Chương 86 : Tương lai!
Trần Nhiên tỉnh dậy trong đau đớn.
Hắn khó khăn đứng lên, đầu tiên là nhìn lên đồng hồ tay mình.
Nhưng mà, ngay sau đó, một nòng súng lạnh lẽo dí vào trán hắn.
Hắn giật mình, cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía người cầm súng, cái nhìn này khiến trái tim hắn thắt lại, tuyệt vọng lan tràn trong tim.
Người cầm súng là…
Người áo đen!
Không chỉ một người, mà là năm người, ở các hướng khác nhau chĩa súng vào hắn.
Nhưng hắn lại rất khiếp sợ.
Chỉ vì…
Đây là trong một mật thất, trong mật thất ngoài sáu người bọn họ ra, chỉ còn lại hai chiếc ghế.
Đây là nơi mà những người thừa kế trong trò chơi sẽ đến, mỗi vòng đều sẽ vào mật thất này?】
Mình đã trở về thực tại?】
Không đúng!】
Ở đây có người áo đen, chứng tỏ mình vẫn chưa trở về thực tại.】
Hơn nữa, hắn nhìn về phía vai trái, vết thương bị băng bó, tuy không biết ai đã băng bó cho mình, nhưng vẫn có thể chứng minh, hắn vẫn chưa rời khỏi thế giới ảo.
Hai người áo đen đi lên, nắm lấy tay hắn, đưa ra khỏi mật thất.
Bước vào mật thất thứ ba của phó bản.
Trong mật thất.
Vẫn chỉ có một chiếc bàn dài, trên bàn có hai mươi lá bài, hai mươi tấm thẻ.
Nhưng, không thấy Thu Ý Nùng, người thừa kế nữ, Cảnh Hạo, Lưu Tinh.
Người ngồi ở bàn là…
Một ông lão tóc trắng xóa, lão ta già đến nỗi khiến Trần Nhiên nhíu mày, thầm nghĩ ông cụ này chắc phải ngoài trăm tuổi?
Hai mắt ông lão đục ngầu, nghi ngờ nhìn Trần Nhiên, lẩm bẩm: “Ta hình như đang chờ một người, người mà ta đang đợi là ngươi sao?”
Trần Nhiên bị đặt ngồi ở đối diện bàn, nghe ông lão nói mà cẩn trọng đánh giá ông ta.
Vì ông ta quá già, hắn tìm khắp ký ức, mà không tìm được người nào giống như ông ta, cũng không hình dung được bộ dạng của ông ta khi còn trẻ.
“Ông tên gì?” Trần Nhiên hỏi.
Trên khuôn mặt nhăn nheo của ông lão, hiện lên vẻ suy tư, bờ môi khô khốc khẽ động đậy.
“Ta quên rồi.”
“Nhưng ta nhớ, sẽ có một người xuất hiện, đưa ta về nhà…”
“À, ta nhớ ra rồi, ta hình như đã ch.ết, ch.ết hai lần rồi.”
“Ta đã đợi lâu lắm rồi, lâu đến mức ta không nhớ được gì nhiều nữa.”
Ông lão dường như đang nói một mình, nhưng lại như đang kể về nỗi ám ảnh mà ông không thể nào quên.
“Ta muốn về nhà…”
“Ta cô đơn quá…”
“Ta muốn được giải thoát…”
“Ta còn phải giết người…”
Ông lão không ngừng lặp lại những lời này, Trần Nhiên nghe mà lông mày giật liên tục… Nhưng thấy năm người áo đen trong mật thất không có ý định giết hắn.
Hắn châm một điếu thuốc.
Những sự bất hợp lý mà hắn gặp phải trước đó, giờ được xâu chuỗi lại trong đầu.
Sau một điếu thuốc.
Trần Nhiên dập tắt tàn thuốc, trong lòng đã có suy đoán, hắn giơ tay phải lên, cho ông lão xem đồng hồ của mình.
“Bây giờ là mấy giờ?”
Nghe vậy, đôi mắt đục ngầu của ông lão chậm rãi di chuyển, nhìn về phía đồng hồ.
“Đây là đồng hồ sao?”
“Thời gian, thời gian, ta dường như rất để ý đến thời gian…”
Ông lão tựa như người lẩn thẩn, quên rất nhiều thứ… Nhưng những điều quan trọng với ông ta dường như vẫn còn nhớ.
“Bây giờ là mấy giờ?” Trần Nhiên không để ông ta suy nghĩ, tiếp tục hỏi.
Bị ngắt lời, ông lão lần nữa chậm chạp ngẩng đầu, nhìn về phía đồng hồ của Trần Nhiên, như khúc gỗ ngơ ngác vài phút.
Mới lên tiếng: “Không biết.”
Nghe vậy.
Trong mắt Trần Nhiên lóe lên tia sáng, nhưng vì sự an toàn của bản thân.
Hắn sắp xếp lại câu từ nói: “Người mà ông đang chờ, có lẽ là ta.”
