Chương 72: Nguyên tiêu gặp thích khách
Thái y cũng không dám lập tức có kết luận, cân nhắc một chút mới nói: "Có thể là vị cô nương này đụng vào cái gì không sạch sẽ, mới có thể có bệnh này! Bệnh này trong ngày thường nhìn không ra, nhưng nếu đụng tới nước hoặc rượu, như vậy sẽ lập tức phát tác, toàn thân mọc đầy bọc mủ." Thái y dừng một chút lại nói: "Bệnh này cũng không phải khó trị, chỉ cần uống mấy thang thuốc là được!"
Tuy rằng bệnh đường sinh dục trị được, nhưng truyền ra ngoài thì thanh danh sẽ bị hủy.
Thật sự là tự làm bậy không thể sống, Mộ Phượng Thiên biết Tần Tuyết Như bị bệnh đường sinh dục, lại nhìn thấy bộ dạng xấu xí này của nàng ta, làm sao còn có thể muốn cưới nàng ta!
Quả nhiên Mộ Phượng Thiên không nhìn Tần Tuyết Như thêm một cái nào nữa, chỉ lạnh lùng nói: "Kính xin thái y tranh thủ thời gian kê cho nàng mấy thang thuốc, cũng để cho nàng khỏi đau đớn như vậy!"
Tần Tuyết Như cắn chặt hàm răng, muốn giải thích, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta lại không dám quá mức thân mật với Mộ Phượng Thiên, mà hiện tại trên người nàng ta đều là bọc mủ.
Thái y gật gật đầu, lập tức đưa ra hai bình dược phục (thuốc uống), lại mở một bình dược cao (thuốc bôi ngoài da), để Tần Tuyết Như bôi dùng mỗi ngày, qua ba ngày, bọc mủ này sẽ biến mất.
Chỉ là ba ngày này nhất định sẽ đau đớn vạn phần, chỉ cần không bị vỡ ra, vậy sẽ không hủy dung.
Tần Thư Dao lập tức bảo bọn nha hoàn đi làm việc, lại săn sóc bôi thuốc giúp Tần Tuyết Như, Mộ Phượng Thiên thấy bộ dạng này của Tần Tuyết Như, sớm đã không còn hăng hái an ủi, lấy cớ còn có việc phất tay áo rời đi.
Làm sao mà Tần Tuyết Như không nhìn ra ánh mắt Mộ Phượng Thiên nhìn nàng ta, trong lòng nàng ta vừa tức vừa giận, dùng sức đẩy Tần Thư Dao ra, mắng: "Rốt cuộc là ngươi đã hạ độc gì cho ta, sao lại hại ta như thế?"
Tần Thư Dao thấy trong phòng không có người khác, thì hừ lạnh một tiếng: "Tam muội, chuyện này muội phải hỏi mẫu thân một chút!"
Tần Tuyết Như nghe vậy sắc mặt lập tức đại biến, tiện tay cầm lấy một cái gối đầu ném tới trên người Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao không tránh đi, ngược lại khóc hô: "Tam muội, muội bớt giận một chút. Bệnh này chưa hẳn là bệnh đường sinh dục như thái y vừa nói, có thể là thái y chẩn đoán sai rồi!"
Tần Tuyết Như thấy Tần Thư Dao chuyển biến nhanh như vậy, còn có chút không rõ chân tướng.
Chính là Tần Thư Dao vừa mới nói xong lời, trưởng công chúa Hoa Phượng liền đi vào, mà ngoài cửa dường như có không ít người bàn tán xì xào.
Tần Tuyết Như buồn bực không thôi, hung dữ trừng mắt Tần Thư Dao.
Trưởng công chúa Hoa Phượng nghe nói Tần Tuyết Như bị bệnh đường sinh dục, cũng nhịn không được nhíu mày nói: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao có thể sinh bệnh chứ?"
Tần Tuyết Như chỉ vào Tần Thư Dao mắng: "Công chúa, là nàng. Đều là nàng hạ độc, nàng vừa rồi đã thừa nhận, là nàng sai người hạ độc!"
Tần Thư Dao cầm khăn nhẹ nhàng lau nước mắt, khóc nói: "Tam muội, trong ngày thường muội và ta bất hòa thì cũng được. Ta cũng tin tưởng muội cảm thấy sẽ không thể nào là chuyện kia, vậy lời thái y nói chưa hẳn là loại bệnh kia, chính là bệnh tình có chút tương tự thôi."
Ngô thị hạ độc quả thật không phải là bệnh đường sinh dục, chính là cực kỳ tương tự bệnh kia. Bà ta thấy lần yến hội này là mời quý nữ kinh thành, nếu trong lúc đó Tần Thư Dao nhiễm bệnh, lại bị chẩn đoán nhầm. Như vậy cho dù sau này giải thích rõ ràng ra ngoài, sợ là người tin tưởng cũng không nhiều.
Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng, may mắn nàng đã sớm chuẩn bị tốt, bằng không lúc này người nằm ở trên giường bị người khi nhục chính là nàng.
Dù sao chuyện này cũng là chuyện của Tần gia, trưởng công chúa Hoa Phượng cũng đã sớm không kiên nhẫn, thản nhiên nói: "Tuy rằng y thuật Thái y này của Thái y viện vô cùng tốt, thế nhưng cũng có lúc sai lầm. Ngươi đi về trước, khám và chữa bệnh cho tốt, nói không chừng người kia là lang băm chẩn đoán nhầm!"
