Chương 30: Hợp phổ trân châu

Nghỉ ngơi xong, Thẩm Tĩnh Sơ cùng Noãn Tuyết đi tới Vinh Uyển. Thu Ngân thông báo một tiếng, hai ngưới theo thứ tự bước vào. Bên trong, cơ bản đã đến đông đủ, Thẩm Tĩnh Sơ đi tới thỉnh an lão phu nhân, lại nhìn vào Thẩm Tĩnh Thu: “Ồ, làm sao Thu muội muội lại thay quần áo? So với trước kia, dường  như càng xinh đẹp.”


Đâu chỉ thay đổi quần áo mới, ngay cả vật trang sức trên đầu, gương mặt cũng là tỉ mỉ chỉnh sửa, so với lúc trước, càng tinh xảo hơn, làm cho người ta nhìn không rời.


Thì ra, trước giờ Thẩm Tĩnh Thu che giấu chính mình. Hóa ra, gương mặt có vẻ bình thường, qua lần thay đổi này, ngay cả nàng cũng không nhịn được nhìn nhiều lần.


Thẩm Tĩnh Thu có chút ngượng ngùng, nàng trở về là cố ý thay quần áo. Chờ “Tứ gia” cứu nàng lúc nãy, để vị “Tứ gia”kia nhìn nàng bằng con mắt khác: “Tỷ tỷ quá khen. Lúc nãy Tĩnh Thu đến ao Cẩm lý xem cá chép, lại không cẩn thận rơi xuống nước…”


“Thu muội muội sao lại không cẩn thận như vậy, không có sao chứ?” Thẩm Tĩnh Sơ giả vờ kinh ngạc hỏi.
Thẩm Tĩnh Thu đỏ mặt nói: “May mắn, Tĩnh Thu được một vị công tử cứu…”


“Yêu, Thu muội muội tại sao lại đỏ mặt như vậy? Không phải vị công tử kia ngọc thụ lâm phong, phong độ nhanh nhẹn, Thu muội muội bị vị công tử kia mê hoặc đó chứ? Thẩm Tĩnh Sơ trêu ghẹo nói.


available on google playdownload on app store


“Sơ tỷ tỷ… Không nên chế nhạo Tĩnh Thu…” Thẩm Tĩnh Thu tâm sự bị người đoán đúng, mặt đỏ càng thêm đỏ, âm thanh nhỏ như muỗi.


Ngồi ở chủ vị, lão phu nhân cùng Dương phu nhân cười châm biếm, khuôn mặt cứng đờ, lão phu nhân trầm giọng nói: “Thu nhi, ngươi là khuê nữ chưa gả, thân thể ướt đẫm người ngoài nhìn thấy còn ra cái thể thống gì!”


Trong lòng Thẩm Tĩnh Sơ căng thẳng,vội vàng nói: “Là Tĩnh Thu không cẩn thận, xin tổ mẫu trách phạt!”


Lão phu nhân không trách phạt, sắc mặt vẫn như cũ khó coi: “Bây giờ ngươi đã là đích nữ Thẩm gia, mỗi tiếng nói cử động đều phải cẩn trọng. Hôn nhân đại sự của ngươi, phairdo cha mẹ quyết định, thông qua mai mối, sau này không được cùng bất kỳ nam tử nào giao tiếp, biết không?


Giọng nói nghiêm nghị trước đi chưa từng có. Thẩm Tĩnh Thu trong lòng cả kinh, không ngờ người cổ đại quy củ như vậy. Nàng còn tưởng rằng, theo như truyền hình, vị công tử cứu mạng nàng, nàng nên đối với hắn lấy thân báo đáp để báo đpá ân cứu mạng của hắn.Không nghĩ tới, lão phu nhân ngược lại có chút tức giận. Nàng đem lại niềm vui cho lão phu nhân, mới có thể không có lý do mới nâng nàng làm đích nữ, không thể bị đánh trở về nguyên hình được! (đoạn này mình không hiểu. Bởi vì Di biết lý do Lão phu nhân nâng nàng làm đích nữ. Nhưng đoạn này lại nói không. Vô lí.)


