơm lượn lờ.
Trong đám người đầy âm thanh hỗn loạn, tiếng cãi ầm ĩ, còn có hơi thở giống đực giữa các cuộc vật lộn.
Đáng ăn mừng, thật sự đáng ăn mừng.
Bởi vì Alpha quá nhiều, bọn họ phải giành giật đánh nhau, chí ít nói lên Phàn Khanh vẫn an toàn.
Tiêu Hòa gần như cũng bị khí tức nồng đậm này bức điên, nhưng bù lại có mùi này dẫn dắt, sẽ dễ tìm được Phàn Khanh hơn.
Phàn Thâm xuất động binh sĩ, những Alpha đã có bạn đời cũng bị hương vị hấp dẫn trí mạng này khiến cho trái tim khẽ run, nhưng họ có thuốc ức chế trong người, có thể bảo trì lý trí.
Nhờ các binh sĩ áp chế, con đường Tiêu Hòa tìm kiếm Phàn Khanh thông thuận hơn nhiều lắm, không lâu sau hắn liền thấy được thiếu niên đang lạnh run kia.
Cảm giác đau lòng dâng lên trong ngực, Tiêu Hòa nhịn không được nhẹ giọng gọi “Tiểu Khanh…”
Nghe thấy giọng nói thân quen, Phàn Khanh ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ một mảng, đôi con ngươi lam nhạt tức thì lóng lánh ngấn nước.
Thấy rõ người tới, con tim cậu khẽ run, thanh âm thốt ra mềm mại cực điểm: “Anh Tiêu Hòa.”
Lời thì thầm nhỏ nhẹ khiến cả người Tiêu Hòa ngẩn ngơ.
Cậu vội tiến lên ôm lấy Phàn Khanh.
Đúng lúc này, Phàn Thâm xuất hiện ở phía sau bọn hắn, bởi vì dùng thuốc ức chế nên đôi con ngươi vẫn trầm ổn lãnh tĩnh, nhìn hai người đang ôm nhau cũng không có chút gợn sóng, chỉ thấp giọng nói: “Đi theo anh, hai người đã định thân, có thể cử hành nghi thức.”
Đại não Tiêu Hòa hơi choáng, không hiểu y nói gì.
Xe phi hành đã đáp xuống, hắn ôm Phàn Khanh đi vào, thiếu niên nằm trong ngực hắn đã khó nhịn mà khẽ rên.
Thanh âm mê người, hơi thở say lòng người, vọt vào đầu quả tim liền khó mà an ủi được dục vọng mãnh liệt.
Tiêu Hòa rất muốn cúi đầu hôn cậu, song một tia ý thức cuối cùng đang không ngừng thôi thúc hắn.
Không thể hôn, mi không thể hôn người này, tuy cậu ta rất giống Phàn Thâm, nhưng không phải là Phàn Thâm.
Mi yêu Phàn Thâm, cho nên… không được phản bội ảnh.
Thân thể và lý trí không ngừng vật lộn với nhau, mãi đến khi bọn họ xuống xe, bị đẩy mạnh vào một căn phòng, hắn mới tỉnh hồn lại.
Không ngăn được cánh tay đang sờ loạn của Phàn Khanh, hắn cố túm ống tay áo Phàn Thâm: “Đừng… Đừng làm vậy.”
Bởi kích thích quá mức mạnh mẽ, giọng Tiêu Hòa khản hơn bình thường nhiều lắm: “Phàn Thâm, đừng bỏ tôi lại.”
Phàn Thâm nhìn hắn, đôi mắt yên ả tối đen như vực sâu không đáy, không có tình cảm không có cảm xúc không có phập phồng cũng không có chút ánh sáng, thanh âm rập khuôn cứng ngắc như một tảng đá: “Tiêu Hòa, đừng suy nghĩ nhiều, thả lỏng ở cùng tiểu Khanh, qua hôm nay, hai người cũng chỉ thuộc về nhau.”
Y nói nhẹ nhàng bâng quơ, Tiêu Hòa lại chỉ cảm thấy mất mác vô cùng: “Nhưng mà… tôi yêu anh.”
Hắn không cố kỵ, thẳng thắn thổ lộ khiến Phàn Thâm rũ mi mắt: “Đây chẳng qua là mê hoặc nhất thời, chờ sau khi cậu có Omega thuộc về mình, sẽ hiểu cái gì là yêu.”
“Không đúng!” Tiêu Hòa choáng cả đầu, không sao biểu đạt rõ ý nghĩ mình.
Mà Phàn Thâm vẫn đang an ủi hắn: “Đừng lo, không có việc gì, tiểu Khanh sẽ tha thứ cho cậu, mà tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người nữa, hai người sẽ sống thật hạnh phúc, có con của mình, có gia đình thuộc về nhau, ân ân ái ái làm bạn trọn đời. Tin tưởng tôi… Đó chính là tương lai của cậu, một tương lai tươi đẹp.”