Tuy rằng lời này là đang an ủi Tần Tuyết Như, nhưng mà Tần Tuyết Như cũng biết, hôm nay thể diện chính mình đều vứt đi rồi. Vừa rồi Mộ Phượng Thiên cũng thấy được bộ dạng này của nàng ta, sợ là trong lòng cũng chán ghét bản thân rồi.
Nàng ta nắm chặt lấy chăn đệm, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
Tần Thư Dao muốn tiến lên đỡ nàng ta, nhưng lại bị Tần Tuyết Như dùng sức đẩy ra, Tần Thư Dao chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Việc này rơi vào trong mắt người khác, càng lộ vẻ Tần Tuyết Như kiêu căng ương ngạnh, mà Tần Thư Dao ôn nhu thiện lương.
Tần Tuyết Như vừa đi ra, các nữ tử khác đều ào ào lui về phía sau, ngay cả Mộ Phương Hoa trong ngày thường chơi vô cùng thân với Tần Tuyết Như cũng nhịn không được lui về phía sau hai bước.
Tần Tuyết Như vừa xấu hổ vừa buồn bực, ước gì lập tức rời khỏi nơi này.
Sau khi trở lại Tần phủ, Ngô thị vốn còn đang ở trong đại sảnh chờ tin tức tốt, nhưng mà không nghĩ tới Ngọc Bích lại hốt ha hốt hoảng chạy vào, nói Tần Tuyết Như sinh bệnh.
Ngay lập tức, Ngô thị cảm thấy không tốt, lập tức đến Như Ý Uyển, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt đầy bọc mũ của nữ nhi mình, trong lòng vừa đau lòng vừa buồn bực.
"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Ngô thị lạnh giọng quát.
Tần Thư Dao không ngừng rơi nước mắt, khóc nói: "Nữ nhi cũng không biết, Tam muội uống vài ly rượu, liền để cho nàng đi sương phòng nghỉ ngơi. Nhưng mà không nghĩ tới lại biến thành bộ dạng này!"
Trên người Tần Tuyết Như vừa đau vừa tức, nổi giận mắng Tần Thư Dao: "Ngươi không cần ở trong này giả mù sa mưa, hiện tại ta đã trở lại. Ngươi cút cho ta!"
Ngô thị tự nhiên biết đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bà ta lạnh mặt nói: "Con cũng đã mệt mỏi một ngày, trước đi xuống đi!" Sau đó lại nói với Quý ma ma một bên: "Ngươi đi chỗ lão phu nhân, thỉnh lão phu nhân lấy danh thiếp của bà, lại mời Phùng thái y đến!"
Sau khi Tần Thư Dao đi rồi, Ngô thị lại hỏi thăm thái y phủ công chúa xem bệnh thế nào, nghe nói là Triệu thái y, liền yên lòng, xem ra chuyện này còn có thể xoay chuyển.
Đồng thời Ngô thị cũng cảm thấy bản thân đã quá coi thường Tần Thư Dao, thế nhưng nàng đều có thể tránh thoát nhiều lần, lại dùng độc kế đến trên người nữ nhi mình.
Nửa ngày sau, Ngô thị mang theo một đám người đến cửa nhà Triệu thái y khóc nháo, hô to muốn đền trong sạch cho nữ nhi bà ta.
Triệu thái y bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể thừa nhận là bản thân chẩn đoán lầm, tự mình tới cửa xin lỗi.
Nhưng cho dù là như thế, chuyện này cũng truyền ra rồi. Cho dù không phải là bệnh đường sinh dục gì, vậy cũng đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ, không ít quý nữ chơi thân với Tần Tuyết Như lúc trước, cũng không lại đến Tần phủ, sợ có quan hệ gì với Tần Tuyết Như.
Tần Tuyết Như tĩnh dưỡng ba ngày sau, bọc mũ trên người cũng dần dần biến mất, lại dưỡng ba ngày, làn da trên người lại khôi phục trắng nõn và non nớt như ban đầu.
Mấy ngày kế tiếp, Ngô thị cũng từ chối khéo lời mời của những người khác, không lại đến trong nhà người ta làm khách.
Không thể ra khỏi cửa thăm viếng, vậy chỉ có thể đợi ở trong nhà. Tần Tuyết Như thầm hận Tần Thư Dao quá mức ngoan độc, hại thanh danh nàng ta mất hết, vãn hồi thì nói dễ hơn làm.
Đảo mắt liền đến nguyên tiêu, hàng năm hội đèn lồng tết nguyên tiêu, đều là thời điểm ồn ào nhất. Hoàng thượng cũng sẽ mang Hoàng hậu và Phi tử được sủng ái đến phố Liễu Hạng ngắm
Cho nên lễ hội đèn lồng tết nguyên tiêu hàng năm cũng là thời điểm đông nghịt nhất, Tần Tuyết Như đã sớm đợi ở trong nhà đến phát ngấy, hơn nữa nàng ta cũng vội vã muốn ra ngoài, chứng minh cho mọi người xem, chính bản thân nàng ta không bị bệnh gọi là bệnh đường sinh dục.
Tuổi Tần lão phu nhân đã lớn, cũng không muốn đi tới chỗ quá náo nhiệt. Cho nên không đi.
Ngô thị mang theo ba tỷ muội và Tần Minh Hi ra cửa, để Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm cùng ngồi một chiếc xe ngựa, mà bản thân Ngô thị lại ở cùng với nhi tử và nữ nhi của mình.