Chương 93: Âm thanh chim quyên khóc
Tiếng Ân Lê Đình phía trên đầu gọi khẽ: “Tiểu Dao…?” Liền đó một bàn tay to nhẹ nhàng xoa bóp vai cổ và hai cánh tay đau nhức của nàng.
Lộ Dao ngước lên, thấy Ân Lê Đình nửa dựa vào giường, một tay ôm nàng, trong mắt đầy ắp tình ái yêu thương trìu mến không thể diễn tả bằng lời. Bất chợt nàng nhớ lại cũng là đôi mắt này, tối qua, chỉ nhìn nàng như vậy thôi, liền khiến lòng nàng mềm yếu vô cùng, gần như không biết hôm nay là hôm nào, không sao kềm chế. Nến đỏ trướng ấm, hai người động tình, từng chi tiết một chợt hiện ra, thoắt cái mặt Lộ Dao đỏ bừng bừng. Tối qua nàng chỉ muốn làm chàng tạm thời quên đi tương lai, cho chàng vui vẻ hạnh phúc, vì thế bản thân mới nhiệt tình, mượn chút hơi rượu mà lấy can đảm. Song bây giờ tỉnh rồi, lần đầu tiên người đỏ mặt là mình mà không phải Ân Lê Đình.
Ân Lê Đình lại nghĩ đến chuyện khác, hỏi nhỏ bên tai nàng: “Tiểu Dao, còn đau không?”
Lộ Dao đột ngột trợn mắt, chẳng ngờ Ân Lê Đình rụt rè lại có thể hỏi nàng như thế, phùng má, thì thào: “Vẫn… vẫn ổn… chỉ một chút thôi, khụ khụ…”
Ân Lê Đình vốn vô cùng lo âu nhìn nàng, nghe nàng trả lời đầu tiên ngẩn ra, kế đó lập tức lắp ba lắp bắp nói không ra lời, nửa ngày mới nói: “Tiểu, Tiểu Dao… huynh, ý huynh là, là cơ thể muội có đau nhức… dữ lắm không…”
Bấy giờ Lộ Dao mới phản ứng lại, biết mình hiểu lầm ý chàng, sờ sờ mũi “Cũng vẫn… vẫn ổn… khụ khụ…” Thấy Ân Lê Đình mặt đỏ tai hồng mắt đảo bốn phía, cảm nhận được nhiệt độ làn da dán sát vào mình tăng thật nhanh, Lộ Dao bỗng cười xấu xa, ngẩng đầu khẽ khàng hôn lên vành tai Ân Lê Đình một cái. Cả người Ân Lê Đình lập tức cứng đờ. Tối qua dù chàng vô cùng lo lắng cho thân thể Lộ Dao nhưng cái tư vị tình ý giao hòa tuyệt vời đến thế cứ quanh quẩn không đi, thật sự khiến người ta mê đắm tâm hồn muốn mà không ngừng được. Cộng thêm chàng tập võ nhiều năm, lại đương tuổi thanh niên, tinh lực dồi dào, sau trận mê say triền miên không mệt mỏi nặng nề thiếp đi như Lộ Dao mà gần như cả đêm không ngủ. Có điều chàng lo Lộ Dao khó mà tiếp nhận thêm gánh nặng nào nữa, vì thế kềm chế khát vọng nhớ nhung, ôm lấy Lộ Dao ngủ say ngồi cả một đêm. Trời mới tảng sáng, nụ hôn nhẹ nhàng này của Lộ Dao lập tức khiến chàng suýt thì mất kềm chế, cơ hồ phải vận Võ Đang tâm pháp điều tức.
Lộ Dao như đứa trẻ làm được chuyện xấu, nhướng mày cười lên. Bỗng nhiên thấy tóc Ân Lê Đình ẩm ướt, trên người còn mùi xà bông thơm, tò mò thò tay sờ, chỉ cảm thấy lạnh buốt, không nhịn được run lên. Ân Lê Đình vội vàng nhét cái tay đó vào lòng mình, nhẹ nhàng xoa bóp ủ ấm, nghe nàng hỏi: “Lục ca sao tóc huynh ướt vậy? Còn lạnh nữa?”
“Không sao, huynh mới xối nước giếng một chút thôi.”
