Chương 1 : 5 năm như một giấc mộng
Thiên địa tiến vào mạt pháp thời đại, chúng thần hoàng hôn tất cả chỉ còn là truyền thuyết.
Mà hiện tại ở một cái bình thường phòng bệnh lại đang xảy ra một cái thay đổi cả thế giới việc.
Chỉ thấy một cái vốn là thực vật người vậy mà dần dần lấy lại ý thức.
Nhìn xem cái này người có dấu hiệu thức tỉnh một cái thần bí nhân nhạt dần trong hư không.
"Hóa ra là vậy,... có nhân mới có quả"
Để lại câu nói hắn cũng hoàn toàn biến mất hiện trường cũng không còn để lại bất cứ dấu vết gì. Cứ như tất cả chỉ là một hồi ảo cảnh, mà duy nhất chứng minh mọi chuyện xảy ra lại là sự thức tỉnh của cái kia người.
_______________________________
"Ta......... Đây là ở đâu?"
Giang Hưng từ từ thanh tỉnh trong đầu những cái kia hỗn loạn ký ức mảnh nhỏ giống như tiếp xúc chập chờn bóng đèn, không ngừng trong đầu khi lóe khi diệt khiến cho hắn hô hấp dồn dập.
Đập vào mắt chính là những cái kia bất quy tắc hoa văn được lưu trên trần nhà. Một bó kim sắc dương quang xuyên thấu cửa sổ chiếu rọi căn phòng, khiến cho có chút âm u không gian nội thêm phần sinh khí.
................
Ngồi trên giường bệnh hắn suy tư trong lòng:
" Thì ra những cái kia truyền thuyết thần thoại lại đều là thật.
Thiên địa tiến vào mạt pháp thời đại là có lý do.
Ta vậy mà lại đạt được một cái cuối cùng cường giả đã từng vượt qua 17 lần vô lượng lượng kiếp truyền thừa ký ức.
Đáng tiếc cái kia hiến tế hồng hoang mà thành kỷ nguyên, tưởng trừng là hoàn mỹ kỷ nguyên.
Gánh chịu những cái kia cường giả hi vọng mà mở ra vô thượng kỷ nguyên.
Một đời này vì vô số chuẩn bị mà vị này cường giả cũng tịch diệt cùng những cái đó thần ma.
Không biết cái kia hợp lực vô số cường giả luyện chế mà thành nửa bước đại đạo chí bảo lại đã hoàn thành sứ mệnh."
Liếc mắt nhìn cái kia liên kết không biết thời không chi địa mà thở ra một ngụm dài khẩu khí. Cái này hư ảo mà bình yên mạt pháp thời đại sẽ sớm bị phá vỡ.
Cái kia kêu gọi hắn chí bảo đang trở về từ vô tận thời không, mở ra một cái vô thượng kỷ nguyên chấm dứt cái này thời đại mạt pháp. Buông xuống phương này vũ trụ như một cái võng du trò chơi.
Lúc này cái kia đóng cửa lại được mở ra bước vào là một cái bác sĩ cùng hai vị y tá.
Kiểm tr.a thân thể xong xuôi, được xác định là một cái kì tích sống trở về từ cõi ch.ết hắn được phê chuẩn có thể xuất viện sau một tuần.
Mặc dù đã sơ bộ nắm giữ ký ức nhưng trong cái này một tuần, hắn vẫn cần trải vuốt lại những cái kia bởi vì vô lượng lượng kiếp sót lại mà thành hỗn loạn mảnh nhỏ ký ức.
Đếm ngược thời gian Hồng Hoang giới buông xuống. Chỉ còn chưa đầy hai tuần.
Nửa bước đạo khí diễn biến mà thành Hồng hoang trí não xuất hiện. Thay đổi thiên địa quy tắc, tiếp quản phương này vũ trụ những cái kia tiền thống nhất đổi thành điểm tín dụng. Nhân loại trở lại vũ khí lạnh thời đại. Rồi cái này giới cũng sẽ dung nhập thành một phần của hồng hoang.
Mà cái này bắt đầu trò chơi tân thủ khu lại là man hoang nhân giới. Hạ cấp vị diện của Hồng hoang.
