Chương 4: Làm khó dễ mọi người trong tướng phủ
Editor: Búnn.
"Nhị tiểu thư đang ở đâu, lão thái thái lại muốn để cho nhị tiểu thư đi Phúc Thọ đường một chuyến?"
Vân Lãnh Ca đang ngồi trên giường nhỏ cầm bút lông viết gì đó thì đột nhiên nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, ngay sau đó nghe thấy Vận Nhi trả lời: "Vân ma ma chờ một lát, ta vào bẩm báo một câu cho tiểu thư."
Sau đó Vận Nhi vén rèm tiến vào, Vân Lãnh Ca vẫn cầm bút lông luyện chữ lúc trước.
"Tiểu thư, Vân ma ma trong viện lão phu nhân đến đây, mời tiểu thư đi một chuyến." Vận Nhi vừa vào đến nơi thì lập tức cúi người hành lễ, thấp giọng nói.
"Đã biết." Vân Lãnh Ca hạ bút xuống, thản nhiên phân phó: "Mang chậu than đến đây, thiêu hủy những thứ này đi."
Vận Nhi nghe lời bưng chậu than ra, thấy mấy chữ ở trên bàn ở trên giường nhỏ, mặc dù Vận Nhi chỉ biết vài chữ đơn giản nhưng cũng có thể nhìn ra được chữ của Vân Lãnh ca rất đẹp, đầu tiên thì cảm thấy kinh ngạc không biết tại sao tiểu thư lại có thể viết đẹp như vậy, sau đó lại cảm thấy nếu thiêu hủy đi thì thật đáng tiếc: "Tiểu thư, những chữ này, người viết từ sáng sớm tinh mơ."
"Không sao, sau này viết lại là được." Trong khi nói chuyện Vân Lãnh Ca đã ngồi trước bàn trang điểm. Vận Nhi nghe vậy cũng không nói tiếp nữa, từ lúc tiểu thư tỉnh lại thì trở nên rất ít nói, tốt hơn là nàng không nên hỏi nhiều, sau đó nàng tiện tay lấy toàn bộ giấy trên bàn đến gần chậu than từ từ thiêu hủy.
Đã nhiều ngày Vân Lãnh Ca chưa soi gương, bây giờ thấy dung nhan quen thuộc trong tấm gương đồng kia, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc, Vân Lãnh Ca nhíu mày, dung mạo kiếp này lại giống kiếp trước như đúc, chỉ là trắng nõn và gầy hơn kiếp trước một chút, bây giờ cơ thể này mới mười bốn tuổi, còn chưa đến cập kê, trước kia mình đã hai mươi hai tuổi, bây giờ trẻ hơn lúc đó vài tuổi.
Diện mạo bây giờ khiến nàng có thể dễ dàng xử lý mọi chuyện hơn, dù sao bỗng nhiên thay đổi diện mạo cũng phải mất một khoảng thời gian để thích ứng.
Vân Lãnh Ca tự mình nâng mái tóc dài lên búi thành một búi tóc đơn giản, lấy một cây trâm ngọc không có gì đặc biệt từ trong hộp trang sức ra cài lên đầu, nhìn gương mặt vẫn còn tái xanh trong gương đồng, suy nghĩ một chút, lại xoa lên đó một tầng phấn mỏng, để gương mặt vốn đang tái nhợt trở nên trắng bệch.
Vân Lãnh Ca nhíu chặt lông mày, thấy khuôn mặt đứa trẻ trong gương trắng như tờ giấy, trên môi không còn một chút máu nào, lông màu nhíu chặt, làm cho người khác vừa thấy đã muốn che chở, Vân Lãnh Ca hài lòng thầm nở nụ cười, đại nữ tử co được dãn được, những điều làm được tự nhiên sẽ không nói chơi, dù sao việc thân thể này thật sự đã làm chuyện sai lầm, cho nên hôm nay là đi nhận sai, tự nhiên phải tự tỉnh ngộ, tự biết nhận lỗi. Bây giờ mình không có năng lực phản kháng, chỉ có thể tạm thời diễn trò, thầm thở dài trong lòng, vỗ vỗ mặt, biến thành vẻ mặt ủy khuất, thấy Vận Nhi đã thiêu hủy, dọn dẹp xong, đứng ở một bên thì nói: "Đi thôi."
