Chương 2
Tiểu thư, nên uống thuốc đi thôi.” Oanh Nhi dịu dàng gọi đến.
Ta hơi nhíu nhíu mày, nước đã hơi lạnh, vừa rồi thiếu chút nữa đã ngủ, aiya, xem ra đêm qua mệt thảm.
Oanh Nhi lấy ra một bộ quần áo bằng lụa mỏng (*sa) màu tím, phối hợp với trang sức lấp lánh màu tím cũng ổn rồi.
Ta lẳng lặng ngồi nhìn chính mình trong gương, một cô gái không hề nhan sắc, sắc mặt tái nhợt, đã biến thành Nhị tiểu thư thanh lệ thoát tục, cao quý tao nhã của Vô địch sơn trang.
Không khỏi nhớ tới mấy hôm trước, ta có từng xem tiểu thuyết thần tiên ma quái, trong đó có một chuyện xưa, nói là có con yêu quái bạch cốt, chỉ cần phủ thêm làn da mỹ nhân, sẽ biến thành dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, hoàn toàn mê đảo nhiều vị thư sinh, ăn hết thịt, hút hết máu của bọn họ.
Nhìn lại chính mình trong gương, ta bất giác thè chiếc lưỡi đinh hương, ɭϊếʍƈ đôi môi hồng nhuận, phải, máu người không biết có phải uống vào tốt được như vậy hay không.
“Tiểu thư, nên uống thuốc đi, để lạnh sẽ không tốt đâu.” Oanh Nhi lại thúc giục.
Ta khẽ thở dài một tiếng, rồi cầm lấy cái bát hoa xanh, ngửa đầu, uống toàn bộ một hơi.
Thuốc thực đắng, nhưng đắng như vậy ta đã quen rồi, dù sao thuốc này ta đã uống suốt mười năm qua.
Ta còn nhớ rõ mùa đông năm ấy.
“Nhan lão gia, thật sự là âm hàn khí trong cơ thể tiểu thư là do từ trong tử cung mang đến, lần này chẳng qua là hàn độc sau 6 năm tăng lên, lần đầu gây khó dễ, chỉ sợ….”
“Nói bậy! Bất kể thế nào cũng phải làm cho Sa Nhi sống sót, nếu không mẫu thân của nó sẽ trở về nói ta, đòi lại công bằng cho nó! Tốn nhiều bạc cũng không sao cả, nếu mà Sa Nhi có gì sơ suất, ta sẽ lấy mạng của ngươi!”
“Kéo dài mạng sống thật ra không khó, nhưng thể chất của tiểu thư, đoán chừng về sau sẽ không dễ thụ thai.”
“Có sao đâu, con gái của Nhan Vô Địch ta chẳng lẽ còn sợ bởi vì không có con nối dõi mà bị chồng khi dễ sao! Chỉ cần Sa Nhi lớn lên an toàn, tất cả mọi việc đều có cha của nó, ta đây chịu trách nhiệm!”
Bắt đầu từ ngày đó, ta liền không tách được khỏi thuốc.
Vốn là tiểu thư của Vô Địch sơn trang, đáng nhẽ phải học võ công, nhưng bởi vì lý do thể chất, phụ thân không muốn ta học võ. Ta còn nhớ ông nói, ca ca của con tương lai nhất định sẽ vượt qua người làm cha này, về sau có bảo vệ con, không cần phải học võ công gì cả.
Ta còn nhớ rõ ngày hôm đó, cây đậu tía nở rộ vây quanh hành lang, ta bé xíu được bọc lại trong bộ da cáo, rúc vào trong lòng phụ thân ấm áp, ca ca ở đình viện luyện công, ánh mặt trời chiếu lên người ta, không khí dường như đều tràn ngập hơi thở hạnh phúc.
Ít nhất, ta cũng còn từng hiểu rõ thế nào là hạnh phúc, ít nhất ta đã từng nghĩ chính mình sẽ vẫn hạnh phúc như vậy.
Cho tới cái ngày hôm đó, bà ấy đã trở lại!
