Chương 17: Tình thâm ý trọng

Tần Thư Dao cũng chỉ khách khí nói một câu thôi, nghe Mộ Thành Hi nói như thế, liền gật đầu nhẹ giọng nói: "Vậy mời điện hạ tùy ý, dân nữ còn phải đi xem Như Nhi, cũng không biết tình trạng vết thương của muội ấy thế nào nữa!"


Nàng nói xong ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, một đôi mắt lạnh thấu xương kia dường như có thể nhìn thấu lòng của nàng, Tần Thư Dao nao nao, thậm chí có chút chột dạ cúi đầu.


Chỉ là rất nhanh nàng liền thầm mắng bản thân một câu, sau đó lại ngẩng đầu lộ ra vẻ mặt xin lỗi, cúi người thi lễ xong xoay người rời đi.


Đi dọc theo Bách Hoa Viên đến Như Ý Uyển không mất nhiều thời gian, đợi đến khi tới Như Ý Uyển, mới phát hiện lúc này trong khuê phòng của Tần Tuyết Như đã chen đầy người.


Cho dù vậy vẫn có thể nghe được tiếng khóc đau lòng của Ngô thị: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại có ong mật vậy, mà sao ong mật này chỉ chích mỗi mình Như Nhi hả?"


Tần Tuyết Như bị chích thật sự rất đau, chỉ là nàng ta vẫn rõ ràng, ong mật này là vì nàng ta mà đến. Chỉ là nàng ta vẫn không rõ, rõ ràng nàng ta đã sai người bỏ đi, làm sao đám ong mật này còn ra chích người chứ.


available on google playdownload on app store


Phùng thái y đã kiểm tr.a qua, vết thương của Tần Tuyết Như không tính là nghiêm trọng, may mắn Mộ Phượng Thiên kịp thời cứu giúp.


Tần Thư Dao đi vào phòng, hành lễ với từng người, sau đó lại lo lắng đi tới đầu giường, nhìn thấy trên mặt của Tần Tuyết Như có vài bọc màu đỏ, trong lòng cười lạnh. Chỉ là trên mặt vẫn lộ ra vẻ mặt quan tâm: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"


Nghe vậy Tần Tuyết Như ngẩng đầu nhìn người đến là Tần Thư Dao, trên mặt thoáng qua một chút oán hận.
Ngô thị nghe được âm thanh cũng ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Thư Dao cũng nhịn không được nhíu nhíu mày, bà cảm thấy chuyện hôm nay có liên quan đến Tần Thư Dao.


Chỉ là lúc này người còn nhiều, bà không thể tr.a hỏi, cũng không thể lập tức chỉ mũi nhọn vào nàng. Dù sao bọn nha hoàn đã nói qua, đóa hoa mẫu đơn kia là Bát công chúa đưa cho Tần Tuyết Như cài lên tóc.


"Thái y nói không có chuyện gì, chỉ là vết chích trên mặt sẽ không hết nhanh được, cho nên còn phải tĩnh dưỡng một hồi."
Ở trước mặt mọi người Ngô thị đều là hiền thê lương mẫu, đối với kế nữ này càng thêm quan tâm yêu thương.


"Đại điện hạ, hôm nay đa tạ ngài. Hiện tại sắc trời đã không còn sớm, kính xin điện hạ về cung trước đi." Tần Lương chắp tay hơi cúi người chào Mộ Phượng Thiên.


Tuy rằng này nam nữ triều đại không quá khắt khe với nhau, nhưng dù sao đây cũng là khuê phòng nữ tử, mặc kệ Mộ Phượng Thiên thế nào đều không thích hợp ở trong này.


Mộ Phượng Thiên gật gật đầu, sau đó dịu dàng nói với Tần Tuyết Như: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, đợi lát nữa ta sẽ phái người đưa tới tuyết phu cao tốt nhất."


Tuy rằng lúc này Tần Tuyết Như đau đớn không thôi, nhưng khi nghe được lời nói quan tâm của Mộ Phượng Thiên, trong lòng vẫn cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.


