Chương 42 : Thu nhận lưu dân ( Cầu bình luận )

“ Thì ra là vậy “ James gật đầu “ Thật là vất vả cho đội trưởng rồi “


“ Không vất vả, không vất vả . Chuyện nên làm thôi “ Kent gật đầu nhẹ, rồi sau đó lấy ra từ trong túi một bức thư đóng dấu mộc đưa cho Baron đang đứng bên cạnh “ Công tước đại nhân, đây là thư mời mà đại nhân nhà ta lệnh đưa cho ngài, xin ngài nhận lấy “


“ Rất đa tạ, xin ngươi thay ta gửi lời cảm ơn đến Aber tước sĩ . Đến lúc đó ta sẽ sắp xếp có mặt “
“ Vậy chúng ta xin phép cáo từ “
“ Kent kị sĩ, xin chờ một chút “


Kent đang định quay người lên ngựa thì bị James gọi lại, hắn còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy james bước xuống tiến lại gần mình .


“ Các vị vất vả tự mình đến tận đây thông báo, ta rất là cảm kích . Lãnh địa của ta không có gì tặng cho mọi người, nhưng là có chút đặc sản mang theo, vừa hay tặng các vị “


Chưa đợi Kent nói gì James đã ra hiệu cho vệ bịnh bưng đến một khay bánh mì . Hắn cầm lấy rồi đưa cho Kent, miệng vẫn dặn dò :
“ Thứ này là đồ ăn thường ngày ở cuồng sa lĩnh, không biết có hợp các vị không, xin đừng chê bai “


available on google playdownload on app store


“ Đại nhân nói đùa, được đại nhân ban thưởng, chúng tiểu nhân thật sự cảm kích “ Kent cũng khách sáo lại một câu, hắn không mấy coi trọng mấy thứ đồ ăn này, rốt cuộc cuồng sa lĩnh nghèo đói có tiếng, có thể lấy ra được thứ gì tốt kia chứ . Nhưng lễ nghĩa với quý tộc thì không thể thiếu đi được . “ Làm ngài tốn kém rồi “


“ Cũng không có gì là tốn kém, chút đồ ăn thường ngày mà thôi “ James đáp
Thấy Kent đưa tay nhận lễ, James cũng không cố giữ lại nữa, liền chúc bọn hắn lên đường may mắn rồi nhìn người ta rời đi


“ Đại nhân, sao ngài lại tặng đồ cho bọn họ ?” Dante không hiểu “ mật ong của chúng ta tim được trong mấy cánh rừng vốn không nhiều, bây giờ đưa cho bọn họ dù chút ít như vậy cũng thật lãng phí “


“ Ngươi có thể đừng keo kiệt như vậy được không ? “ James chưa kịp nói gì Baron đã giải thích “ Đại nhân đây là muốn mở rộng đối tác với bên ngoài, dùng sản phẩm để thu hút bọn họ đến chỗ chúng ta làm giao dịch . Bánh mì của chúng ta ngon như vậy nhưng không ai biết đến thì chính là không có người mua . Bây giờ đưa ra ngoài rồi bọn họ ăn thử rồi sẽ quay lại . Chẳng lẽ ngay cả điều đơn giản như vậy cũng không hiểu ?”


“ Hiểu được ta không ai ngoài Baron “ James nheo mắt cười “ Dante, ngươi là thống lĩnh quân đội, cần nhìn xa một chút . Bánh mì sẽ là mặt hàng thông thương đầu tiên của chúng ta “
“ Nhưng đại nhân, nhỡ bọn họ ăn xong không hợp thì phải làm sao ? “ Lucas lúc này tỏ ra rất tri kỉ với Dante hỏi bừa một câu .


“ Bọn họ tuy chưa đến mức như ngươi, ăn gì cũng thấy ngon . Nhưng thứ này chắc chắn hợp với đa số người trong đám kị sĩ ấy “ bị James nói trúng, Lucas liền ngượng nghịu gãi đầu “ Kể cả chúng ta xui xẻo, không ai ưa thích bánh mì, nhưng là chỉ cần cái khay kia đưa đến trước mặt của một tên quý tộc nào đó, kế hoạch của ta cũng đã thành công rồi “


“ Đại nhân, ý ngài muốn . . . “ Baron kinh ngạc, hắn không ngờ đại nhân mưu kế lại nhiều như vậy . Cái khay kia chính là một cái sản phẩm khác của cuồng sa lĩnh – Đồ gốm . nếu như bán được, chính là sẽ rất chạy


