Chương 11: Báo mộng

“Cậu chủ, tin vui! Dưới sự đốc thúc mạnh mẽ của ngài, Phòng Thông tin Địa phủ đã cho ra mắt dịch vụ mới nhất – Báo mộng Định hướng!”


Bạch quản gia phấn khích báo cáo với Ô Cửu: “Dịch vụ tiện ích này hiện đã được phổ biến rộng rãi, nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ đông đảo cư dân địa phủ. Hôm nay tôi xem hộp thư địa phủ, mọi người đều khen ngài quả là người tài giỏi từng sống ở dương gian, thật sự là có tầm nhìn xa trông rộng!”


Ô Cửu nhướng mày, hiệu suất làm việc của Phòng Thông tin hiện giờ càng ngày càng cao.
“Rất tốt,” Ô Cửu khen một câu từ tận đáy lòng, “Quy trình thao tác thế nào?”


“Cũng theo lời ngài dặn, quy trình thao tác càng đơn giản càng tốt. Chỉ cần đặt lịch hẹn báo mộng trên ứng dụng Âm Dương Thông, hai bên đồng ý là được, dù là cư dân địa phủ không biết chữ cũng có thể dễ dàng sử dụng!”
“Tốt.”


Sau khi Bạch quản gia rời đi, Ô Cửu nhanh chóng báo tin này cho Chúc Tiêu.
Ô Cửu: 【Chúng ta có thể gặp mặt rồi!】
Chúc Tiêu nhận được tin nhắn vừa lúc tan học, cậu vặn mở nắp bình giữ nhiệt uống nước, tiện tay liếc nhìn điện thoại.
Chúc Tiêu: 【Cậu quyết định đầu thai rồi?】


Ô Cửu: 【…… Chúc Tiêu, cậu vẫn còn nhớ chuyện muốn làm cậu của tôi sao?】
Ô Cửu: 【Là Địa phủ đã có thể báo mộng định hướng!】
Chúc Tiêu mím môi, hóa ra là báo mộng.
Cũng được, dù sao cũng chỉ là trong mơ, không tốn nhiều thời gian.
Chúc Tiêu đồng ý.


available on google playdownload on app store


Theo lời mô tả của Ô Cửu, Chúc Tiêu tìm thấy nút “Báo mộng” trong ứng dụng Âm Dương Thông, nhấp vào để đặt lịch hẹn.


Rất nhanh, Âm Dương Thông gửi tin nhắn: 【Chúc mừng bạn đã đặt lịch hẹn thành công! Lần báo mộng này sẽ diễn ra sau ba ngày, hai bên có thể vào giấc mơ gặp gỡ nhau sau khi ngủ. Khuyên bạn nên duy trì thói quen sinh hoạt điều độ trước khi báo mộng, để đảm bảo chất lượng giấc ngủ, chúc bạn có một giấc mơ đẹp!】


Chúc Tiêu: 【Vậy là được rồi?】
Ô Cửu: 【Đúng】
Sinh viên trong lớp học đã gần như đi hết, chỉ còn lại vài người dọn dẹp đồ đạc chậm hơn, vừa dọn dẹp vừa trò chuyện.
“Tú Nhi, tối qua cậu làm gì vậy, sao quầng thâm mắt to thế?”


“Tối qua lão Đường chiếu phim ma trong ký túc xá, mẹ ơi cái mặt con ma đó máu me be bét, lưỡi còn thè ra dài ngoằng, tớ nhắm mắt lại là nghĩ đến nó, mất ngủ cả đêm.”
Giọng nói của họ không lớn, nhưng đủ để Chúc Tiêu đang đứng trên bục giảng nghe thấy.


Khổng Tử có câu, “Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần.” Chúc Tiêu vốn không tin những thứ thần thần quỷ quỷ này, khi làm công nhân đào đất ở nghĩa trang, cậu thậm chí có thể đối diện với xương người mà không đổi sắc. Nhưng hiện tại, ứng dụng Âm Dương Thông vừa ra mắt, Ô Cửu xuất hiện dưới dạng hồn ma, cậu cũng không thể không tin.


Cuộc trò chuyện của các sinh viên như kích hoạt một từ khóa nào đó, suy nghĩ của cậu ngay lập tức chuyển sang Ô Cửu.