Vừa ra đến cửa liền thấy Vân ma ma đang chờ ở cửa viện, mặc dù sắc mặt vẫn còn bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nhận ra trong mắt đã xuất hiện thêm vẻ không kiên nhẫn.
Vân Lãnh Ca bước nhanh đến trước mặt Vân ma ma, nhún gối khom người thi lễ với bà ta, Vân ma ma kinh hãi, bước sang bên cạnh, không dám nhận lễ của Vân Lãnh Ca, Vân Lãnh Ca cũng không thèm để ý, miễn cưỡng cười, trên mặt mang theo vẻ khổ sở nhàn nhạt, nói: "Để ma ma phải chờ lâu, trong lòng Lãnh Ca thật sự áy náy, là do Lãnh Ca chưa rửa mặt chải đầu, không muốn vội vội vàng vàng mà đi luôn, miễn làm bẩn mắt của lão phu nhân, vẫn là thỉnh ma ma thông cảm." Nói xong trên mặt vẫn mang vẻ áy náy.
Vân ma ma thấy dáng vẻ ôn hòa hữu lễ của Vân Lãnh Ca thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, từ bao giờ Nhị tiểu thư có quy tắc như vậy, sắc mặt cũng vì biểu hiện vừa rồi của Vân Lãnh Ca mà ôn hòa hơn nhiều, nhưng lúc mở miệng thì ngôn từ vẫn lành lạnh như trước: "Tại sao Nhị tiểu thư lại nói vậy, đợi Nhị tiểu thư là việc nô tỳ phải làm, mời Nhị tiểu thư đi theo nô tỳ."
Vân Lãnh Ca theo theo phía sau Vân ma ma, thầm đánh giá, vị lão ma ma này là của hồi môn của lão phu nhân, cũng ở bên cạnh lão phu nhân rất nhiều năm, đương nhiên là tâm phúc lão phu nhân tin tưởng nhất, hơn nữa còn được ban thưởng họ Vân, có thể thấy lão phu nhân tin tưởng bà ta như thế nào. Trước mắt mình không thể đắc tội với nàng ta được.
Dọc đường đi không nói chuyện, đến cửa Phúc Thọ đường, Vân ma ma nói: “Xin Nhị tiểu thư chờ một chút, ta đi bẩm báo lão phu nhân.”
Vân Lãnh Ca khẽ gật đầu.
Nha hoàn Phúc Thọ đường thấy Vân Lãnh Ca đến đây, công việc trong tay tự giác thả chậm một chút, trên mặt lại mang vẻ chế nhạo và vui sướng khi người gặp họa, thứ duy nhất không có chính là vẻ kinh sợ khi gặp chủ tử.
Vân Lãnh Ca lẳng lặng chờ trước cửa, mắt đánh giá vẻ chế nhạo trên mặt những người kia, không chớp mắt, vô cùng bình tĩnh, qua một lúc lâu, Vân ma ma đi tới: "Mời nhị tiểu thư vào."
Vân Lãnh Ca đáp một tiếng, bất đắc dĩ tự nói thầm với mình: "Mới bắt đầu thôi, đừng sợ mệt mỏi, diễn trò hôm nay đều vì sự an nhàn của sau này."
Vận Nhi bị giữ lại ở ngoài cửa, không thể đi vào, thấy vẻ mặt lo lắng của Vận Nhi, Vân Lãnh Ca khẽ lắc đầu với nàng, chậm rãi đi vào phòng.
Vừa vào đã thấy lão phu nhân ngồi trên ghế chủ vị, giống hệt trong ký ức của mình, tóc có chút hoa râm, ánh mắt sắc bén, mặc dù có nhiều nếp nhăn của tuổi già, nhưng không khó nhìn ra thời còn trẻ bà là một mỹ nhân. Y phục bằng gấm màu tím đậm, trên mặt được thêu hoa văn tinh xảo, bà chính là tổ mẫu của thân thể này, cũng chính là người có địa vị cao nhất trong hậu viện. Vì trước mình không thích lão phu nhân, ngày thường thấy lão phu nhân là trốn tránh, dần dần lão phu nhân cũng không thích nhìn thấy nàng.
Lão phu nhân vừa muốn mở miệng, chuẩn bị răn dạy Vân Lãnh Ca thì đã thấy Vân Lãnh Ca quỳ rạp xuống đất, lão phu nhân cả kinh, ngày thường nha đầu quần là áo lượt này không quy củ như vậy, lập tức cẩn thận đánh giá.
