Chương 14: Trong đêm luôn có nhiều biến cố (2)
" Ngài ấy , ngài ấy đã phá vỡ " Hàn Băng Mãn Nguyệt " rồi ! " , Huyên Tịnh mở miệng nói .
An Điềm Điềm nghe vậy , tâm liền ổn định lại , " Ngươi thiệt là , Chủ thượng phá vỡ " Hàn Băng Mãn Nguyệt " ( Tảng băng lạnh có hình trăng tròn ) là chuyện tốt , ngươi như thế nào lại làm quá lên như thế , thật là . "
" Nhưng mà , ..... " Ngưng một lúc Huyên Tịnh lại nói tiếp , " Ngài ấy muốn gặp Đổng Y tiểu thư ..... "
" Cái gì ? An Điềm Điềm có chút bức xúc liền lớn tiếng hô , tay hạ xuống bàn tạo thành tiếng động " Bốp " rất lớn, khuôn mặt tuy điềm tĩnh nhưng bên trong lại vô cùng tức giận , " Đổng Y ? Đổng Y , nàng vốn đã biến mất gần ba năm , tại sao ai cũng đều nhắc tới nàng trước mặt ta chứ ? "
An Điềm Điềm cùng Đổng Y khi trước là tỷ muội cùng môn , nhưng sau cùng lại vì một người mà tranh chấp , làʍ ȶìиɦ cảm tỉ muội rạng nức không ít . Người đàn ông mà họ yêu chính là Tinh Nguyệt , hắn chính là Chủ thượng của Đàn Hương các , nhưng vì yêu thích Đổng Y mà chịu phải chịu giam giữ tại " Hàn Băng Mãn Nguyệt " .
Khi đó biết được chuyện , An Điềm Điềm vô cùng ghen tức , cũng vì vậy mà nàng đã đuổi Đổng Y ra khỏi Đàn Hương các, tỷ tỷ của Đổng Y tức Đổng Ngạc cũng vì chuyện đó mà đưa Đổng Y trở về Tịnh Sơn Cốc .
Từ đó , Tịnh Sơn Cốc bị Đổng Ngạc dùng " Vụ Lâm " che khuất mắt người , rất ít người biết tới , cho dù biết cũng chẳng ai dám tới nơi đó , bởi, những kẻ tới đó đều đa phần là chỉ có con đường ch.ết !
Đổng Y không rõ tung tích , những kẻ yêu thích nàng đều ráo riết tìm kím . Nhưng nhiều lần như vậy , cũng đều là phí công vô ích.
Nhiều năm như vậy , An Điềm Điềm vẫn chưa được nghe nhắc tới cái tên " Đổng Y " , đã không nghe thì thôi , khi nghe rồi , phẫn nộ chôn giấu trong lòng lại nổi lên .
Nay , Tinh Nguyệt vừa mới khoát ra khỏi " Hàn Băng Mãn Nguyệt " lại liền nhắc tới hai từ " Đổng Y ", hắn không biết người luôn quan tâm tới hắn là An Điềm Điềm nàng , hắn không biết người chăm sóc hắn luôn là nàng , hắn không biết khi hắn vừa khoát ra đã nhắc tới Đổng Y là hạ nhục nàng, hắn biết như vậy là làm nàng vô cùng đau lòng hay sao ? Hắn như vậy , cũng quá vô tâm vô tư rồi ! Bất quá , điểm này nàng cũng thích ! Người xưa có câu " Khi yêu thì yêu cả đường đi lối về " , quả thật không sai , nàng yêu hắn, yêu hắn đến điên rồi!!!
" Các chủ , người không cần tức giận a .... " , Huyên Tịnh lo lắng khuyên chủ tử An Điềm Điềm của mình . Huyên Tịnh là nha hoàn theo hầu An Điềm Điềm từ lúc nàng chưa là Các chủ của Đàn Hương các , nên chuyện kia Huyên Tịnh hiểu rõ nhất , hơn nữa Huyên Tịnh theo hầu hạ nàng lâu như vậy , tính khí của nàng Huyên Tịnh liền hiểu rõ .
An Điềm Điềm nhìn Huyên Tịnh một cái rồi , nét mặt bỗng nhiên mang ý cười có chút gian tà , rồi thuận tay rót một tách trà, sau khi uống một ngụm mới mở lời , " Ta tức giận khi nào , là ngươi tự mình suy diễn , hừ . "
Huyên Tịnh tuy có chút ít ngạc nhiên , nhưng cũng liền mở miệng ngay , " A , là Tịnh nhi nói càn rỡ , đều là Tịnh nhi nói sai , xin các chủ niệm tình cho qua a . "
" Ha , hôm nay là ngày vui , hà cớ gì lại trách phạt ngươi ! " Nàng không nhìn Huyên Tịnh một cái , mà đứng dậy , bước một mạch ra khỏi cửa tẩm phòng của mình , sau đó như nhớ ra cái gì đó liền nói vọng lại , " Ta tới chỗ của Tinh Nguyệt . Ngươi mau đi sai người chuẩn bị hội tiệc , nhớ gởi thiếp mời cho những bằng hữu khác, nói là nhân ngày Chủ thượng khoát ra khỏi " Hàn Băng Mãn Nguyệt " , nên muốn mời mọi người tới dự tiệc chúc mừng. Ba ngày sau , nhất định phải có một buổi tiệc hoàn hảo , nhớ đấy ! "
" Vâng , nô tì nhớ rõ ! " Huyên Tịnh ôm quyền nói , sau đó liền rời đi để chuẩn bị hội tiệc chúc mừng mà chủ tử đã ra lệnh .