Tần Thư Dao nhìn ở trong mắt, trong lòng lại cười lạnh. Hạnh phúc như vậy, sợ rằng Tần Tuyết Như sẽ không hưởng thụ lâu được. Bởi vì kiếp này nàng tuyệt đối muốn Mộ Phượng Thiên chán ghét Tần Tuyết Như, để Tần Tuyết Như gả cho một người biết tất cả các thứ ăn nhậu cờ bạc thanh lâu, nàng cũng muốn để cho Tần Tuyết Như nếm thử đau khổ mà Tần Khả Cầm kiếp trước đã chịu đựng.


Sau khi tiễn bước Mộ Phượng Thiên cùng Mộ Phương Hoa, trong phòng bỗng chốc thoáng hơn. Trong lòng Ngô thị có nghi hoặc nên còn muốn một mình tâm sự cùng nữ nhi, cho nên lợi dụng lý do Tần Tuyết Như cần nghỉ ngơi, bảo mọi người trong phòng đi ra ngoài.


Thẳng đến khi trong phòng chỉ có hai mẹ con bọn họ, Ngô thị mới hỏi chuyện xảy ra như thế nào. Vừa rồi bà cũng loáng thoáng nghe nói Tần Thư Dao ở trong hoa viên bày ra hết nổi bật, không chỉ có trước mặt mọi người tặng một bộ tranh thêu tinh xảo, còn dâng lên một điệu múa xoay.


Ngày mai tin tức này sẽ lập tức truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Khi Ngô thị nghe được Tần Tuyết Như bôi mật ở trên hoa mẫu đơn, thời điểm đưa đóa hoa mẫu đơn cho Tần Thư Dao, bị Tần Thư Dao vô tình đạp trên đất. Bà ta càng thêm chắc chắn con gái bà ta chính là bị Tần Thư Dao hãm hại.


Chỉ là Ngô thị không có chứng cớ gì, bà ta cảm thấy Tần Thư Dao dường như có chút khác biệt với trước kia, Tần Thư Dao trở nên khôn khéo hơn trước kia, càng có tâm cơ hơn, không có dễ đối phó như trước nữa.


"Về sau con cách xa nó một chút, thời điểm ở trước mặt người khác nên tận lực biểu hiện tỷ muội tình thâm." Ngô thị lạnh mặt dặn dò.


Tần Tuyết Như không phục nói: "Nó đối xử với con như vậy, vì sao còn muốn con khách khí với nó chứ. Chờ con hết bệnh rồi, nhất định con phải giáo huấn nó một chút mới được."


"Tuyệt đối không thể, vừa rồi con không có nghe cha con nhận xét người tỷ tỷ này của con sao, hiện tại ông ấy cực kỳ yêu thương nó."
Tần Lương luôn luôn thích người có tài hoa, hơn nữa hiện tại Tần Thư Dao bày ra tất cả tài hoa, càng làm Tần Lương thêm yêu thương Tần Thư Dao hơn.


"Lần trước nó đẩy con vào trong hồ, hiện tại lại hãm hại con. Làm sao con có thể để nó thoải mái thế được."
Ngô thị lạnh mặt nói: "Con ngoan ngoãn nằm ở trên giường dưỡng thương cho mẹ, mọi chuyện đã có mẹ đây, mẹ tuyệt đối sẽ không để cho nó còn vô pháp vô thiên như vậy nữa."


Nghe vậy Tần Tuyết Như lập tức vui mừng nói: "Mẹ có biện pháp rồi hả?"
Ngô thị cưng chìu dịch dịch chăn cho Tần Tuyết Như, cười nói: "Ta là mẹ con, làm sao mẹ có thể trơ mắt nhìn con bị con xú nha đầu kia tính kế nhiều lần chứ."