Vội vàng quỳ xuống nói: “Tĩnh Thu không dám. Tĩnh Thu chưa bao giờ gặp bất kỳ nam tử nào. Chỉ là hôm nay chuyện xảy ra quá đột ngột, Tĩnh Thu không biết vị công tử kia đến từ đâu, cầu tổ mẫu minh dám!”


Lão phu nhân con mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thẩm Tĩnh Thu quỳ trên mặt đất, dường như muốn nhìn thấy nàng có nói dối hay không. Trên mặt Thẩm Tĩnh Thu có vài phần sốt ruột, không giống như tư tình với nam nhân khác. Huống hồ từ trước đến nay nàng rất nhu thuận, việc này xác thực là ngoài ý muốn.


Sau một lúc lâu, lão phu nhân nói: “Chuyện này, không thể xảy ra lần nữa.”
Thẩm Tĩnh Thu cắn môi nói: “Vâng lời tổ mẫu dạy bảo.”


Thẩm Tĩnh Sơ nhìn sắc mặt Thẩm Tĩnh Thu. Đáy lòng biết Thẩm Tĩnh Thu đối với Lý Thế Hành không phải là không có cảm giác. Nói thật, Lý Thế Hành xác thực là sinh ra anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong. Mà gương mặt lạnh như băng cũng là một loại hấp dẫn. Được một nam nhân anh tuấn cứu, đừng nói là Thẩm Tĩnh Thu, mà ngay cả kiếp trước nàng cũng vậy.


Chẳng qua…
Thẩm Tĩnh Sơ đem ánh mắt dời lên trên người Thẩm Tĩnh Di. Quả nhiên, Thẩm Tĩnh Di sắc mặt xanh mét, rất khó coi. Nhưng mà, còn chưa đủ đặc sắc.
Phải chờ Lý Thế Hành xuất hiện, phát hiện hắn cứu lầm người, đây mới là đặc sắc!


Trong lòng suy nghĩ, ở cửa Thu Ngân thông báo nói: “Đại hoàng tử, Thất hoàng tử, Dương thiếu gia, Minh thế tử tới —— ”
Nghe được ba chữ “Đại hoàng tử” trong lòng Thẩm Tĩnh Sơ vui vẻ. Nhưng lại nghe “Minh thế tử”, nhớ đến lúc chặn đường vừa nãy, trong lòng bất mãn, hắn tới làm gì?


Đại hoàng tử Thất hoàng tử là di ngoại tôn*, Dương thiếu gia có danh nghĩa là ngoại tôn của lão phu nhân. Đều là người thân của lão phu nhân, mới có tư cách vào thỉnh an. Minh thế tử cùng lão phu nhân hoàn toàn không liên quan, lại vào Vinh Uyển thỉnh an lão phu nhân?


Di ngoại tôn: là chị hay em gái của bà nội hay bà ngoại. Ví dụ như chị gái của bà nội là Di ngoại tôn


Đang lúc suy nghĩ, mấy người đã đi vào thỉnh an lão phu nhân, Minh Hữu Hiên cười nói: “Thẩm lão phu nhân, dựa theo quy củ, Hữu Hiên không có tư cách vào thỉnh an. Nhưng mà nghe nói, tuy rằng Thẩm lão phu nhân đã hơn năm mươi tuổi, nhưng lại giống thiếu nữ xinh đẹp. Hữu Hiên sinh lòng tò mò, liền cùng Đại  hoàng tử bái kiến người.”


Lý Thế Hành nghe Minh Hữu Hiên nhắc đến mình. Trong lòng không tức giận, Minh thế tử trình độ mặt dày mày dạn thật sự đáng sợ kinh người. Hắn bĩu môi, không có nói tiếp. Ánh mắt lại nhìn nữ quyến Thẩm gia. Thấy Thẩm Tĩnh Thu trong đám người, ánh mắt trừng lớn, cũng không thay đổi sắc mặt.