Chỉ cần tân thủ vượt qua cái này tân thủ khu chính thức tiến vào Hồng hoang. Tất nhiên là như cá gặp nước thành tiên thành tổ hoặc là tịch diệt cùng thời gian.
_______________________________
Trở lại thực tại hắn mới nhớ đến mình còn không biết biến mất bà nội, phụ mẫu cùng một cái ca ca. Cùng với cái này mở ra hoàng kim thời đại hắn sẽ gỡ bỏ những cái này bí mật.
................
Chờ đợi thời gian nghênh đón thế giới biến đổi. Mặc dù lúc đó tiền vẫn còn là tiền nhưng tác dụng của nó đã không còn đủ để tri phối mọi thứ, cái mà người ta xem trọng, cái có thể tri phối mọi thứ lúc kia là thực lực là sức mạnh!
Đúng vậy thực lực, sức mạnh là trên hết!
Không lâu sau đó thế giới này sẽ chỉ dành cho cường giả, cường giả vi tôn!
Tất cả hành sự theo luật rừng, nhược nhục cường thực thế giới.
Trầm mặc một hồi lâu, thẳng đến cái kia đài phát thanh hàng ngày vang lên hắn mới giật mình tỉnh giấc.
Chưa đầy một tuần đếm ngược nhưng trong khoảng này thời gian trước khi cái này chế độ sụp đổ, tiến vào nhược nhục cường thực thời đại. Hắn vẫn chỉ là một cái bình thường không thể bình thường hơn người, vẫn phải cố gắng sống sót. Không trộm, không cướp, sinh hoạt dựa vào hai bàn tay của mình noi theo tấm gương Bác Hồ vĩ đại.
Lúc này hắn chỉ có thể kiếm việc làm thêm để duy trì cuộc sống. Tiện thể tiếp cận múc đích của mình.
Lên đường tiến tới tòa nhà cao nhất nhì đô thị, Giang Hưng đứng tại toa xe trong góc.
Nhìn quanh quang cảnh đô thị phồn hoa, nhìn những cái kia người xa lạ giống như không thể dung nhập cuộc sống, hắn cũng như họ mà lẳng lặng đứng nhìn. Nhưng trong cặp mắt hắn theo dòng người lướt qua mà càng ngày càng sáng.
Lúc này tâm trí hắn đã vô tâm chú ý hoàn cảnh xung quanh, những cái kia dòng người tấp nập, đặc sản tắc đường.
Trên đường lớn, vẫn hỗn loại như trước đây, thật dài dòng xe, giống như một cái cự xà ùn ùn không dứt.
Tiếng còi xe ing mỏi bên tai, liên miên không dứt.
Trên đường cái, người tới người lui thì chín thành cũng vì sinh hoạt mà bận rộn giãy dụa giữa dòng đời.
Những cái kia tài phiệt, giới thượng lưu có nhà, có xe, có quyền lực căn bản không cần phải giãy dụa sinh hoạt. Cũng có thể dư sức thỏa mãn sinh hoạt cần thiết.
Trong đô thị phồn hoa, xa hoa trụy lạc, ồn ào và vô cùng náo động.
Lẳng lặng mà ngắm nhìn tòa nhà cao nhất nhì thành phố nơi chí bảo buông xuống.
................
Thời gian một tuần còn lại trôi qua thật nhanh lúc này trên tầng cao nhất tòa nhà, Giang Hưng lẳng lặng đứng ngước mắt nhìn tinh không.
Rất nhanh đồng hồ điểm đến 17 giờ trong nháy mắt đó, mây đen răng kín bầu trời chở nên đen nhánh, hư không giường như sụp đổ nứt toác vết nứt bắt đầu lan tràn đan xen!
Oành...... Kèn kẹt...... Kèn kẹt.......
Một tiếng vang ầm ầm, truyền khắp toàn bộ địa cầu, dường như nhân loại đều ngẩng đầu, trợn mắt ngoác mồm mà nhìn lên trời.
Những cái này màu đen vết nứt, phảng phất là không gian đã như thế, bên trong đen thùi mà tỏa ra phệ người sức mạnh tâm thần.
Mà hắn thì yên tĩnh mà ngẩng đầu ngước nhìn về bầu trời.
"Oành" một tiếng. Một cái không rõ vật thể cứ vậy mà từ vết nứt rơi ra.
Tới!!!