Ô Cửu lúc còn sống cũng là một mỹ nam nổi tiếng, ngay cả trong mắt Chúc Tiêu cũng có thể coi là “đẹp trai”. Không biết sau khi ch.ết xuống địa phủ, hắn có còn giữ được dáng vẻ ban đầu hay không?


Chúc Tiêu không phải là người coi trọng ngoại hình nhưng nếu Ô Cửu bây giờ máu me be bét còn thè lưỡi dài ngoằng… đối với một người bình thường mà nói, có lẽ vẫn hơi kích thích.
Chúc Tiêu tưởng tượng ra hình ảnh trừu tượng đó, cảm thấy trái tim mình cần phải thích ứng thêm một chút.


Nghĩ đến đây, cậu gọi Trương Nhạc Tú đang chuẩn bị đứng dậy: “Trương Nhạc Tú, em ở lại một chút.”


Bài nháp đầu tiên của Trương Nhạc Tú vừa bị trả lại để sửa với một loạt gạch xóa, lúc này cậu ta vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mắt Chúc Tiêu. Cậu ta căng thẳng nói, “Thầy, em đang sửa luận văn…”


“Ừ.” Chúc Tiêu gật đầu, trọng điểm của cậu không phải là luận văn, dù sao cậu mới bảo Trương Nhạc Tú đi sửa cách đây hai ngày, chắc cậu ta cũng chưa sửa xong nhanh vậy.
Trong lúc Trương Nhạc Tú đang lo lắng, Chúc Tiêu đột nhiên hỏi: “Tối qua em xem cái gì?”
“Hả?”


Chúc Tiêu nói rõ từ khóa: “Phim ma gì?”
Trương Nhạc Tú ngây ngây nói ra tên phim, tự hỏi liệu cậu ta có mệt mỏi đến mức xuất hiện ảo giác hay không, Chúc Tiêu vậy mà lại hỏi cậu ta điều này?
Chúc Tiêu ghi nhớ tên phim, “Cảm ơn, em về đi.”
Trương Nhạc Tú ra ngoài với vẻ mặt hoang mang.


Ra đến bên ngoài, bạn học hỏi: “Thầy Chúc tìm cậu nói gì vậy?”
Trương Nhạc Tú vẫn chưa hoàn hồn: “Ờ… Thầy ấy hỏi tớ tối qua xem phim gì?”
Bạn học kinh ngạc: “Thầy ấy vậy mà lại hỏi cậu điều này?”
Trương Nhạc Tú: “Tớ cũng không hiểu, có lẽ thầy ấy có sở thích này?”


Bạn học “xì” một tiếng, “Sở thích xem phim ma sao? Không ngờ thầy Chúc lại… ờ, từ đó nói sao nhỉ, kín đáo?”
Trong lớp học, Chúc Tiêu đang trả lời tin nhắn của Ô Cửu.
Chúc Tiêu: 【Được, tôi chuẩn bị một chút.】


Sau khi về nhà, Chúc Tiêu liền tìm kiếm bộ phim mà Trương Nhạc Tú đã nói, xem từ đầu đến cuối.
Thật lòng mà nói, cốt truyện không quá đáng sợ nhưng hiệu ứng đặc biệt thực sự rất kích thích.


Kinh phí có lẽ được dành hết vào việc khắc họa hình tượng “ma quỷ”, quả thực như lời Trương Nhạc Tú nói, con ma này xấu xí theo một cách đặc biệt, nhìn nhiều thêm vài lần cảm giác tinh thần bị ô nhiễm.


Chúc Tiêu nhìn thấy con ma này xuất hiện đã có chút khó chịu về mặt sinh lý, cái lưỡi dài ngoằng đầy nước dãi vung vẩy trên màn hình, khiến Chúc Tiêu có cảm giác như màn hình máy tính cũng bị bẩn.
Nhiều lần cậu muốn trực tiếp đóng lại, nhưng nghĩ lại vẫn nhịn xuống.