Thẩm Tĩnh Thu cũng nhìn thấy Lý Thế Hành. Biết hắn là hoàng tử, nhưng không ngờ lại là Đại hoàng tử. Trời ạ, đây không phải là người có khả năng được chọn kế vị nhất sao? Cổ đại người anh tuấn như vậy, thế nhưng lại vô tình cứu nàng. Nếu như…


Trong lòng Thẩm Tĩnh Thu vui vẻ, lại cúi đầu nhìn mũi chân, nghĩ phải làm sao để hấp dẫn lực chú ý của hắn đây?
Thẩm Tĩnh Thu đem tất cả thu vào trong mắt, trong lòng cười thầm không  thôi.


Thất hoàng tử Lý Thế Du tiến lên nửa bước nói: “Di tổ mẫu mạnh khỏe, đây là hợp phổ trân châu, là lễ vật tặng tổ mẫu. Nguyên bản là Thế Du giao quà tặng cho gã sai vặt mang. Có điều, mẫu phi biết tổ mẫu yêu thích trân châu. Nên đặt biệt lệnh cho ta đem đến tặng tổ mẫu.”


Lục Khởi bên người lão phu nhân tiến lên tiếp nhận, đem trân châu đưa cho lão phu  nhân. Lão phu nhân nói: “Quả nhiên là trân châu tốt nhất, ánh sáng màu trong suốt, tinh tế mượt mà…Thất hoàng tử trở về, thay mặt lão thân cảm ơn Tần quý phi.”
Lý Thế Du mỉm cười đáp lời.


Hợp phổ trân châu? Thẩm Tĩnh Sơ nghe thấy mới đem lực chú ý từ Lý Thế Hành và Thẩm Tĩnh Sơ dời đi. Nhìn về phía Thất hoàng tử, cũng cả kinh, người nọ, ngày hôm đó vị công tử chặn đường nàng lấy trân châu để tặng là kia sao? Hắn đúng là Thất hoàng tử?


Suy nghĩ trong đầu vừa chuyển, không thể tưởng tượng được hắn lại dùng trân châu kính Phật, làm lễ vật tặng sinh nhật lão phu nhân, Minh  thế tử lại không có ý kiến gì?


Quay đầu nhìn Minh Hữu Hiên, ánh mắt của hắn vừa vặn nhìn Thẩm Tĩnh Sơ. Ánh mắt hai người giao nhau, Minh Hữu Hiên vẫn không quên nháy mắt, giống như đang cười nàng về việc chặn đường vừa rồi.
Người này rất đáng ghét, chẳng lẽ là hợp phổ trân châu? Keo kiệt!


Nhìn Lý Thế Du bộ dáng cười như tắm gió xuân. Thẩm Tĩnh Sơ khó chịu, bỗng nhiên mở miệng nói: “Hợp phổ trân châu này thật là đẹp, không biết Thất hoàng tử mua ở đâu?”


Lý Thế Du bình tĩnh đáp: “Hợp phổ trân châu không phải là mua bên ngoài, đây là cống phẩm. Phụ hoàng thưởng cho mẫu phi, nhưng mẫu phi nói cái này ở trên người di tổ mẫu càng đẹp, liền nói Thế Du tặng cho tổ mẫu.”


Không biết xấu hổ! Thẩm Tĩnh Sơ trong lòng mắng thầm. Mượn hoa kính phật cũng thôi, lại dám lừa gạt lão phu nhân đây là cấm phẩm. Rõ ràng đây là Minh Hữu Hiên mua cho nàng, lại rơi vào tay hắn, thật sự là mở to hai mắt nói dối!


Quay đầu nhìn Minh Hữu Hiên, nhưng lại không chút biểu tình, một chút cũng không có vạch trần ý tứ của hắn.






Truyện liên quan