Phàn Thâm dùng chất giọng khàn khàn dịu dàng phác hoạ một viễn cảnh đẹp đẽ, một viễn cảnh không có y bên trong.
Tiêu Hòa chỉ cảm thấy chói tai cực kỳ, hắn la lớn: “Không! Phàn Thâm, anh không hiểu! Không có anh… tôi…”
Câu sau cùng còn chưa nói ra, hắn đã bị Phàn Khanh khó nhịn khoá môi, hoàn toàn nuốt trở vào.
Mùi vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ quá mức liêu nhân, mạch suy nghĩ của Tiêu Hòa hỗn loạn, không tiếp tục đẩy cậu ta ra.
Mà Phàn Khanh đã bắt đầu cởi quần áo hắn, mắt thấy hai người không thể kiềm nén nữa, đôi mắt Phàn Thâm tối đi, môi mỏng mím chặt, lui ra ngoài, đóng cửa, dựa lưng vào vách tường cứng rắn.
Đây là số mệnh đã định.
Ai cũng không ngăn được.
—
Ở trong phòng Tiêu Hòa thần trí hỗn loạn.
Hắn không nhận rõ người trước mắt là ai, chỉ muốn đụng chạm an ủi đòi hỏi lẫn nhau.
Hoocmôn sinh lý mạnh mẽ đủ để phá hủy tinh thần một người.
Tiêu Hòa không đè nén nổi, mà nhẫn nại của Phàn Khanh càng tới cực hạn.
Tại thời khắc sau cùng, Phàn Khanh nửa nằm trên giường cúi đầu cầu xin, Tiêu Hòa chợt bừng tỉnh lại.
Như có dòng suối nước trong từ óc đánh thẳng xuống ngực, toàn thân Tiêu Hòa lạnh lẽo cứng ngắc.
Hắn đang làm gì vậy… Rốt cuộc hắn đang làm gì vậy!
Cứ tiếp tục, thật sự sẽ không cách vãn hồi.
Hắn… Hắn…
Tiêu Hòa không dám nghĩ nhiều, lấy chăn phủ kín Phàn Khanh, hắn mặc quần áo tử tế xong liền toan chạy ra cửa.
Không được như nguyện, thanh âm thiếu niên nghẹn ngào khóc nấc: “Đừng đi, anh Tiêu Hòa, đừng đi, xin anh, xin anh cho em…”
Hình ảnh động nhân, thanh âm hoặc nhân, bất luận người đàn ông nào đều không kháng cự được.
Nhưng Tiêu Hòa hoàn toàn lãnh tĩnh.
Hắn quay đầu, dịu giọng: “Tiểu Khanh, em là đứa bé tốt, nên có một bạn đời hoàn hảo, thực xin lỗi.”
Nói xong lời này, hắn đẩy cửa ra ngoài, nhưng vì an toàn của Phàn Khanh, vẫn gọi viên y tá tới trông rồi mới đuổi theo.
Hắn muốn đi tìm Phàn Thâm, thừa dịp y chưa kịp trốn mà bắt lại.
Tiêu Hòa chạy ra ngoài, như ruồi nhặng không đầu tìm kiếm chung quanh, bay thẳng đến quảng trường Ailiya cũng không thấy bóng dáng Phàn Thâm.
Vốn sốt ruột vô cùng, nhưng hứng gió một hồi trái lại đã điềm tĩnh hơn.
Nhìn quảng trường náo nhiệt, Tiêu Hoà đột nhiên nảy ra kế sách.
Nơi này là thế giới của Phàn Thâm.
Phàn Thâm muốn cho hắn là Alpha, nên Tiêu Hòa hắn là một Alpha.
Nếu hắn là Omega thì sao!
Ý chí của Phàn Thâm có thể chủ đạo thế giới này, nhưng mảnh vỡ tinh thần của Phàn Thâm cũng có thể chủ đạo.
Hắn có thể dẫn dắt y, đánh lừa y, là có thể thay đổi hiện trạng.
Hạ gục ý chí Phàn Thâm, khiến mảnh vỡ tinh thần Phàn tỉnh lại mới là việc phải làm.
Vài giây chớp nhoáng, một ý niệm hình thành trong lòng.
Tiêu Hòa không chút do dự lấy máy liên lạc ra, gửi cho Phàn Thâm một tin nhắn bằng giọng nói “Phàn Thâm, tôi không phải Alpha mà là một Omega ẩn tính, hiện tôi đang ở quảng trường Ailiya…”
Ấn gửi, ngay sau đó Tiêu Hòa nói tiếp câu thứ hai: “Tới tìm tôi, nhanh lên, nếu không… người ở đây… ai cũng có thể thoả mãn tôi.”
-Hết chapter 86-