“Tiểu thư, tiểu thư, khách đã tới rồi, trang chủ đã phân phó nhà bếp phục vụ bữa ăn ở phòng khách, cô nên đi ra ngoài đi.” Giọng nói của Oanh Nhi gọi lại suy nghĩ của ta.
Ta để mặc Oanh Nhi giúp ta chuẩn bị lần cuối. “Tiểu thư, hôm nay cô thật sự đẹp quá à! Tiểu thư vẫn là thích hợp với màu tím nhất.”
Ta đẹp sao? Ta biết chính mình rất đẹp, từ nhỏ chính là một đứa mỹ nhân bại hoại. Vì vậy phụ thân rất yêu chiều ta, gần như có vị khách nào mới đến chơi cũng trở thành người để nghe phụ thân khoe ta. « Thế nào con gái của Nhan Vô Địch ta tương lai cũng sẽ là mỹ nhân đứng đầu thiên hạ vô địch ! Ha ha ha ! » Tiếng cười hào sảng kiêu ngạo của phụ thân là giọng thường xuất hiện nhất trong trí nhớ của ta.
Ánh mắt phụ thân thường hay truy đuổi bóng dáng của ta, ta cũng biết là kỳ quái.Thời điểm đó ta rõ ràng chỉ là đứa trẻ con 5,6 tuổi, nhưng ta đã có thể cảm thụ được ánh mắt nóng như lửa của phụ thân, nhưng thực ra cũng không hoàn toàn là do kiểu cưng chiều kia mà nhằm vào ta. Thực ra, ta chỉ là một hình bóng mà thôi, ông chính là thông qua mặt của ta để đi tìm một người khác.
Lại một lần nữa nhìn vào gương, ta hỏi : « Oanh Nhi, khách hôm nay tới là ai vậy ? »
« Là Thích thiếu gia và Thích tiểu thư đó ! »
Thì ra là bọn họ.
Thích Thiểu Thương là một trong số rất ít người trong chốn võ lâm hiện giờ có thể so sánh được với ca ca, không chỉ bởi vì hắn là Đại công tử nhà họ Thích ở Giang Nam, cũng không chỉ bởi hắn có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong (*ý chỉ dáng vẻ oai phong đường bệ), khiêm tốn, lễ nghĩa, mà còn bởi hắn còn có phong độ, trên đường hành hiệp trượng nghĩa, một mình đấu với tứ hổ Thái Bắc, giúp đỡ nhà họ Lỗ ở Thiểm Bắc, khiến cho người trong giang hồ cùng một lúc nhắc đến ca ca và hắn là “Bắc Ngạo Nam Thiểu, Long ngâm phượng tường” (*ý chỉ: rồng bơi dưới nước, phượng bay liệng trên trời).
Hắn nhìn vẫn như vậy, một thân áo trắng, càng phác nên dáng vẻ xuất trần của hắn, cũng khó trách lại có nhiều nữ nhân giang hồ ngưỡng mộ hắn như vậy.
“Tử Sa muội muội, hôm nay khí sắc của muội có vẻ không tồi à!” Hắn mỉm cười.
“Thích đại ca cát tường.” Ta lả lướt xoay người, định muốn hành lễ chào.
Quả nhiên khiến hắn vội vàng lại đỡ ta, “Tử Nhi, nhiều năm như vậy rồi mà sao muội còn khách khí đối với ta như vậy? Mau lên, không cần đa lễ, nếu mệt sẽ không tốt lắm đâu, cũng lại là lỗi của ta nữa.
Trong lòng ta cười thầm, quả nhiên, con gái có dáng vẻ mảnh mai nhu nhược mới là có lợi. Nam nhân chính là thích trở thành đối tượng để nữ nhân dựa dẫm, thích bảo vệ những nụ hoa xinh đẹp ngọt ngào, nũng nịu. Võ công có ích lợi gì đâu, với nữ nhân, quan trọng hơn hết chính là, một là nhan sắc, hai là trí tuệ.
Chính ta phải vất vả mất đến ba năm mới nghĩ thông suốt được đạo lý này.
“Thiểu thương, lâu lắm không gặp cậu nha!”
Cơ thể ta khẽ chấn động nhưng không để lộ ra bên ngoài, cũng tránh cánh tay chìa ra giúp đỡ của hắn.