Vân Lãnh Ca mặc y phục màu trắng, trên y phục không có bất kỳ một loại hoa văn hay trang sức gì, tóc trên đầu được búi đơn giản, được cố định bởi một cây trâm ngọc, sắc mặt trắng bệch, ngay cả trên môi cũng không còn chút máu nào, trong đôi mắt đẹp kia tràn đầy ủy khuất, thân hình gầy yếu, ngay cả người vững tâm như lão phu nhân cũng sinh ra một chút thương tiếc với nàng.
Nhìn khóe mắt lão phu nhân chợt lóe lên vẻ đồng tình, Vân Lãnh Ca cười lạnh trong lòng. Cái nàng muốn chính là kết quả này, trước kia ngoại trừ trước mặt cha mẹ và thời điểm bái sư thì nàng chưa bao giờ quỳ xuống, nghĩ đến sau này lúc nào cũng phải quỳ thì trong giây lát cả đầu cảm thấy choáng vàng, khẽ khinh thường, oán thầm trong lòng, sắc mặt càng thêm ủy khuất, khẽ cắn môi dưới, mở miệng với lão phu nhân: "Tổ mẫu, cháu gái biết mình sai rồi, mong tổ mẫu tha thứ cho cháu gái." Nói xong còn cung kính dập đầu một cái.
"Nhị tiểu thư phạm phải lỗi lớn như vậy, nhận sai một chút là xong rồi sao, vậy thì về sau có phải người của Vân gia phạm phải sai lầm chỉ cần nhận sai thì không sao không?" Vân Lãnh Ca quay đầu lại nhìn, đánh giá một chút, người đang nói chuyện chính là Nhị di nương trong truyền thuyết, một thiếp thất nho nhỏ vươn lên thành chủ mẫu, người có thủ đoạn và tâm cơ như vậy khó có thể gặp được trong hiện đại, nàng phải đánh bao nhiêu quái vật mới có thể thăng lên được cấp bậc như hiện tại. Mặc dù Nhị di nương đã qua ba mươi, nhưng dung mạo lại không khác nữ tử hai mươi bao nhiêu, da thịt nhẵn nhụi, nhan sắc quyến rũ, đẳng cấp cao nhất, thật sự là một mỹ nhân hút hồn người khác.
Bên cạnh nàng là thứ trưởng nữ của tướng phủ Vân Xuân Ca, thứ tam nữ Vân Hạ Ca, đều là do Nhị di nương thân sinh. Nữ nhi của Vân phủ được đặt tên theo Xuân Hạ Thu Đông. Vân Lãnh Ca vốn tên là Vân Hạ Ca, chỉ là mẫu thân của nàng khăng khăng muốn dùng từ "Lãnh".
Con đường mà Vân Xuân Ca đi chính là hiền thục, nàng sắp cập kê, quy củ ngồi ở chỗ kia, sắc mặt bình tĩnh, có vẻ trầm ổn hữu lễ, làm người ta không thể nhìn ra nàng ta đang nghĩ gì.
Vân Hạ Ca có vẻ nông cạn hơn, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý, tươi cười đầy mặt, diện mạo giống mẫu thân của nàng, lại thêm đang tuổi đâm chồi nảy lộc, cho nên càng thêm phần xinh đẹp đáng yêu hơn nhị di nương.
"Di nương nói rất đúng, lần này nhị tỷ tỷ phạm phải sai lầm lớn, vì nhào về phía Âu Dương thế tử mà rơi xuống nước, làm mất mặt Vân gia, tổ mẫu đưa ngươi đến thôn trang cũng là việc đúng đắn." Giọng Vân Hạ Ca giống như chim vàng anh, chỉ là trong lời nói cũng lộ ra suy nghĩ thật sự của nàng.
Nhị di nương nghe nữ nhi nói thì sắc mặt hơi đổi, lườm nàng một cái, đang muốn mở miệng, Vân Lãnh Ca đã nhanh chóng mở miệng: "À? Từ khi nào thì muội muội có thể quyết định thay tổ mẫu rồi?"
Sắc mặt Vân Hạ Ca từ sắc ý sang tái nhợt, vội vàng hét lên: "Vân Lãnh Ca, ngươi đừng có mà vu khống, rõ ràng là ngươi làm sai, không biết xấu hổ nhào về phía Âu Dương thế tử, vậy mà..."
