Chương 28: Ngoại truyện 1: Nhật ký nội tâm của Tả Nhật Thiên – Phần 1

Một ngày nào đó lúc tôi năm tuổi, bé gái ấy ra đời.
Lần đầu nhìn thấy em gái, thấy cô bé nở nụ cười dùng bàn tay nhỏ xíu trắng nõn nắm ngón tay mình.
Tôi đã quyết tâm phải bảo vệ Tiểu Hy thật kỹ.


Không hiểu tại sao, thời gian dần trôi, cho dù Tiểu Hy có quấn lấy làm phiền tôi như thế nào nữa, có khóc có nháo tôi vẫn không thể nào lạnh nhạt một phút với em. Tôi nhận thấy đối với cô em gái này tôi yêu thương còn hơn cả bản thân mình.


Ngày nắng, hôm nay Tiểu Hy biết đứng rồi, đang bập bễnh tập đi. Trông em thật đáng yêu quá đi mất. Tôi suốt ngày chỉ muốn ở bên em, nắm đôi tay nhỏ xinh đó dẫn em đi mãi, chẳng muốn rời xa chút nào.


Ngày nắng, trời hôm nay đặc biệt mát. Tiểu Hy sắp đến lớp mẫu giáo rồi. Mẹ cho em ấy mặc thử đồng phục, chiếc áo thun màu đỏ cùng với váy xếp ly trắng kẻ sọc cùng màu áo, khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu Hy dường như càng đáng yêu hơn. Tôi lại yêu thương em hơn một chút.


Ngày âm u. Thời tiết thật đáng ghét, tôi đã định dẫn Tiểu Hy đi chơi. Tiểu Hy được sáu tuổi rồi, càng ngày càng xinh đẹp, mẹ nói sau này em nhất định là một đại mỹ nhân, tôi không quan tâm mấy. Trong lòng bỗng lóe lên một suy nghĩ, em ấy là của tôi đẹp để làm gì nhiều người để ý. Ý nghĩ đó làm tôi sợ bản thân suốt cả tuần. Năm đó tôi mười một tuổi.


Ngày nắng dịu, Tiểu Hy chín tuổi. Em ấy vẫn luôn rất thích ở bên tôi, tôi hạnh phúc vì điều đó.


available on google playdownload on app store


Ngày mát, Tiểu Hy mười tuổi. Hôm đó Tiểu Hy thi múa tập thể với lớp, thân thể nhỏ nhắn trong bộ quần của thiếu nữ cổ đại, tóc vấn kiểu vân kế vụ hoàn, giữa vầng trán trắng nõn điểm một đóa mẫu đơn tím. Thật sự rất đẹp nha, nhưng mà khi biểu diễn ai cũng nhìn chằm chằm vào Tiểu Hy của tôi, tôi muốn móc hết những cặp mắt đó quẳng đi. Tôi lại vì suy nghĩ của mình mà hoảng sợ.


(Vân kế vụ hoàn: Xem ở đây.)
Ngày mưa to, mùa mưa đến. Không khí ẩm ẩm khiến Tiểu Hy cứ buồn bực không vui, tôi tìm mọi cách cho em vui thế là Tiểu Hy càng quấn lấy tôi hơn. Tôi thấy rất thõa mãn.


Ngày xuân hơi lạnh, Tiểu Hy bỗng dẫn về nhà ba người, giới thiệu là bạn thân quen được hai ba năm gì rồi. Thế mà Tiểu Hy không hề nói với tôi về họ, một nữ hai nam, nhìn bọn nhóc đó lúc nào cũng đi chung với Tiểu Hy, tôi nổi giận nhưng không dám để lộ.


Ngày mùa hè, Tiểu Hy mười một tuổi. Ba theo lời ông nội chuyển nơi ở, chúng tôi đến ở trong một thành phố sầm uất chỉ sau thủ đô. Tôi vui vẻ, như vậy ba nhóc kia sẽ không gặp lại Tiểu Hy được nữa.


Ngày nắng ấm, Tiểu Hy đến trường đợi tôi cùng về, bạn tôi nhìn em hai mắt lộ ra ɖâʍ dục. Hôm đó, tôi ra về trễ mười phút, hôm sau bình tĩnh nghe tin nó tạm nghĩ học vì bị gãy ba cái xương sườn, đâm vào phổi nên rất nguy kịch, chưa rõ thủ phạm vì nó vẫn còn bất tỉnh. Lúc đó tôi hơi hối hận, hận mình ra tay quá nhẹ, chỉ gãy có ba cái xương, phổi thủng vài lỗ là quá lời cho nó rồi. Tiểu Hy chỉ là của tôi, ai cũng không được phép mơ tưởng. Năm đó tôi mười tám, Tiểu Hy mười ba.


Ngày lạnh, thành phố này ở miền nam khá gần xích đạo nên thời tiết lúc nào cũng ấm, hôm nay bỗng nhiên rất lạnh. Sau khi đi học về Tiểu Hy rúc trong lòng tôi, tôi thầm cầu nguyện ngày nào cũng lạnh thế này.


Ngày âm u, Tiểu Hy mười lăm, em lại đến trường đợi tôi. Tôi lo lắng em bị cảm, mặc kệ vẫn còn hơn hai mươi phút mới hết tiết, mang cặp ra về với em. Sau hôm đó trong trường đồn đại hạng nhất toàn khối – là tôi, người yêu học hơn mạng vì một cô bé mà bỏ tiết giữa chừng. Ai cũng bảo Tiểu Hy là người yêu của tôi. Lúc đó tôi ngẩn người mấy giờ liền, người yêu ? Tình yêu ? Tôi nói Tiểu Hy là em gái, không ai tin. Tôi chỉ là yêu thương em gái thôi mà, nhìn sao ra tình yêu nam nữ không biết.


