Chương 1: Cứ thế, tôi ” vướng ” vào bạn
Lam đưa tay lên kéo khóa áo kín cổ, mình khẽ run. Mới đầu tháng 10 mà sao Hà Nội lạnh quá. Nó bước vội, miệng vô thức hát một bản tình ca buồn. Mọi thứ sao lại khó khăn đến vậy. Nhiều lúc Lam chỉ muốn khóc thật to để quên đi mọi thứ nhưng bản thân lại không cho phép mình yếu đuối. Lam bỗng dừng lại. Đơn giản vì nó không muốn về nhà. Lam ngồi xuống ghế đá bên hồ, mắt lơ đãng. Liệu trên thế gian này, còn sót lại chút niềm vui nào cho mình không? Lam cứ ngồi đó. Lam nhớ về những ngày cùng ba mẹ chạy xe đi dạo qua đây, nhớ những lúc nó nhõng nhẽo bên anh trai, nhớ những bữa cơm cuối tuần đầy ắp… Bất chợp khóe mắt cay nhưng tuyệt nhiên Lam không khóc. Tối Hà Nội đẹp thật đó nhưng lạnh lẽo. Lam rút điện thoại ra, bàn tay nhỏ khẽ gõ tin nhắn:
– Con về muộn.
– Nhớ về sớm nha. Đừng để lạnh.
Lam đọc rồi tắt nguồn. Bố mẹ nuôi thật tốt. Gió khẽ lướt qua làm hai má Lam ửng đỏ. Chợt tai rung lên vì âm thanh gần đó:
– Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi phải làm sao
Lam đưa mắt nhìn về phía đó ” Dịch Dương Thiên Tỉ, cái tên thật hoa mĩ?”. Đó là 1 cô gái với mái tóc dài, cô đứng cạnh hồ đôi chân nhớn lên, mắt tuôn lệ mà hét. Lam tiến lại gần, không biết vì sao nữa:
-Cậu không sao chứ
Cô bé đó bỗng òa khóc. Lam không biết phải xử sự như thế nào nữa. Tay Lam cứ đưa lên lại rụt xuống vài ba lần. Cuối cùng Lam cũng chạm và vỗ nhẹ vào vai cô bé đó như để an ủi. Hai đứa cứ như thế mất nửa tiếng đồng hồ. Hỏi ra mới biết cô bé đó tên Thư. Thư ngồi xuống bên Lam, kể cho nó nghe về câu chuyện của mình:
– Mình muốn theo nghệ thuật nhưng ba mẹ không cho, một mực phản đối. Cảm thấy bất lực lắm.
Lam lắng nghe từng chút:
– Tớ cũng không biết nên khuyên cậu thế nào nữa.
– Không sao đâu, cậu lắng nghe tớ cũng đủ rồi. Thư nói rồi cười rộ lên để lộ đồng điếu, thật đáng yêu.
– Mà cậu ăn gì chưa Trông cậu có vẻ đói, đợi mình chút nha. Thư nói rồi chạy vụt đi
Nó cứ thế ngơ ra. Lam không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa nhưng lại thấy vui bất chợt. Thư quay lại trên tay cầm chiếc bánh nóng hổi.
– Nè, chia cho cậu 1 nửa ^^
– Ơ, ơ … ừa ừa…. Cảm ơn nha. Lam bối rối
– Cậu phản ứng chậm giống hệt người ấy, đáng yêu thật. Hi
_ Người ấy
– Đúng vậy!!!. Nhi nhìn nó cười hiền.
Cô bé quả thực rất xinh. Lam nhấm nháp mẩu bánh mì, đầu thoáng qua 4 chữ “Dịch Dương Thiên Tỉ”. Lạ thật, cái tên ấy mới nghe qua một lần mà cứ quay quẩn trong đầu Lam, vô thức Lam bật ra:
– Dịch Dương Thiên Tỉ
– Hả Cậu hâm mộ cậu ấy hả
” Hâm mộ Cậu ta là idol à” Lam thắc mắc nhưng không hỏi:
– Không, t thấy cậu nhắc đến vừa nãy.
– À, Thiên Tỉ, cậu ấy thực sự giúp tớ rất nhiều, rất kiên cường.
”Giúp đỡ, idol thì giúp đỡ gì cơ chứ? ” Thật khó hiểu mà….
Nó và Thư chia tay nhau. Về nhà, Lam vô ngay phòng. Nó thực sự hiếu kì Thiên Tỉ rốt cuộc là ai Lam gõ:
– Dịch Dương Thiên Tỉ.
Trong vòng 24s khoảng 776.000 kết quả, nó nhấn vô wikipedia TV đọc. Cậu bạn này thực sự rất giỏi. Tham gia showbiz từ nhỏ, đa tài đa nghệ, thành tích học tập tốt. ”Ngày 06/08/2013, Dịch Dương Thiên Tỉ cùng với Vương Tuấn Khải (14 tuổi) và Vương Nguyên (13 tuổi) lập thành nhóm nhạc nam TFBOYS, trở thành nhóm nhạc thần tượng trẻ nhất trong lịch sử giới giải trí Trung Quốc” Cậu này trong nhóm nhạc à Tài nghệ thế này chắc trưởng nhóm Lam tò mò rồi nó bắt đầu đi tìm hiểu về TFBoys. Hai cậu bạn còn lại thực sự rất đẹp trai nhưng sao đầu Lam cứ bị thôi thúc bởi bốn chữ ” Dịch Dương Thiên Tỉ ” Lam lần mò thông tin, tin tức, lịch sử về cậu, xem những vid về cậu ( những việc mà trước đây Lam chưa từng làm qua)
Càng xem Lam càng thán phục cậu bạn này. Đúng như Thư nói. Rất kiên cường. Rất trưởng thành. Thế rồi không biết từ bao giờ cậu bạn này len lỏi vào trong Lam, chiếm chọn mọi suy nghĩ của Lam.
“Cơn mưa khẽ kéo đến như một lẽ tự nhiên của cuốc sống này
Cậu cũng nhẹ nhàng đến bên tôi nhưng tuyệt đối sẽ không rời đi “