Chương 43
Thật ra thì, lần này bạn học Doãn Việt nói không đúng, ý bạn học Bình Phàm nhà hắn là: anh đi thì đi, em không muốn lộ diện.
Ngày thường, hai người đi trên đường luôn có rất nhiều người đi đường giáp ất bính đinh dùng ánh mắt "đáng tiếc" nhìn Doãn Việt, dùng ánh mắt "bắn ch.ết chim" nhìn Bình Phàm.
Giáp Ất Bính Đinh, Bình Phàm còn có thể thừa nhận, nhưng lúc này người quen quăng tới ánh mắt như vậy, cô chịu không nổi.
Cho nên, kiên quyết không thể để bạn học trước kia biết quan hệ giữa cô và Doãn Việt, nếu không, thảm trạng trong tập mười Vườn Sao Băng chính là tấm gương cho Bình Phàm.
Bình Phàm từ nhỏ đến giờ da thịt mỏng, chịu không nổi.
Nhưng làm sao không biết xấu hổ đem những lời này nói cho Doãn Việt biết? Cho nên cô chỉ có thể nói láo: "Không phải, em muốn nói, chủ nhật này nhà em hình như có việc, có thể không đi được."
Nói láo không phải là sở trường của Bình Phàm, cô chỉ có thể tận lực cúi đầu, không để vẻ mặt mình tiết lộ tất cả.
"Vừa rồi hình như em không nói đến chuyện này." Doãn Việt an tĩnh nhắc nhở.
"Vừa rồi, em quên chuyện này mất, bây giờ mới nhớ tới." Hai má Bình Phàm bị thiêu đốt, một lời nói dối phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy.
Cái láo này, ngay cả Bình Phàm cũng cảm thấy vụng về, với sức lực như thế, cô chỉ có thể kinh hồn bạt vía chờ đợi Doãn Việt phản ứng.
Doãn Việt không lên tiếng nữa, chẳng qua chỉ tiếp tục Đại Nghiệp rửa chén trong tay.
Bình Phàm tự biết mình đuối lý, cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ yên lặng nhận lấy chén rồi lau khô.
Thật vất vả, rửa chén xong, Doãn Việt quyết định cáo từ. Thật ra trong lòng Bình Phàm có chút không nỡ, nhưng không khí đã có điểm cương cứng, loại tình huống này, đi cũng tốt.
Sau khi Doãn Việt đi, tâm tình Bình Phàm xuống dốc không phanh, làm gì cũng ũ rũ, dứt khoát đi tắm, mười giờ mới mò ra nằm trên giường.
Điện thoại nắm trong tay, bình thường Doãn Việt về đến nhà sẽ gọi tới. Nhưng hôm nay đã qua hai tiếng, ngay cả một cái rắm nhỏ điện thoại cũng không phóng.
Chẳng lẽ giận thật rồi?
Tâm tình Bình Phàm giống như một chiếc khăn lông xoắn lại, rối rắm. Nghĩ một hồi, chỉ không đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ của hắn thôi mà đã tức giận, đàn ông như thế cũng quá hẹp hòi rồi. Một hồi sau cô lại đính chính lý do người ta tức giận.
Quả thật hình như mình có chút quá đáng.
Cứ như vậy, hai tư tưởng cứ lăn qua lộn lại trong đầu, đao kiếm tương giao, khiến cho đầu cô đau nhức.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, chỉ cần vừa có động tĩnh, cô lập tức xem xét, nhưng chỉ có hai tin nhắn lừa đảo. Nói là cha Bình Phàm đang thiếu tiền, mau mau bắn tiền qua.
Đang muốn uống thuốc ngủ, thì Tào đại nhân lại gọi tới.
Bình Phàm kích động đến ngón chân cũng níu chặt lại, hít sâu, kiềm chế kích động, đợi tiếng chuông vang lên một lúc rồi mới nhận cuộc gọi: "Alô?"
Doãn Việt bên kia cũng không trả lời ngay, Bình Phàm nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng, một hồi lại một hồi, rất gần, lông tơ thật nhỏ hai bên má cũng phảng phất động động.
Bình Phàm giơ điện thoại lên, đang đợi, cô có dự cảm, Doãn Việt sẽ nói với cô cái gì đó.
Hai người đều cầm điện thoại, một đường truyền, liên lạc với nhau.
Một hồi lâu, Doãn Việt mở miệng: "Tại sao không muốn cho người khác biết quan hệ của chúng ta?"
Nói thế rất tốt, một câu trúng ngay đích.
Quả thật Bình Phàm không muốn để người xung quanh biết hắn là bạn trai của cô.
Nhưng cô lại vẫn tiếp tục nói dối: "Đâu có, sao anh lại nghĩ vậy?"
"Bởi vì, đó là biểu hiện của em cho tới nay." Giọng nói Doãn Việt bình tĩnh, không có xấu hổ, nhưng Bình Phàm nghe thấy lại nhận ra nó rất khác với ngày thường.
Giờ phút này, hắn cũng không vui vẻ gì.
Bình Phàm vội vã, giống như là bị người ta theo dõi: "Em có biểu hiện gì sao?"
"Em không muốn anh tới nhà trẻ đón em, không muốn cho bạn học trước kia biết quan hệ của chúng ta. Những điều này, anh nên nghĩ như thế nào mới đúng?" Giọng nói Doãn Việt, từ từ mà rõ ràng.
"Anh hiểu lầm." Mặc dù Bình Phàm nói như vậy, nhưng tiếng như muỗi kêu, chính mình cũng không tin những lời này.
Bên kia trầm mặc, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy nữa. Trong lòng Bình Phàm căng thẳng, bỗng nhiên phát sinh cảm giác sợ hãi, giống như Doãn Việt đã rời đi, vĩnh không hề quay lại.
Lúc Bình Phàm đem móng tay mấy tháng rồi chưa cắt ấn chặt vào lòng bàn tay, Doãn Việt lại nhẹ giọng nói: "Bình Phàm, trong lòng em biết đáp án."
Bình Phàm không còn lời nào để nói.
"Cuối tuần này, anh hy vọng em có thể đi với anh."
Đây là lần đầu tiên Doãn Việt dùng phương thức giống như yêu cầu này nói chuyện với Bình Phàm.
Lồng ngực Bình Phàm đột nhiên sinh ra một hồi phức tạp, có chút chua, có chút chát.
"Đồng ý với anh đi." Giọng nói không lớn, nhưng đủ để chặn lưỡi Bình Phàm.
Bình Phàm thỏa hiệp.