Ngày nắng mang hương vị chuyển mùa, đối với Tiểu Hy không hiểu tại sao tôi càng ngày càng chú ý, từng hành động, biểu cảm hay bạn bè của em tôi đều muốn biết rõ.


Ngày thu trong lành, tôi ít tiết nên về sớm quyết định qua trường phổ thông Tiểu Hy đang học – cạnh trường tôi. Chuông reo, bóng dáng em xuất hiện trên sân trường, tôi bất giác nở nụ cười. Chỉ là, còn cách cổng chừng mười mét Tiểu Hy bị một tên con trai gọi lại, ấp úng nói gì đó, Tiểu Hy thân mật cười trả lời, trong mắt cậu ta ánh lên một thứ, một thứ mà chỉ cùng là đàn ông mới có thể hiểu, dục vọng và say mê. Tôi kìm nén bản thân không xông lên giết ch.ết hắn, tay nắm chặt đến mức móng bấu vào thịt chảy máu cũng không hay. Năm đó Tiểu Hy mười sáu. Tôi hai mốt.


Năm nay Tiểu Hy mười bảy tuổi, thiếu nữ tuổi này quả thật là đẹp nhất. Tiểu Hy cứ như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy, tôi phát hiện bản thân bất cứ lúc nào cũng muốn ôm em vào lòng. Người khác ôm em — chính xác là ba, tôi cũng cảm thấy gai mắt. Tôi nghĩ bản thân điên rồi, ngày nào cũng phải cố gắng ra vẻ bình thản. Ép bản thân đừng suy nghĩ về em nữa.


Thời gian trôi thêm vài tháng, và rõ ràng không như những gì tôi mong muốn, dục vọng muốn độc chiếm Tiểu Hy ngày một mạnh mẽ, tôi sợ sẽ tổn thương em nên quyết định tiện tay đồng ý nhận lời làm bạn trai một cô gái nào đó, tên là Ngọc — Ngọc gì đấy, tôi cũng chẳng nhớ.


Tôi đưa Ngọc Liên về nhà ra mắt với ba mẹ nhưng chủ yếu là muốn xem phản ứng Tiểu Hy thế nào, không viết tại sao tôi lại muốn biết điều đó nữa. Tiểu Hy nói có hẹn không thể về sớm gặp Ngọc Liên được, nếu biết cuộc hẹn của em hôm đó dẫn đến sự việc mà tôi không mong muốn nhất thì dù có trói tôi cũng không cho Tiểu Hy đi. Sau cuộc hẹn đó, Tiểu Hy tuyên bố mình có bạn trai.


Tôi không nhớ mình đã dùng cách thần kỳ gì để có thể chấp nhận chuyện đó. Cho tới khi một đêm mẹ nói Tiểu Hy muốn ngủ qua đêm nhà cậu ta. Đầu óc tôi lúc đó đã không còn nghĩ được gì ngoài việc phải đưa em về, nhốt luôn trong phòng. Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Hy, em nhất quyết không nói địa chỉ, điên cuồng một lát tôi mới nhớ mình vẫn còn lưu số điện thoại ba cậu ta.


Tôi tìm được Tiểu Hy, em nắm tay cậu ta. Chứng kiến cảnh đó tôi đầu óc tôi trống rỗng, ‘anh nổi giận vì cái gì vậy ?’ câu nói của em làm tôi ngơ ngác, tại sao tôi nổi giận ? Tôi cũng không rõ, duy một điều rất rõ đó là tôi phải bắt em về. Nhưng, mọi chuyện diễn biến đến bước tôi không thể ngờ được. Đêm đó, Tiểu Hy vừa khóc vừa hét lên em yêu tôi.


Giây phút đó, tôi cương cứng người, không phải vì ngạc nhiên.
Là vì hạnh phúc.
Nhưng sau câu đó Tiểu Hy nói rằng mình sẽ yêu người khác. Đúng vậy, tôi những tưởng có ngàn vạn kim châm vào tim khi nghe em nói câu đó.


Suốt hai tháng sau, tôi vẫn không thoát được nổi ám ảnh câu ‘em sẽ yêu người khác’ của Tiểu Hy, tôi tìm tới thân thể của Ngọc Liên.
Thật lòng xin lỗi Ngọc Liên, bởi vì mỗi khi làʍ ȶìиɦ với cô ấy, trong đầu tôi chỉ suy nghĩ về Tiểu Hy.


Nhưng hai người khác nhau, tôi không hề tìm được thứ mình muốn trong cơ thể Ngọc Liên. Tối đó, tôi vào phòng em làm việc mà mình muốn làm suốt mấy năm nay.
Thật ghê tởm, khùng điên, biến thái.
Tôi muốn ‘làm’ với em gái mình.


Ba ngày sau, tôi sang Anh học nhằm cho mình một cơ hội và cũng cho em một cơ hội.
Cho mình, cơ hội quên em.
Cho em, cơ hội thoát khỏi tôi.
Chỉ tiếc tôi không những càng nhớ em mà còn hiểu ra tình cảm mình dành cho em là tình yêu.


Chỉ tiếc em đã không tận dụng quãng thời gian ba năm đó làm việc gì đấy để ngăn tôi lại.
Và giờ đây, tôi muốn, Tiểu Hy là của tôi.
Tả Nhật Hy mãi mãi sẽ thuộc về tôi.






Truyện liên quan