Chương 55: Đổi nam trang lén đi dạo thanh lâu

Đợi sau khi Tần lão phu nhân đi xuống nghỉ ngơi, Tần Thư Dao giữ Tĩnh Nguyệt ở lại bên người:dღđ☆L☆qღđ "Ngươi đợi lát nữa đi đến trong chuồng ngựa hỏi một chút, hai con ngựa kia rốt cuộc là vì sao lại bị hoảng sợ!"


Tĩnh Nguyệt kinh ngạc nhìn Tần Thư Dao, nghi hoặc nói: "Tiểu thư hoài nghi có người cố ý làm chuyện này?"
Tần Thư Dao hơi vuốt cằm, lại phân phó nói: "Ngươi nhớ kỹ, chuyện này ngàn vạn đừng kinh động những người khác!"
Tĩnh Nguyệt vội vàng gật đầu, sau đó liền lui đi ra ngoài.


Qua một khắc canh giờ, Tĩnh Nguyệt lại về tới trong phòng, thấy Tần Thư Dao vẫn nghiêng người dựa vào trên giường như trước, trong tay cầm một quyển sách, liền tiến lên nói: lqd "Tiểu thư, vừa rồi nô tì mới hỏi qua. Xa phu nói trên đùi ngựa quả thật có một cây kim nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ hoàn toàn không nhìn ra."


Quả nhiên không phải là một hồi ngoài ý muốn, mà là có người có ý định mưu mô. Mà người nọ sợ sẽ là Hàn Thế Quân.


Kiếp trước Tần Thư Dao và Hàn Thế Quân cũng là một hồi ngẫu nhiên quen biết, sau này Tần Thư Dao nảy sinh tình cảm với Hàn Thế Quân, lại cầu Ngô thị định ra cửa hôn nhân này. Ngô thị thấy thân thế Hàn Thế Quân bình thường, lại là thứ tử thì đồng ý.


Hiện tại xem ra tràng quen biết kiếp trước giữa Tần Thư Dao và Hàn Thế Quân tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, mà là Hàn Thế Quân đã sớm sắp đặt.
Hóa ra ngay từ đầu Hàn Thế Quân đã coi trọng nàng. Không, càng nói chính xác hơn là coi trọng gia thế và đồ cưới của nàng.


available on google playdownload on app store


Vừa rồi nếu Tần lão phu nhân xảy ra chuyện, như vậy Hàn Thế Quân lại bỗng nhiên xuất hiện, Tần Thư Dao nhất định sẽ để Hàn Thế Quân đưa Tần lão phu nhân đến trong thôn trang. Sau đó Hàn Thế Quân sẽ có nhiều cớ tiếp cận nàng, mà Hàn Thế Quân, chỉ cần cố ý làm chút động tác thân mật, lại vừa vặn bị người ngoài nhìn thấy, như vậy thanh danh Tần Thư Dao coi như là bị hủy.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn


Dù sao Hàn Thế Quân vẫn chưa có chính thê, hơn nữa mẹ cả Hàn Thế Quân cũng mong muốn thấy việc này. Dù sao một thứ tử lại nhiều lần truyền ra chuyện cấu kết cùng với nữ tử Tần gia, chuyện này đối với bà ta mà nói cũng không xem như là một chuyện xấu.


Tần Thư Dao âm thầm cắn răng, may mắn lần này bản thân mình che chở Tần lão phu nhân, sau đó mới bị văng ra ngoài xe. Nếu thật sự bị Hàn Thế Quân đạt được, như vậy bản thân lại dây dưa cùng với Hàn Thế Quân.
Tần Thư Dao bị chút vết thương ngoài da, tĩnh dưỡng mấy ngày đã tốt hơn rồi.


Đã nhiều ngày bọn người Tần Lương và Ngô thị đến xem qua, mà Tiết Nhã nghe nói Tần Thư Dao ở trong núi Vạn Thọ gặp Hàn Thế Quân, trong lòng thất vọng một trận, lại không dám công khai hỏi thăm tình huống của hắn, chỉ âm thầm tìm hiểu vài câu.


Đợi sau khi vết thương Tần Thư Dao tốt hơn, lá trên cây cũng gần như rụng hết.


Trong khoảng thời gian này, Lại thị thay đổi mọi người trong phòng bếp một vòng, những người kia đều là tâm phúc của Ngô thị. Sau khi Ngô thị biết đã khóc kể một trận ở trước mặt Tần lão phu nhân, nhưng Tần lão phu nhân lại chỉ nói đã giao cho Lại thị làm, như vậy bà sẽ không quản.


Ngô thị không có biện pháp chỉ có thể đi tìm Tần Lương, nhưng Tần Lương đã có chút bất mãn với Ngô thị. Hơn nữa cảm thấy chuyện này chẳng qua là một chuyện nhỏ, không kiên nhẫn tùy tiện nói có lệ hai câu là xong chuyện.


Trong lòng Ngô thị rất tức giận, lại cũng không có một chút xíu biện pháp nào.


"Vài ngày trước, Tam thẩm còn để cho cháu tính toán một khoản trong phòng bếp. Bởi vì cháu sợ tính sai, mất ròng rã ba ngày mới tính xong. May mắn Tam thẩm không có trách cháu." Tần Thư Dao nhẹ nhàng đấm chân cho Tần lão phu nhân, nói một ít chuyện lý thú cho Tần lão phu nhân nghe.


Đứng ở một bên, Lục ma ma cười nói: "Vậy là đại tiểu thư đã nhanh rồi, nhớ ngày đó thời điểm Lão phu nhân lần đầu tiên học tính sổ, cũng phải tìm hiểu nửa tháng mới tính xong đó!"


