Chương 12: chỉ có một nơi
Nửa đêm, Lam tỉnh giấc. Với tay bật đèn phòng, đôi mắt nheo lại. Lam vươn mình. Lâu lắm nó mới có một giấc ngủ ngon đến vậy. Lam kéo rèm cửa nhìn ra ngoài. Gió hơi lạnh. Đường vắng. Thật yên tĩnh. Thật nhẹ lòng....
Hít hà một chút không khí pha lẫn mùi sương đêm, Lam trở vào bàn, cẩn thận xem vở của cậu. Chữ cậu rất đẹp. Đủ cứng để thấy sự ngay ngắn, gọn gàng đủ mềm để thấy được cậu là người biết chữ. Đến giờ Lam vẫn không thể hiểu nổi cậu, một dancer mạnh mẽ, cuốn hút là vậy lại có thể điềm tĩnh, trầm ổn mà viết thư pháp ngay trên sân khấu. Tính cách của cậu cũng vậy, lúc là một đứa trẻ thích phạt gấu, thích chơi máy bay lúc lại trầm lặng, suy tư. Thiên Tỉ rất nội tâm. Cậu luôn cố gắng để mọi người xung quanh vui vẻ nhưng lại luôn giấu đi cảm xúc của mình.Cậu nghĩ cho mọi người trước khi nghĩ đến mình. Điều ấy Lam rất thích ở cậu nhưng lại muốn cậu có thể trải lòng như vậy sẽ tốt hơn là một mình ôm khư khư. Nghĩ là vậy thôi chứ Lam cũng vậy, không phải là không tin tưởng mà là không muốn chuyện của mình gây ảnh hưởng đến người khác. Cuối cùng Lam cũng chép xong, nó gấp vở lại, đứng dậy. Với tay để đóng cửa, Lam vô cùng sững sờ khi thấy Thiên đang ngồi trên ghế. Đó là bộ bàn ghế bà đặt trên ban công, dưới giàn hoa giấy. Mắt nhắm. Tai vẫn đeo tai nghe. Lam tò mò. Khoác thêm áo, nó đi lại gần hơn phía ban công sát vách nhà cậu. Cậu dựa đầu vào tường. Lam lặng im nhìn. Không phải cậu ấy sợ độ cao sao Sao lại mạo hiểm lên đây vào khuya như vậy Thắc mắc là vậy nhưng nó không lỡ đánh thức cậu. Thiên Tỉ cựa mình. Lam hốt hoảng ngồi thụp xuống, hi vọng độ cao của lan can có hể che hết nó. Ngồi như vậy đến 5 phút, Lam mới từ từ đứng dậy. Không thấy cậu nữa. Lam ngó nghiêng nhìn xung quanh. ""Chắc cậu ấy vào rồi"" Lam thấy an tâm, nó định trở vào phòng.
- Ngắm "free"" tớ từ bấy tới giờ mà cậu không định cảm ơn à
- Hả
Lam quay lại đã thấy cậu phía bên kia. Cái gì vậy từ nãy tới giờ cậu ấy vờ ngủ sao?// Xâu hổ ch.ết mất
- Không có, tớ tưởng cậu trúng gió bất tỉnh rồi cũng nên, nên xem qua thôi, bạn bè cùng lớp hơn nữa lại là hàng xóm quan tâm nhau là đúng rồi. Lam lấy lại giọng.
-Ừm!!! Thiên gật gật hơi mỉm cười.
Cậu trèo lên ban công ngồi.
- Không phải cậu sợ độ cao sao
-Ừ, nhưng chỉ có chỗ này là tớ không sợ, cũng chẳng biết tại sao.
Lam cũng từ từ trèo lên.
-Cậu cũng không sợ sao? Thiên hỏi.
-Không, rất lạ, vừa có cảm giác chắc chắn lại vừa tạo cảm giác chơi vơi.
Lam vô tình trải lòng.
Cậu im lặng. Lam cũng im lặng. Đôi chân trần đung đưa trên không chốc lại cọ vào nhau. Lam quay sang nhìn cậu, ánh mắt lưỡng lự, dò hỏi. Đôi ba lần như thế
Lam mới đủ can đảm:
- Cậu có chuyện gì à?