“Nước giếng? Lạnh lắm mà?!… khụ khụ… cái đó…” Lộ Dao là đại phu, chỉ hơi suy nghĩ một chút là biết nguyên do, trong lòng không nói được là ấm hay là xót, vùi mặt vào ngực Ân Lê Đình, hai tay ôm riết lấy chàng, trái tim không biết đặt ở nơi nào. Hai đời sinh tử xoay vần, nàng từng có vô số chờ mong, mơ ước, ước mình có y thuật xuất sắc hơn người, ước mong hành y tế thế cứu sống người bệnh, mong Thu Nhiên có thể bình an yên ổn sinh sống, mong Nhược Trường dưới chốn cửu tuyền được an ủi, mong mình có thể gánh hết mọi ân oán thị phi đã qua cho người mình yêu và người yêu mình. Nàng cũng hiểu, những mong ước này cần có dũng khí và nghị lực vô cùng lớn để thực hiện, bằng không vĩnh viễn chỉ là giấc mơ. Thế nên mấy năm nay, có mệt có vất vả hơn nữa, từ đầu chí cuối nàng chỉ vừa cười vừa cắn răng đi tiếp, trải hết muôn vàn vui buồn. Đến bây giờ, những mong ước này quả nhiên thực hiện lần lượt. Nhưng nay, ước mong lớn nhất của nàng là người bên gối nàng đây có thể bình an vui vẻ, cũng đừng chịu đựng nỗi thống khổ giống như da tróc thịt bong mà mình từng trải qua. Song lần này, bất luận nàng nỗ lực ra sao cuối cùng vẫn không thể đạt được. Kết tóc xe tơ cũng được, vong tình triền miên cũng thế, chỉ mong người trước mặt tạm thời quên đi sự thật cận kề trước mắt. Lộ Dao hiểu rõ, với một số người mà nói, tình yêu nồng say là điều thế gian không cách nào xóa bỏ, nàng càng hiểu rõ những gì nàng làm với Ân Lê Đình mà nói không nghi ngờ gì là uống rượu độc giải quyết, nhưng trừ cách này ra, nàng không còn cách nào khác. Đương lúc trong lòng khổ sở vô hạn, bỗng Ân Lê Đình kề bên tai nàng dịu dàng: “Ôi, Tiểu Dao, muội lại một mình rúc vào sừng trâu rồi…”
Lộ Dao ngước nhìn chàng, thấy trong mắt chàng lấp lánh ánh sáng dịu dàng ấm áp như nắng xuân tháng tư, than thở xoa xoa tóc chàng.
“Lục ca…” Nàng cọ cọ trán vào Ân Lê Đình, dường như không biết làm sao mới tốt, lại như nuối tiếc thời khắc yên tĩnh thế này.
Hai người cứ lặng lẽ ôm ấp nhau như thế thật lâu, vài khắc mà như thể vài năm.
Cũng chẳng biết đã bao lâu, rốt cuộc Lộ Dao hồi phục tâm trạng trước. rúc trong lòng Ân Lê Đình khẽ nhúc nhích “Lục ca… muội muốn, khụ khụ, tắm rửa…”
Ân Lê Đình nghe xong gật đầu đáp: “Được, huynh đi nấu nước, muội nghỉ một lát trước, lập tức xong ngay.” Nói rồi nhổm dậy. Lúc này Lộ Dao mới chú ý chàng mặc trung y trắng mà mình thì trần trụi. Nàng có phóng khoáng mấy thì suy cho cùng cũng là nữ nhân, tối qua nhiệt tình muôn phần chẳng qua là mượn hơi rượu mà thôi, bèn vội vàng rụt vào trong chăn, chỉ chừa mỗi con mắt ra ngoài, chớp chớp. Ân Lê Đình dùng chăn mềm dày bọc nàng kín mít, xác định không có chỗ nào hở gió xong mới nhẹ nhàng vuốt mắt nàng: “Tiểu Dao, muội ngủ thêm một lát đi, huynh nấu nước xong sẽ đánh thức muội.”
Lần này Lộ Dao vô cùng nghe lời gật đầu, nhìn Ân Lê Đình ra cửa. Bàn tay bên dưới chăn lại đặt lên mạch mình. Giống như Tô Tiếu, bốn ngón tay bắt mạch, nhắm hai mắt cực kỳ cẩn thận bắt mạch, trong lòng âm thầm tính toán từ Võ Đang đến đây cần mấy ngày, từ Côn Luân đến đây lại cần bao nhiêu. Nàng còn trẻ đã ra đời, hành y nhiều năm, lần đầu tiên dùng bốn ngón tay, cũng lần đầu tiên không nắm chắc thế này. Thành thử đến khi Ân Lê Đình quay lại ngồi bên giường khẽ gọi nàng, nàng mới phát hiện đã quá một canh giờ.
“Tiểu Dao, nước xong rồi.” Ân Lê Đình vỗ vỗ nàng.
Lộ Dao mở mắt “Lục ca, huynh nói với Hồng thúc và Tô Tiếu… khụ khụ, đơn thuốc ban đầu của hắn… tăng nhân sâm từ bốn lạng lên tám lạng, hoa hồng từ hai lạng tăng lên… khụ khụ, tăng lên sáu lạng, bỏ đổ trọng, thay bằng… khụ khụ, thay bằng cà dược.”
Ân Lê Đình ừ, sợ nhầm lẫn lại soát lại một lần, kế đó gật đầu: “Được, đợi lát nữa huynh đi nói với họ. Tiểu Dao, có cần huynh dìu muội dậy không?”