“ Còn nếu như không biết hàng, cũng chỉ đành chờ cách khác thôi “ James tặc lưỡi rồi lên ngựa “ Bahn ngươi và Dante hai người ở lại đây tiếp nhận lưu dân đến, cần phải nhận hết được bọn họ, đảm bảo mọi người đi qua xác minh, có thứ tự tiến vào lãnh địa . Ta sẽ bảo người của dân chính ti đến ngay “


“ Rõ “ cả hai đáp rành mạch
. . .
Lúc này, đám người Kent đang trên đường trở về, bọn bọ đều tự mình cưỡi ngựa đi chậm, không mấy khi được ra ngoài lười biếng, cũng không ai muốn sớm trở về .


“ Đội trưởng, cái kinh lĩnh chủ cho chúng ta mấy thứ này làm gì ?” Một cái tuổi trẻ kị sĩ nâng trong tay bánh mì hướng về phía Kent hỏi . Hắn bị phân công bưng cái khay vật phẩm này thật đã đủ thấy xui xẻo đến nhà bà ngoại rồi


“ Nghe nói là đồ ăn đặc sản “ Kent không quan tâm nói một câu “ Bây giờ cũng gần đến giờ trưa rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút . Chúng ta ăn thử mấy thứ này xem sao ! Nếu không ăn được thì cố gắng đợi đến lãnh địa thì ăn trưa vậy “


Đám kị sĩ nghe vậy thì hoan hô, liền ai nấy đều xuống ngựa, trải thảm ra ngồi thành vòng tròn, tò mò nhìn quanh mâm bánh . Bánh mì làm vàng giòn, nở lên nhìn nhỏ ở hai đầu . Trông không khác gì con chuột đất vậy, bánh tỏa ra mùi bột mì cùng hoa cúc thơm nhẹ làm mấy tên kị sĩ hơi có chút chảy nước miếng . Nhưng Kent chưa ăn, bọn hắn cũng không dám sờ tay vào .


“ Đội trưởng ngài ăn trước đi “ Một tên kị sĩ liền thò tay vào khay lấy một cái bánh mì rồi cung kính dâng lên cho lúc này đang kiểm tr.a bảo kiếm Kent
Đưa tay nhận lấy bánh mì, hắn không chút do dự đặt sang bên cạnh, mắt không rời kiểm, tỉ mỉ kiểm tr.a hết thảy, miệng thì nói


“ Cứ mặc kệ ta, các ngươi ăn phần các ngươi đi “
Đến khi này mọi người mới dám đưa tay lấy bánh mì . Ai cũng thận trọng không biết ăn thế nào mới đúng
“ Cái này có cần bỏ vỏ hay không ? “
“ Ta xem ra là không cần “
“ Cái gì mà không cần chứ ta thấy cần lột “


Bàn qua tán lại mà không ai bắt đầu ăn, tên kị sĩ trẻ ban đầu cầm khay bánh tức điên liền vơ lấy một cái bánh trong khay gắt lên
“ Mấy người các ngươi cứ lải nhải như vậy có tác dụng gì, ăn thử là biết ngay mà thôi . Xem ta đây “ Nói rồi liền đưa bánh mì lên mồm cắn một miếng to .


Mọi người trố mắt nhìn, ngày thường rụt rè thanh niên bây giờ lại nóng nảy như vậy thì không khỏi kinh ngạc . Nhưng hắn nhai được hai miếng thì liền trợn trừng mắt ra
“ Bánh này có độc” Một người ngay gần đó thấy vậy liền hét lên “ Has mau nhả ra “


Mọi người xung quanh cũng kinh hoàng vứt trong tay bánh mì xuống thảm Kent nghe tiếng hét cũng liền quay sang
“ Ngon quá à ! “ Has kêu lên
“ Cái gì ?” Mọi người đồng thanh
“ Bánh này ngon quá đi, mềm ngọt vô cũng, lại còn thơm nữa “ Has vừa nói vừa ngoạm thêm một miếng to “ Đây là thứ ngon nhất ta ăn trong đời “


Thấy Has ăn như hổ đói, lúc này mọi người mới yên tâm nhặt lên bánh mì . Kent lúc này mặt đen sạm lại
“ Has ! Dù gì ngươi cũng là kị sĩ của hắc thạch lãnh địa . Có thể có chút tiền đồ không . Ngươi . . . “
“ Ngon, quả thật là ngon “


“ Đây là loại quả gì vậy, ăn thật là ngon !”
“ Các ngươi đừng tranh, cái này của ta “


Kent chưa kịp nói xong thì tiếng tranh cướp, tán thưởng đã ào ào nổi lên, mấy tiên kị sĩ không để ý chút nào đến hình tượng của mình, thi nhau tranh cướp đoạt . Hắn tò mò cũng cầm bánh mì của mình lên gặm. Chỉ cần cắn một miếng thôi, ngay lập tức đoàn người tranh cướp đã có thêm một thành viên .