“Ha ha, chúng ta từ biệt ở Thanh Châu cũng đã phải hơn hai tháng rồi, trong lòng thấy hơi nhớ nhớ, nên ta liền tới đây quấy rầy. Mong nhan huynh thứ lỗi.”
“Đây là nói gì vậy, ta hoan nghênh còn không được nữa là!”
“Phải rồi, phải rồi, ca ca, vừa rồi muội thấy trong sân nhà của Ngạo Hành ca ca có cây đậu tía nở hoa thật là tươi tốt kiều diễm à. Liệu Vân Nhi có thể ở lại thêm vài ngày nữa, thưởng thức ngắm hoa cho kỹ?” Thích Hồng Vân cả người mặc một màu đỏ rực, kéo cánh tay của ca ca, không bỏ qua cơ hội tỏ ra đáng yêu.
“Ngươi nha, mỗi lần đến đều quấn quít lấy Nhanh huynh không thôi, chỉ sợ làm phiền Nhan huynh làm việc.”
“Có sao đâu, Hồng Vân muội muội thích gì thì cứ làm vậy nhé. Thiểu Thương, ta còn có một số việc muốn cùng cậu thương lượng.” Ca ca cười nói ôn nhu với Hồng Vân.
Ánh mắt Thích Hồng Vân say mê nhìn chằm chặp theo ca ca.
Ai, lại là một tù binh đắm chìm dưới mị lực của ca ca.
Ngũ quan của ca ca như điêu khắc, đôi mắt đen kiêu ngạo, khí thế khiến người khác phải hổ thẹn, lại còn cả quyền thế và địa vị trong tay hắn, những thứ đó tựa như một thứ thuốc mê, khiến cho mọi cô nương đều si mê không nguôi.
Người khác đều nói công tử Ngạo Hành giữ mình trong sạch, thái độ đối xử bình đắng với mọi cô nương, cũng không đối xử coi trọng hơn với ai, như vậy ngược lại, hắn càng có sức hút lợi hại hơn với các cô nương, không phải sao? Không chiếm được mới là tốt nhất.
“Tử Sa muội muội? Mệt mỏi sao ? Có muốn đi vào nghỉ ngơi một chút hay không ? » Giọng nói thân thiết ôn nhu của Thích Thiểu Thương vọng tới bên tai.
Ta gần như đã đứng thất thần, xem ra nên kiềm chế mình lại một chút.
Cúi đầu, ta dịu dàng nói : « Muội không có vấn đề gì, hiếm khi có được Thích đại ca và Vân tỷ tỷ đến, Tử Sa tất nhiên phải tiếp khách mới đúng. »
« Tử muội muội, muội cũng không nên miễn cưỡng, nếu muội lại bị bệnh, chính là có người sẽ đau lòng. Huynh nói có phải hay không, Ngạo Hành ca ca, haha… » Thích Hồng Vân vừa che miệng cười, vừa liếc mắt nhìn huynh trưởng một cái.
Thật sự không thể hiểu nổi, trong lòng ta thấy phiền chán, vô cùng thân thiết vui đùa như vậy, nàng ta không có tư cách đâu ! Thực làm như chính mình là Thiếu nãi nãi của Vô địch sơn trang vậy. »
Nhưng Thích Thiểu Thương cười xấu hổ, không hề lên tiếng.
Ta không thể không có chút cảm thông với hắn, có người muội muội không biết chừng mực nặng nhẹ như vậy đúng là không hay ho gì. Ta không khỏi mỉm cười nói với hắn : « Tử Nhi xin nhận tấm lòng quan tâm của Hồng Vân tỷ tỷ, nếu Tử Nhi bị bệnh, mệt mỏi, khiến ca ca lo lắng thì sẽ không tốt lắm. »
Thích Thiểu Thương cười cảm kích đáp lại ta, dù sao trong lời nói hoà giải của ta còn có điều so sánh khéo.
Đột nhiên, thân thể ta run lên, ca ca lạnh lùng liếc mắc một cái nhìn ta.
Ta không khỏi cười khổ trong lòng, hôm nay ta đã nói hơi nhiều rồi.