Sau khi Tần Thư Dao đi ra khỏi Như Ý Uyển, cũng không có trở lại Hinh Hương Viện của nàng, mà là đi thư phòng tìm Tần Lương. Nói yêu cầu của Mộ Phương Hoa ra, hơn nữa còn nói ra nàng muốn tiến cung học tập.
Cũng nói ra chuyện học tập của nàng luôn.


Vốn nàng cho rằng Tần Lương sẽ không đáp ứng, nàng cũng đã chuẩn bị tất cả các lí do, chỉ hi vọng có thể thuyết phục Tần Lương.
Nhưng mà không nghĩ tới sau khi nàng nói ra yêu cầu này, vậy mà Tần Lương nghĩ cũng không nghĩ liền gật đầu đồng ý.


"Đa tạ phụ thân, nhất định nữ nhi sẽ không đánh mất thể diện của phụ thân." Tần Thư Dao vui mừng nói.


Từ giờ trở đi, tất cả mọi chuyện sẽ đi theo một hướng khác với kiếp trước, nàng sẽ không sống yếu đuối sống ngu muội như kiếp trước. Kiếp này nàng muốn nỗ lực tranh thủ hạnh phúc thuộc về chính mình, kiếp này nàng sẽ không để mặc cho người khi dễ, kiếp này nàng muốn trả thù những người đã từng mưu hại nàng.


Hôm nay Tần Lương rất hài lòng với biểu hiện của Tần Thư Dao, dặn dò hai câu, mới để Tần Thư Dao đi về trước chuẩn bị này nọ, để ngày mai Tần Thư Dao đi theo ông cùng tiến cung.


Sau khi Tần Thư Dao về tới Hinh Hương Viện, liền đuổi Trà Hương ra ngoài, sau đó để Tĩnh Nguyệt canh cửa, lưu một mình Ngụy Tử ở lại trong phòng.
Hôm nay Ngụy Tử cảm thấy bản thân đã lập công, dù sao nàng làm việc đó hoàn mỹ không tỳ vết, hôm nay Ngô thị muốn tr.a cũng tr.a không đến trên đầu bọn họ.


Nhưng mà không nghĩ tới sau khi Tần Thư Dao uống một ly trà nóng, cười nhìn Ngụy Tử nói: "Hôm nay ngươi làm tốt lắm." Nói xong liền tháo vòng tay phỉ thúy trên tay nàng xuống, mang vào trên tay Ngụy Tử nói: "Đây là phần thưởng vì việc làm hôm nay của ngươi."dieendaanleequuydonn


Ngụy Tử vui mừng nhìn vòng tay phỉ thúy, lập tức vui mừng nói; "Đa tạ tiểu thư."
Trong mắt Tần Thư Dao thoáng qua cười lạnh, chỉ là trên mặt vẫn là tươi cười như hoa: "Ngươi đi xuống trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát."


Ngụy Tử cảm thấy bản thân lập công lớn, cho nên vui mừng về phòng của mình nghỉ ngơi, cũng lười làm việc.dieendaanleequuydonn
Tất cả đều rất thuận lợi, Ngô thị tr.a xét hồi lâu cũng không tìm được chỗ khả nghi nào, chuyện này cũng cứ như vậy không giải quyết được gì.


Chỉ là ngày hôm sau Tần Thư Dao cũng không có lập tức liền tiến cung, bởi vì trong cung đã xảy ra một chút việc, cho nên các hoàng tử công chúa cũng không học tập.dღđ☆L☆qღđ
Hơn nữa Mộ Phương Hoa cũng không có nháo muốn Tần Thư Dao tiến cung dạy múa, chuyện này dường như không có xảy ra như kiếp trước.


Tuy rằng Tần Thư Dao cảm thấy có một chút đáng tiếc, nhưng cũng không nóng nảy.
Hơn nữa ngày hôm qua tài hoa của Tần Thư Dao cũng đã truyền khắp trong kinh thành, Tần lão phu nhân cũng càng thêm yêu thương Tần Thư Dao.






Truyện liên quan