—— Nhỡ đâu Ô Cửu hiện giờ trông như vậy thì sao?
Chúc Tiêu cảm thấy cậu vẫn nên chuẩn bị tâm lý đầy đủ, như vậy cho dù Ô Cửu bây giờ có trông khác xa so với tưởng tượng của cậu, cậu cũng có thể bình tĩnh đối phó.


Vì vậy, cậu gắn cái tên “Ô Cửu” cho con ma gây ô nhiễm tinh thần trước mắt này, giống như đang tiến hành một loại huấn luyện miễn dịch, mặt không cảm xúc xem đi xem lại những cảnh có nó xuất hiện ba lần.


Không chỉ vậy, cậu còn tìm thấy những bộ phim ma khác trong phần “Gợi ý tương tự”, giống như ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, với hiệu suất cực cao, cậu đã xem qua tất cả chúng bằng cùng một quy trình.


Ba ngày sau, Chúc Tiêu đã thông thạo các hình tượng ma quỷ phổ biến trên thị trường, cảm thấy tâm hồn mình được thăng hoa.
Tối hôm báo mộng, Ô Cửu so sánh rất lâu, cuối cùng lấy ra một bộ lễ phục cất kỹ trong tủ.


Bạch quản gia đã từng thấy bộ lễ phục này, chỉ những ngày quan trọng Ô Cửu mới lấy ra mặc, lần cuối cùng nhìn thấy là khi Ô Cửu nhậm chức Diêm Vương mới của Địa phủ.
Nhớ lại việc Ô Cửu từng lén lút đến dương gian, Bạch quản gia lập tức cảnh giác: “Cậu chủ, ngài muốn ra ngoài?”


Ô Cửu mặc nguyên bộ lễ phục ba món chỉnh tề, đứng trước gương chỉnh lại cà vạt, còn xịt thêm một chút nước hoa lên người.
“Không,” hắn nói, “Ta muốn đi ngủ.”
“Thật sao?” Bạch quản gia bán tín bán nghi.
Ô Cửu nghiêm túc lên giường ngay trước mặt Bạch quản gia.


Hắn nằm xuống một cách cẩn thận, để tránh làm rối tóc.
Bạch quản gia nhìn mà ngẩn ngơ.
Vậy mà thật sự định đi ngủ? Nhưng…
Bạch quản gia nhìn Ô Cửu ăn mặc chỉnh tề đến từng sợi tóc, bày tỏ nghi ngờ: “Ngài định ngủ như thế này sao?”
Sẽ không thấy khó chịu sao?


“Ta luôn ngủ như thế này,” Ô Cửu đương nhiên sẽ không nói là vì lát nữa hắn muốn báo mộng cho Chúc Tiêu, “Nghiêm khắc với bản thân là nguyên tắc làm việc của ta.”
Ô Cửu đuổi khéo: “Thôi Bạch quản gia, ta muốn đi ngủ rồi.”


Mặc dù Bạch quản gia vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng không dám nán lại, cung kính lui xuống, khi đi còn chu đáo đóng cửa phòng cho Ô Cửu.
Trước khi chính thức đi ngủ, Ô Cửu gửi tin nhắn cho Chúc Tiêu.
Ô Cửu: 【Tôi sắp ngủ rồi】
Ô Cửu: 【Cậu ngủ chưa?】


Lúc này Chúc Tiêu cũng đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ, cậu trả lời: 【Nằm rồi.】
Ô Cửu trả lời một chữ “Tốt”, đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại.


Tuy nhiên, có thể là vì quá lâu không gặp người sống ở dương gian… hay nói đúng hơn là quá lâu không gặp Chúc Tiêu, Ô Cửu có một cảm giác hưng phấn khó tả.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn báo mộng.


Hắn không có gì vướng bận ở dương gian, chứ đừng nói đến việc báo mộng cho ai.
Chỉ có Chúc Tiêu đối đầu nhau bao nhiêu năm miễn cưỡng cũng coi là một loại ràng buộc đặc biệt.


Hắn lại nghĩ đến bức tranh đã vẽ mười mấy ngày mà vẫn chưa hoàn thành, bây giờ thì tốt rồi, không cần đốt ảnh cũng không cần đến dương gian, lát nữa hắn có thể gặp trực tiếp trong mơ.
Ô Cửu càng nghĩ càng hưng phấn.