Thiên không trả lời càng làm nó rối hơn nhưng nó vẫn giữ nguyên tư thế,vẫn nhìn thẳng vào cậu để tìm kiếm câu trả lời trong ánh mắt. Mẹ nó từng nói: "" Muốn biết sự thật hãy nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diện"" Lam thấy cậu hạ tầm nhìn khi đó, thoáng một cái rồi lại nhìn lên trời, hơi thở cũng dài hơn. Rõ ràng là có chuyện, vậy mà một lời cũng không chịu nói ra. Cậu gỡ một bên tai nghe đưa về phía Lam:
- Đừng có ngắm tớ như thế nữa!
- À, ừ... Lam nhận lấy rồi đeo lên tai.
""Chỉ có một nơi-Kris
Có một nơi như thế
Chỉ anh và em biết mà thôi""
-Hôm nay không có kiss the rian.....Cậu vu vơ
-À...ừ cậu cũng thích bản nhạc đó đúng không?
-Ừ....cả bài này nữa...Chuyện mấy hôm trước tớ thật lòng xin lỗi, cũng tại tớ mà...
- Không có gì mà, đừng nhắc đến nữa. Lam cắt lời.
-Ò, ha... mà này cậu là fan của tớ đúng không Thiên bỗng đổi giọng châm chọc.
Lam như bị rờ trúng tim đen nhưng nó vờ như không nghe thấy, cố vờ đi theo nhạc.
-Nè, đừng có đánh trống lảng...rõ ràng cậu là fan của tớ mà, cậu còn biết tớ sợ độ cao, còn theo tớ sau giờ học, còn ngắm trộm tớ...hahahahahah
-Không có, không phải....à...ờ...là bạn của tớ ở Việt Nam, cậu ấy âm mộ cậu nên kể với tớ, còn nhờ tớ xin chữ kí của cậu cơ, rất trẻ con đúng không...hahahhaha
Lam cố cười gượng.
-Cậu nhìn xem, trời nhiều sao quá!!!!
Thiên nhảy xuống, lấy tai nghe khỏi tai nó:
-Đi ngủ đi, sương đêm không có tốt.
Nói rồi cậu bỏ vào phòng. Lam nhìn theo, có chút khó chịu. Thiên quả thực khó hiểu. Cậu lúc trước đó còn trêu đùa, vụt cái lại lạnh lùng bỏ đi. Lam vào phòng, nó không ngủ được. Thư dạo này không thấy liên lạc. Lam lại không có số của bố mẹ Thư. Bố mẹ Thư ly hôn từ bé, Thư sống với bố nhưng bố làm kinh doanh suốt ngày công việc, rất ít khi quan tâm, đến ước mơ làm diễn viên Thư cũng bị bố ngăn cấm, bắt theo học quản trị kinh doanh. Thư là con một bởi vậy con bé rất cô đơn. Lý do đưa Thư đến hâm mộ cậu cũng gàn giống như Lam vậy. Cả hai đứa đều muốn trốn chạy thực tại. Lam cũng không ngờ có một ngày nó lại rơi vào mối quan hệ ảo. Rõ ràng trước đó chưa từng chạm mặt nhưng lại tin tưởng tuyệt đối ở cậu. Mối quan hệ đó rất khó để giải thích nhưng chìm đắm vào nó, Lam mới tin vào mãi mãi. Lam tin nhiều thứ hơn kể từ khi thích cậu. Lam nghĩ Thư cũng vậy. Hai đứa chơi với nhau là vậy nhưng khi có chuyện gì lại rất ít khi kể cho nhau, thường giữ trong lòng. Nhiều lúc Lam cũng thấy mình khó hiểu vì sao lại tin vào mối quan hệ ảo như vậy, cậu ấy còn không biết đến sự tồn tại của mình. Nhưng giờ thì khác rồi. Cậu ấy là thực, mối quan hệ của nó với cậu là thực.
Thực đến khó tin, chắc Thư phải bất ngờ khi nghe nó kể đây? Nhưng giờ cậu ý đang ra sao nhỉ, không phải lại có chuyện gì chứ Lam trở mình...Lòng có chút bất an.....