Tần lão phu nhân cười không khép miệng lại được: "Ngươi, lão nô tài này, lại lật lại chút chuyện xưa của ta."๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Lục ma ma lập tức lại nói: "Đây là đại tiểu thư thông minh, lão nô có dám nói đâu!"


Tần lão phu nhân nghe thế vui mừng cực kỳ, Tần Thư Dao thấy thời cơ không sai biệt lắm, nhân tiện nói: "Cháu gái nghĩ bản thân nên mở vài cửa hàng, tổ mẫu bà xem được không?"
Nghe vậy, Tần lão phu nhân hơi ngẩn người: "Tuổi cháu còn nhỏ mở cửa hàng làm gì, chẳng lẽ là sợ sau này không có đồ cưới?"


Tần Thư Dao ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu: "Đồ cưới cháu gái đã có tổ mẫu và mẫu thân chuẩn bị, chỉ là cháu gái muốn học quản gia, cũng nên học xem buôn bán thế nào. Tuy rằng chúng ta là nhà quan lại, làm buôn bán chẳng qua là vì thêm chút gia sản. Nhưng nếu cháu gái mở mấy gian cửa hàng, cũng là san sẻ vì phụ thân!"


Tần gia là thế gia trăm năm, bây giờ còn chưa có dấu hiệu sụp đổ. Chỉ là Tần Lương không biết quan tâm cửa hàng, các cửa hàng cũng đều được chăm lo dưới danh nghĩa của Ngô thị. Mà Ngô thị vì bản thân mình, từ giữa mưu không ít lợi.


Chuyện này Tần lão phu nhân cũng biết đến, chỉ là bà mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như không thấy được.


Tuy rằng Tần lão tam Tần Tu làm buôn bán giỏi, thu thập của đại bộ phận trong nhà cũng đều là Tần Tu buôn bán kiếm lời được từ bên ngoài. Nhưng sau này Tần gia khẳng định muốn ở riêng, nếu vẫn là như vậy, Tần lão phu nhân sẽ thật sự có chút lo lắng.


Tần lão phu nhân nghe lời này xong cực kỳ hài lòng, lập tức cười nói: "Lời nói này của cháu không sai, trong ngày thường mẫu thân cháu bận bịu công việc trong nhà, cũng không rảnh dạy các cháu mấy thứ này, chỉ một mực bảo các cháu học cầm kỳ thư họa. Không biết về sau gả cho người nào, cầm kỳ thư họa chẳng qua là một cái lạc thú. Muốn sống yên ổn ở nhà chồng, quản gia tính sổ cũng không có thể lạc hậu."


Nói xong Tần lão phu nhân trầm ngâm một lát, sau đó lại nói: "Mẹ đẻ cháu khi còn sống từng để lại năm gian cửa hàng, đều là ở trong thành sầm uất. Vốn bà cũng muốn chờ sau này cháu xuất giá lại cho cháu, hiện tại cháu lại nói lên việc này, ta đây trước hết giao hai gian cửa hàng trong đó cho cháu quản lý. Chỉ là ngàn vạn nhớ kỹ, làm buôn bán này cũng không so với cái khác, khẳng định phải dè dặt cẩn thận, không được để những chưởng quầy kia xem thường!"


Tần Thư Dao không nghĩ tới Tần lão phu nhân đáp ứng nhanh như vậy, lập tức cười gật đầu nói: "Tổ mẫu nói, cháu gái nhất định nhớ kỹ."
Nói xong lại đứng lên, cúi người chào.


Tần lão phu nhân giao cho Tần Thư Dao hai gian cửa hàng, phân biệt là Cẩm Tú Các và một tiệm gạo ở thành Nam, đều là khu vực sầm uất của thành Nam, buôn bán luôn không tệ.


Từ ngày ấy, sau khi Tần Thư Dao không cẩn thận nghe được những lời nói đó ở trong ngõ nhỏ, nàng luôn muốn đi Quần Phương lâu, thăm dò Tình Họa.
Nhưng đều luôn không có cơ hội, hơn nữa nàng là thân nữ nhi, muốn đi thanh lâu nói dễ hơn làm.


Lần này nàng muốn Tần lão phu nhân giao cửa hàng, thứ nhất là vì càng có cơ hội đi ra ngoài đi lại, thứ hai cũng là vì chọc tức Ngô thị và Tần Tuyết Như. Hơn nữa nàng biết chỉ cần nàng lấy được hai gian cửa hàng này, nhất định Ngô thị và Tần Tuyết Như sẽ bắt đầu sốt ruột.


Ngày hôm đó Tần Thư Dao mang theo hai người Tĩnh Nguyệt và Ngụy Tử ra khỏi phủ, đi tiệm gạo nhìn thử, chưởng quầy kia chỉ cho rằng, chẳng qua là một tiểu cô nương mười ba tuổi, cầm một ít sổ sách lâu năm cho Tần Thư Dao xem. Tần Thư Dao cũng không quản hắn, bảo Ngụy Tử nhận lấy.


Sau đó lại đi Cẩm Tú Các, Cẩm Tú Các không chỉ có bán vải vóc, cũng có y phục may sẵn.


Chưởng quầy an bài Tần Thư Dao ở một nhã gian phía sau viện, lại sai người pha một bình trà ngon, cười nói: "Lão phu nhân đã sai người phân phó qua, tiểu nhân cũng đã sớm sai người chuẩn bị tốt sổ sách, đợi lát nữa sẽ sai người đưa tới cho ngài!"






Truyện liên quan