“Nếu người đó là ta, ta sẽ dẫn ông rời đi, nhưng ông phải đảm bảo, lát nữa có xảy ra chuyện gì, những người áo đen này cũng không được bắn ta.”
Nhưng, ông lão ngây ngô nhìn Trần Nhiên.
“Ngươi là ai?”
“Ta là ai?”
“À, ta nhớ rồi, ta đang chờ một người đưa ta về nhà…”
“Ngươi có phải người mà ta đang chờ không?”
Ông lão dường như quên cuộc đối thoại trước đó, lại nói một mình.
Trần Nhiên: “…”
Hắn đành phải lặp lại những lời vừa nói.
“Được…”
Ngay khi nhận được câu trả lời khẳng định, Trần Nhiên phát hiện những người áo đen dần mờ đi, rồi biến mất hoàn toàn.
Quả là vậy!】
Khi đã xác nhận đáp án, việc đầu tiên hắn làm là… rút Sát Hoang Giả.
“Sát Hoang Giả • Vĩnh Hằng Quốc Độ!”
Vật chất bóng tối tràn ngập khắp mật thất, trong nháy mắt trở nên tối đen.
Trong bóng tối, hắn nghe thấy tiếng ông lão thì thào: “Cái này… Giống như… là kỹ năng Sát Hoang Giả…”
“Sát Hoang Giả… là gì?”
“Ta trước kia…”
“Hình như ta cũng có Sát Hoang Giả…”
“Ta là ai?”
Khi mật thất tối đen, trái tim của Trần Nhiên đã treo trên ngọn cây mới hạ xuống.
Quả nhiên là hắn!】
Có nghĩa là phòng của ta là tầng thứ nhất, rạp chiếu phim là tầng thứ hai.】
Nhưng, vai của ta bị băng bó, chứng tỏ còn có tầng thứ ba.】
Nơi này là tầng thứ tư.】
Không đúng không đúng!】
Nếu Phòng của ta là tầng một, vậy khi mình đang xem phim, vết thương trên vai phải là vết thương do súng mới đúng!】
Rạp chiếu phim là tầng một, phòng của ta là tầng thứ hai, và nơi này là tầng thứ tư.】
Vẫn còn một tầng thứ ba.】
Nhưng vì sao, tầng thứ ba lại không xuất hiện theo trình tự?】
Mà lại trực tiếp bỏ qua tầng ba để đến với tầng tư?】
Là hắn!】
Xem ra, lát nữa ta sẽ bị mất trí nhớ của tầng thứ ba, không, phải là bỏ qua dòng thời gian ở tầng thứ ba để đi thẳng đến tầng thứ tư trong tương lai.】
Vì tầng thứ tư là tầng sâu, một khi đi thì không thể quay lại, vì vậy…】
Ta phải sắp xếp trước!】
Nghĩ đến đây.
Vẻ mặt Trần Nhiên trở nên khó coi, độ khó của mật thất này, vượt quá tưởng tượng của hắn.
Hắn cẩn thận hồi tưởng.
Mình nhớ, khi mình lao ra khỏi phòng ngủ, đồng hồ phòng khách là…】
11 giờ 10 phút.】
Lúc ở tầng thứ nhất, số phòng của mình là 11, của tên thanh niên là 10.】
11, thẻ của ta, một thẻ xanh, một thẻ đỏ.】
10, thẻ của tên thanh niên, một thẻ xanh, không có thẻ đỏ.】
Sau khi sắp xếp lại thông tin, Trần Nhiên nhíu mày nhìn về phía cửa mật thất, như đang suy nghĩ điều gì.
“Ngươi tên là Lâm Gia Bảo.”
Nghe Trần Nhiên nói vậy, ông lão mở to mắt, bừng tỉnh ngộ ra, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, ta là Lâm Gia Bảo, ta còn có một muội muội, tên là Lâm Gia Bối!”
“Chúng ta từng gặp nhau sao?”
“Ngươi biết ta?”
Ông lão dường như đã khôi phục trí nhớ, lại dường như chưa hoàn toàn khôi phục.
Nhìn vào ánh mắt khẩn thiết của ông lão, Trần Nhiên biết mình đã lấy được sự tin tưởng của ông ta.
“Đi theo ta.”
Dứt lời, hắn đứng lên, ông lão do dự một chút rồi cũng đứng dậy, nhưng vì quá già nên đứng không vững.
Trần Nhiên bất đắc dĩ, đi đến dìu ông lão vào mật thất.
“Chúng ta đi đâu?”
Trần Nhiên không trả lời, hắn cảm thấy đã sắp xếp xong mọi thứ trước khi trải qua tầng thứ ba.
Bước vào mật thất.
Trong mật thất, chỉ có hai chiếc ghế, Trần Nhiên đỡ ông lão ngồi vào một chiếc, còn mình thì ngồi vào chiếc còn lại.
Khi cả hai ngồi xuống, cảnh tượng trong mật thất bỗng thay đổi, biến thành…
Tầng hầm trong mật thất thứ hai của phó bản!