"Câm mồm." Nhị di nương ngắt lời Vân Hạ Ca, đứng lên quỳ xuống: "Lão phu nhân, Hạ Ca không có ý đó, nàng không có ý kia." Vân Hạ Ca cũng rối rít quỳ xuống, cũng không dám mở miệng nữa.
"Được rồi, ta biết Hạ Ca không có ý kia, các ngươi đứng lên đi." Lão phu nhân cau mày, không truy cứu nữa, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một chút không vui.
"Tổ mẫu, cháu gái vẫn còn có điều muốn nói." Đột nhiên Vân Lãnh Ca mở miệng.
"Ngươi muốn nói gì, nói đi." Lão phu nhân lạnh nhạt nói.
"Thật ra ngày ấy, cháu gái vẫn chưa chạm vào Âu Dương thế tử, chỉ là bị người khác đẩy nên mới không cẩn thận rơi vào sao sen, cháu gái cũng không có tâm tư kia với Âu Dương thế tử, thỉnh tổ mẫu minh giám."
Sắc mặt của Vân Lãnh Ca thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh, lúc nhắc đến Âu Dương thế tử cũng không lộ ra vẻ vui mừng, lão thái thái nhìn Vân Lãnh Ca, vẻ mặt không chắc chắn, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Vân Lãnh Ca, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng, còn Vân Lãnh Ca vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh nhìn lão phu nhân.
Vân Hạ Ca ngồi bên cạnh thấy thần sắc của lão thái thái có chút buông lỏng, trong lòng quýnh lên, đang định mở miệng thì bị nhị di nương vỗ nhẹ vào tay, Vân Hạ Ca ngậm miệng lại.
Vân Lãnh Ca nhìn toàn bộ cảnh này, thầm cười lạnh trong lòng, xem ra Vân Hạ Ca là người ngu xuẩn. Nhị di nương thì có vẻ thông minh hơn.
Nhị di nương mở miệng, giọng nói bình tĩnh: "Nhị tiểu thư, nhưng Âu Dương thế tử và người trong Hạ gia đều nói như vậy, hình như lời của một bên không thể làm cho người ta tin phục được đâu."
"Âu Dương thế tử chưa kịp nhìn được cháu gái bị người nào đẩy, tưởng rằng cháu gái nhào về phía hắn nên mới có thể nói những câu như vậy, mà lúc ấy ngoại trừ đại tiểu thử Hạ gia ở đó, thì những người khác đều ngồi trong đình, bọn họ cũng không nhìn thấy." Nói đến đó thì Vân Lãnh Ca ngậm miệng, không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ là Hạ gia đại tiểu thư đẩy nàng.
Trong giây lát, mỗi người có một vẻ mặt khác nhau, mọi người trong phòng không nói chuyện, bỗng nhiên Vân Xuân Ca lại lên tiếng: "Tất cả mọi người đều nhìn thấy nhị tỷ kinh hoảng chạy về phía Âu Dương vương phủ tìm Âu Dương thế tử, tỷ giải thích chuyện này như thế nào?"
Quả nhiên là Vân Xuân Ca, vừa ra tay đã không giống người bình thường, trong mắt Vân Lãnh Ca xuất hiện hàn ý, thong thả mở miệng: "Một mình xuất phủ đi tìm Âu Dương thế tử là lỗi của cháu gái, chỉ là lúc ấy cháu gái chỉ muốn đi cảm tạ Âu Dương thế tử nên không suy nghĩ được nhiều. Nhưng cháu cái cảm thấy có điều kỳ lạ, vì sao có người thấy cháu gái xuất phủ lại không ngăn cản cháu gái, ở cửa lại không có một người gác cửa nào, đây là tại sao?"
Nhị di nương nghe đến đây thì biến sắc, không ngờ Vân Lãnh Ca lại quan sát tỉ mỉ như vậy, ánh mắt sắc bén của lão thái thái bắn thẳng về phía Nhị di nương chờ nàng giải thích, đúng lúc này Hạ ma ma đi tới, nói với lão phu nhân: "Tứ tiểu thư và Tam di nương tới thỉnh an!"
"Để các nàng vào đi." Lão phu nhân phân phó.