. . .
“ Đội trưởng, còn đến mấy cái đây này, chúng ta chia nhau ăn nốt đi “ đoàn kị sĩ vừa ăn xong cái bánh mì thứ nhất liền bị Kent ra lệnh phải lên đường, không ít người thèm thuồng ngó vào trong mâm lén chảy nước miếng .


“ Cái này bánh mì . . . nó . . . nó . . . Ầy, có nói cùng các ngươi cũng không hiểu . Ta sẽ đem chúng nó hiến lên cho đại nhân, ngài ấy tất nhiên sẽ có thưởng cho chúng ta, lúc đó đi quán rượu không tốt hơn sao ? “ Kent cảm thấy mình có nói với thủ hạ cũng đều vô dụng, bọn họ trước giờ chưa từng hưởng qua vị ngọt của mật ong, sẽ không hình dung được sự khác biệt này .


“ Quán rượu sợ là cũng không có gì ngon hơn cái này “ Has từ giữa chừng cắm miệng vào làm Kent có chút xấu hổ, làm sao hắn không biết cái đặc sản này so ra không có thứ gì trong quán rượu sánh bằng, nhưng cũng không thể để bọn hắn ăn hết được


“ Bây giờ thứ này còn năm cái mà chúng ta có đến tám người, làm sao mà chia đều được đây ? Thôi, cố nhịn đi . Lĩnh chủ của cuồng sa lĩnh đã nói đây cũng chỉ là thứ bọn họ thường hay ăn mà thôi, không đắt lắm. Nếu các ngươi muốn ăn, đợi sau đó chúng ta có ngày nghỉ, liền trực tiếp đi đến đó ăn uống, mang theo bia nữa . Chẳng phải được sao “


Mọi người nghe vậy bỗng chốc lên lại tinh thần, Kent cho cả đội nhìn mơ giải khát sau đó liền đốc thúc lẫn nhau tiến về hắc thạch lãnh địa
Rất nhanh, Kent đã đã vội vàng vàng về tới hắc thạch lâu đài


“ Kent, ngươi vội vội vàng vàng đến tìm ta như vậy là làm cái gì ? Lãnh địa có sự tình gì phát sinh sao ? “ Wohl định ăn cơm trưa liền nghe hầu gái thông báo kị sĩ đội trưởng có việc gấp cầu kiến, lập tức có chút nghi hoặc


“ Đại nhân yên tâm, lãnh địa không có việc gì . Chỉ là ta vừa từ cuồng sa lĩnh trở về, gặp được một thứ muốn dâng cho ngài “ Kent liền nhanh chóng đem mâm bánh còn lại đặt lên trên bàn


“ À, ngươi đã đi đưa thư mời cho Napolis công tước về rồi sao ? Đây lại là thứ gì ?” Wohl tò mò đánh giá thứ như con chuột đất này
“ Đại nhân, thứ này là bánh mì “ kent nhắc nhở


“ Hả, bánh mì ? Chính là cái thứ giống như cháo lúa mì nghiền nát rồi sấy khô lên đó sao ? “ Wohl không khỏi nhớ đến thứ mà đám nông nô của mình hay ăn. Không hiểu được tại sao kị sĩ của mình lại đưa thứ này lên đây ?


“ Đại nhân, cái này bánh mì ta là được lĩnh chủ của cuồng sa lĩnh ban cho, hương vị của nó rất ngon, vị ngọt so với mật ong còn ngọt hơn nữa “ Kent không hề loanh quanh lòng vòng. Đem sự thật thẳng thừng báo ra .


Hắn năm ngoài bình định ma thú một trận chiến kia được Wohl ban thưởng một lọ mật ong, ngay từ lần đầu tiên nếm được hương vị ấy hắn đã cho là mình được nếm thứ mĩ vị nhất trần gian.
Nhưng đến hôm nay Kent mới biết cái gì là tầm mắt hạn chế thì giếng cũng như trời .






Truyện liên quan