Lộ Dao mới gật đầu thì sực nhớ ra trên người mình chẳng có lấy miếng vải nào, lại vội vàng lắc đầu. Ân Lê Đình đỏ mặt lấy một cái khăn bông mềm mại đằng sau ra, hai tay luồn dưới chăn bọc nàng vào khăn lông đàng hoàng, kế đó bế ngang nàng lên, đi vài bước tới trước thùng tắm bốc hơi nghi ngút, cẩn thận thả nàng vào trong, ấp úng lí nhí: “Hồng thúc… nói với huynh hai ngày nay nếu muội đi lại… sẽ… sẽ đau…, huynh mới… mới nghĩ ra cách này…”
Lộ Dao thấy dáng vẻ chàng, bao nhiêu ngượng ngùng ban nãy bị cơn buồn cười trong lòng xua hết “Lục ca… khụ khụ, muội cảm thấy… tắm nước lạnh chắc chắn không thoải mái bằng nước nóng… đúng không?”
Đầu tiên Ân Lê Đình bị nàng nói ngẩn ra, kế đó hiểu được ý nàng “Tiểu, Tiểu…” Chữ Dao còn chưa nói xong hai cánh tay lành lạnh của Lộ Dao vòng qua cổ chàng, cánh môi kèm theo mùi thuốc trực tiếp in lên, nhẹ nhàng cắn gặm môi chàng. Người yêu thương lưu luyến triền miên trên môi mình, Ân Lê Đình có sức nhẫn nại lớn mấy cũng không nhịn được ôm lấy người trong lòng, động tình đáp lại, nhất thời, gian phòng lụa đỏ rèm màu lại dậy lên xuân ý êm đềm. Nhưng chưa được một lát, Lộ Dao bỗng cảm thấy hàn khí xộc lên ngực, lập tức ho khù khụ, hàn khí kia dường như muốn giãy dụa bật ra khỏi phổi, khiến Lộ Dao không sao thở được, ho muốn rách phổi. Ân Lê Đình đang tình ý dạt dào lập tức nôn nóng không kềm chế được, không còn để ý đến bất cứ chuyện gì vừa rồi nữa, chỉ biết đỡ Lộ Dao dựa vào người mình, vỗ lưng nàng cho nàng dễ thở. Có tới nửa ngày, cơn ho rốt cuộc dần dần ngừng lại, trái tim cơ hồ lửng lơ nơi cuống họng chàng mới rơi xuống được một nửa nhưng chỉ giây sau đã tức tốc chìm xuống tận đáy cốc, tuyệt vọng và sợ hãi lập tức ập đến toàn thân, bởi vì rốt cuộc Lộ Dao ngừng ho, khựng lại một chút, bỗng nhiên ói ra một búng máu, văng trên mặt nước bốc hơi, đỏ tươi lạ thường.
“Tiểu Dao! Tiểu Dao?!” Ân Lê Đình tan nát ruột gan bồng Lộ Dao bỗng nhiên ngất đi, trong nháy mắt cảm thấy dường như cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Tô Tiếu lần lượt rút kim châm về, nghe Ân Lê Đình nói nàng muốn thay đổi đơn thuốc, nét phức tạp lóe lên trong mắt, nhìn Lộ Dao nằm trên giường hôn mê bất tỉnh hồi lâu, lại ngẩng đầu nhìn Ân Lê Đình mặt mày tái nhợt ngồi bên giường nắm chặt tay Lộ Dao, nhắm mắt thở dài một tiếng. Cuộc đời hắn chỉ có nói, không thở than nhưng mấy ngày nay số lần than thở sắp vượt qua số lần trong nửa đời người khác rồi. Suy tư nửa ngày, cuối cùng nói nhỏ: “Lộ Dao muốn đổi, thì đổi đi.”
Bỗng Ân Lê Đình mở miệng: “Tô Tiếu… Tiểu Dao nàng… còn… còn được bao lâu…?”
“Cái này… phải xem chính nàng. Thân là đại phu, có tài giỏi mấy chung quy chữa được bệnh không chữa được mệnh, Lộ Dao rõ ràng hơn hết.” Nói rồi đặt một tay lên vai Ân Lê Đình “Huynh bầu bạn với nàng đi, có vẻ nàng đang chờ ai đó hoặc là chuyện gì đó.”
Lòng Ân Lê Đình trống rỗng, hồi lâu thì thào: “Hẳn là nàng đang chờ Thu Nhiên huynh từ Côn Luân tới đây.”
“Núi Côn Luân?” Tô Tiếu lẩm bẩm không hiểu. Từ Côn Luân tới đây ít nhất cần nửa tháng, mà đơn thuốc Lộ Dao sửa, tuyệt đối không thể giúp nàng chống chọi lâu đến thế. Nếu muốn chờ đến khi Phó Thu Nhiên tới, hẳn là nên dùng đơn thuốc ban đầu của hắn, dược tính ôn hòa không chữa được bệnh nhưng kéo dài được lâu. Mà đơn thuốc mới này lại bỏ thêm nhiều dược vật cầm máu giảm đau, chủ yếu là muốn giữ đầu óc tỉnh táo.
Ân Lê Đình cởi giày và áo ngoài, nằm bên người Lộ Dao, ôm nàng vào lòng. Nhẹ nhàng, hôn trán nàng từng chút từng chút, không nói một lời, khóe mắt không kềm được dần dần ẩm ướt, thấm ướt gối thêu uyên ương mới tinh đỏ rực.