Vân Lãnh Ca càng cảm thấy lạnh lẽo, cứ đến nhìn mình bị chê cười như vậy? Thật sự cho nàng là người dễ bắt nạt sao, chỉ sợ một chuyến này các nàng đi không rồi, bây giờ hẳn là lão thái thái không còn muốn trị tội nàng nữa rồi.
"Ngươi cũng đứng lên đi." Quả nhiên, sau khi lặng lẽ đánh giá Vân Lãnh Ca, lão thái thái mở miệng, thần sắc tốt hơn lúc Vân Lãnh Ca mới tiến vào nhiều.
Vân Lãnh Ca đáp một tiếng, nhẹ nhàng đứng lên, thân hình lại lung lay sắp đổ, giống như không thể đứng vững, cảm nhận đau đớn truyền đến từ đầu gối, thầm mắng trong lòng rằng quỳ con mẹ nó thật khổ cực.
Thấy vẻ mặt bây giờ của Vân Lãnh Ca trắng hơn lúc mới tiến vào một chút, trên mặt lão thái thái cũng có chút đau lòng, coi như mình không thích nàng thì nàng cũng là cốt nhục của con trai mình, mở miệng phân phó: "Đỡ nhị tiểu thư ngồi xuống đi."
Vân ma ma đỡ Vân Lãnh Ca đến ghế ngồi ở bên kia: "Làm phiền Vân ma ma." Vân Lãnh Ca thấp giọng nói.
Lúc này Tam di nương và Tứ tiểu thư cũng vào đến nơi, thấy Vân Lãnh Ca ngồi thì ngẩn người, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó phục hồi tinh thần ngay. Sau khi cúi người hành lễ với lão phu nhân xong thì ngồi xuống.
"Lãnh Ca, chân tướng chuyện này ta và phụ thân ngươi sẽ điều tr.a rõ, nhưng cho dù sự việc đúng như lời ngươi nói thì việc ngươi một mình xuất phủ đi tìm Âu Dương thế tử cũng là sai, thân là tiểu thư của một gia đình lớn, làm như vậy là mất phẩm chất của một nữ tử, ngươi biết không?"
"Lãnh Ca biết sai rồi ạ. Tổ mẫu, lúc tỉnh lại Lãnh Ca cảm thấy vô cùng hối hận, trước kia mình đã làm rất nhiều chuyện không nên làm, về sau Lãnh Ca nhất định sẽ nghiêm túc tuân thủ lễ tiết, sẽ không để tổ mẫu thất vọng, là do cháu gái quá vọng động." Lãnh Ca cúi đầu, hổ thẹn nói.
Sau đó thầm mắng trong lòng: "Vất quách cái phẩm hạnh của nữ tử trong gia đình lớn ch.ết tiệt của ngươi đi."
"Ngươi thật sự suy nghĩ cẩn thận rồi sao?" Trong mắt lão phu nhân có không tin và hoài nghi, hôm nay Vân Lãnh Ca thay đổi rất nhiều, khiến bà cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, có điều nếu nàng trở nên tốt hơn thì đó cũng là điều tốt đối với Vân gia, dù sao nàng cũng là nữ nhi Vân phủ, còn là dòng chính nữ.
"Tổ mẫu, Vân Lãnh Ca nói gì người cũng tin sao? Vân Lãnh Ca đang lừa gạt người đó." Vân Hạ Ca phẫn nộ mở miệng.
"Đủ rồi, không cần nói nữa, chuyện này đợi tướng gia về rồi nói tiếp, Lãnh Ca về viện của ngươi trước đi, không có việc gì thì không cần ra ngoài, các ngươi đều về đi, ta mệt rồi." Lão phu nhân phân phó.
"Vâng" Vân Lãnh Ca hành lễ rồi ra ngoài. Vân Hạ Ca không cam lòng trừng mắt nhìn Vân Lãnh Ca một cái, cùng ra ngoài một lượt. Đối mặt với vẻ mặt khác nhau của mọi người, Vân Lãnh Ca đều coi như không thấy. Lúc ra tới cửa thấy vẻ mặt lo lắng, mắt ngấn lệ của Vận Nhi thì trong lòng cảm thấy ấm áp, mở miệng nói: "Đi thôi!"
"Vâng." Nhìn tiểu thư bình an vô sự, Vận Nhi cũng cảm thấy yên lòng, đỡ Vân Lãnh Ca trở về Liên Lãnh uyên.