Năm phút sau, Ô Cửu thất bại trong việc đi vào giấc ngủ, mở mắt gửi tin nhắn cho Chúc Tiêu: 【Tôi không ngủ được, cậu ngủ chưa?】
Chúc Tiêu trả lời rất nhanh: 【Chưa.】
Ô Cửu: 【Tôi cũng vậy】
Ô Cửu: 【Không nói chuyện với cậu nữa, tôi thử lại lần nữa】


Nói xong hắn lại đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại.
Lại năm phút sau.
Ô Cửu: 【Tôi vẫn không ngủ được, Chúc Tiêu cậu ngủ chưa?】
Chúc Tiêu: 【Bây giờ cậu im miệng là tôi ngủ được ngay.】
Tuy nói như vậy, nhưng Chúc Tiêu đã trả lời ngay lập tức.


Ô Cửu không tin cậu: 【Vậy chẳng phải là chưa ngủ sao?】
Chúc Tiêu trả lời hắn một dấu chấm.
Ô Cửu: 【Cậu cũng không ngủ được phải không?】
Nếu không thì sao trả lời tin nhắn nhanh như vậy.
Chúc Tiêu: 【zzz】
Ô Cửu: 【?】
Chúc Tiêu: 【Đã ngủ rồi.】


Ô Cửu bị câu trả lời của cậu làm cho lạnh người, im lặng.
Kết quả lại thêm năm phút nữa, Ô Cửu vẫn không ngủ được, đề nghị với Chúc Tiêu: 【Hay là chúng ta trò chuyện một chút】
Rõ ràng, Chúc Tiêu cũng vẫn chưa ngủ.
Chúc Tiêu trả lời hắn: 【Trò chuyện gì?】


Ô Cửu rất chu đáo đưa ra một chủ đề về một cuộc triển lãm di vật mà cả hai đều đã xem.


Trong đó có một số di vật được khai quật từ công trường khảo cổ mà họ đã tham gia, khi triển lãm cả hai đều đã đi xem. Có một di vật nhìn từ phía trước thì khá bình thường, nhưng nhìn từ bên cạnh lại không phù hợp cho trẻ em. Sau khi hiểu ra tư thế này là gì, ngay lập tức có người đỏ mặt.


Nghe nói khi triển lãm, người phụ trách còn đau đầu vì điều này, rốt cuộc phải đặt tên cho thứ này như thế nào mới vừa chân thực vừa lịch sự. Cuối cùng cái tên được chọn cũng không được như ý muốn nhưng ít ra cũng đã được thông qua.


Ô Cửu nói: 【Làm khó người đặt tên rồi】
Chúc Tiêu cũng nhớ chiếc bình gốm kỳ diệu đó, khó có khi đồng tình với hắn: 【Đúng là không dễ dàng.】
Từ chủ đề này, họ lại lan sang những chủ đề khác rồi sau đó cứ thế trò chuyện không ngừng.


Dù sao cũng quen biết nhau nhiều năm như vậy, họ thực sự đã trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau, có rất nhiều chủ đề để nói.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã ba giờ sáng, cứ tiếp tục thế này thì trời sẽ sáng mất.


May mắn thay, Ô Cửu không quên rằng mục đích ban đầu của họ là báo mộng, vì nhiệm vụ quan trọng trước mắt, hắn đã dừng cuộc trò chuyện trước khi kim đồng hồ chỉ đến số “4”: 【Không nói chuyện với cậu nữa, tôi thật sự phải đi ngủ rồi!】
Chúc Tiêu: 【Ừ.】


Ô Cửu cuối cùng cũng yên lặng, Chúc Tiêu nằm trên giường, hai tay đặt trước ngực, từ từ nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Chưa đầy hai phút, cậu lại mở mắt ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà ngây người.
…Hình như không ngủ được.


Gần như cùng lúc đó, điện thoại trên gối lại sáng lên.
Một tin nhắn mới từ Âm Dương Thông hiện ra.
Ô Cửu: 【Cậu ngủ chưa?】
Chúc Tiêu: “…”
Chúc Tiêu: 【Chưa.】
Ghi chép thực tế về đêm trước cuộc hẹn của cặp đôi yêu xa(?)






Truyện liên quan