Chương 15: Khẩu chiến trong hoa viên
Trong đình của hoa viên Hữu tướng phủ
Thật sự Vân Lãnh Ca rất không muốn đối phó với hai nữ nhân và hai người nam nhân cặn bã này, có thể còn phải bày ra bộ dáng thần thái nghiêm túc "Ngài cứ nói tiếp, ta nghe đây".
Nói này nói nọ một hồi, Vân Lãnh Ca luôn luôn mỉm cười lắng nghe sự quan tâm hư tình giả ý của các nàng, Âu Dương Phong và Hạ Hạo Nhiên vừa uống trà vừa nói chuyện triều đình, Vân Lãnh Ca không có tâm trang để ý mấy thứ này, nhưng hai người nữ nhân này cứ trò chuyện về mấy thứ son phấn này kia mãi, khiến nàng cảm thấy rất nhàm chán, cho nên nàng chỉ trả lời đơn giản một vài câu, một bên tai lại nghe Âu Dương Phong nói chuyện với Hạ Hạo Nhiên, nghe xong một hồi, bọn họ đang nói chuyện Đông Dương quốc vốn có "Chiến thần" danh xưng là Mộ Dung vương phủ Mộ Dung Thế tử Mộ Dung Diệp, lần này Mộ Dung Diệp bình định được một bộ tộc trên thảo nguyên Tây Bắc của Đông Dương quốc, bộ tộc kia ỷ vào địa thế hiểm yếu, cùng với binh hùng tướng mạnh, lại lợi dụng tình hình bất lợi bên này, vì thế tướng sĩ Đông Dương quốc bình thường tới đó khó có thể phát huy thực lực được, cho nên hàng năm bọn họ cứ xâm chiếm Đông Dương, không ngừng nhiễu dân ở Tây Bắc, cướp bóc lãnh thổ và của cải.
Triều đình có phái người mấy lần nhưng vẫn chưa xử lý được bọn chúng, cũng chỉ là chạy đến để làm giảm ảnh hưởng mà thôi, cuối cùng Mộ Dung Thế tử lúc trước một mực đóng ở biên cương chủ động xin đi giết giặc, không bao lâu thì bình định được bộ lạc kia, bên trên gửi thư xuống, hoàng thượng thấy Đông Dương trong khoảng thời gian ngắn cũng không chiến sự gì, ba nước kết giao cũng rất tốt, đặc mệnh bảo hắn phụng chỉ mang theo bộ tộc kia hồi kinh nhậm chức. Đầu Vân Lãnh Ca lập tức tìm tòi tư liệu về Mộ Dung Diệp, ít đến thương cảm, chỉ biết là một người dung mạo tuấn mỹ, là một nam tử dụng binh như thần, là Thế tử Mộ Dung vương phủ, hàng năm đóng ở biên giới Đông Dương quốc, có chi danh là Chiến thần, mấy năm nay Đông Dương quốc bình yên, không thể bỏ qua công lao của Mộ Dung Diệp, xem ra, Mộ Dung Diệp này là một nhân vật lợi hại, trong lòng Vân Lãnh Ca thầm cho Mộ Dung Diệp một phần hảo cảm.
Hạ Ngữ Nhi và Hạ Yên Nhi thấy thần sắc Vân Lãnh Ca có chút bay xa, bộ dáng không chút để ý, thì hơi bất mãn, dù sao Vân Lãnh Ca là chủ nhân, Hạ Ngữ Nhi vừa muốn mở miệng khiêu khích, khóe mắt liền thấy một cái nữ tử xinh đẹp mang theo hai nha hoàn từ từ đi tới đình hóng mát, thấy rõ người tới, giọng Hạ Ngữ Nhi nói to hơn nhiều "Hình như là Vân đại tiểu thư qua đây."
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về hướng người đang đi tới, chỉ thấy Vân Xuân Ca mặc một thân váy gấm dài màu xanh đậm, trên vạt váy thêu thêm nhiều hoa mai trắng toát, dùng một đai lưng gấm màu trắng thắt eo lại thật chặt, búi tóc thành kiểu Phù dung, cắm thêm một cây trâm vàng kiểu dáng phức tạp, hai bên là trâm hình bướm, giữa tóc mai còn vẽ thêm vô số hạt châu nho nhỏ, càng thêm vẻ xinh đẹp trong sáng. Trên mặt mang theo nụ cười mỉm, bước nhỏ từ từ đến, có vẻ rất có phong phạm thục nữ.
Nhìn Vân Xuân Ca như vậy, Vân Lãnh Ca nhíu mày, hôm nay rõ ràng là Vân Xuân Ca cũng trang điểm cẩn thận, chẳng lẽ nàng cũng thích Âu Dương Thế tử? Hay là Hạ Hạo Nhiên? Bất luận là Âu Dương Phong hay là Hạ Hạo Nhiên, vứt sang một bên tính tình ít nói chuyện, nhưng bù lại tướng mạo rất tốt, nhất là Âu Dương Phong, dáng người như tùng, mày kiếm mắt sáng, trên người còn mang theo hơi thở Quý tộc nồng hậu, bẩm sinh tôn quý đương nhiên khiến hắn cao quý hơn như so với chúng con cái quan lại.
Vân Xuân Ca chạy tới trước mặt mấy người, mỉm cười mở miệng ôn nhu nói "Vân Xuân Ca bái kiến Âu Dương Thế tử, Hạ công tử, hai vị tiểu thư Hạ gia " dịu dàng cúi người chào, sau khi mọi người đáp lại, đứng dậy dịu dàng nói với Vân Lãnh Ca "Nhị muội, ta vừa ngắm hoa ở hoa viên, thấy các ngươi ở đây nên lên tiếng gọi, các người không phiền chứ" miệng thì nói khách khí nhưng mông đã ngồi xuống luôn rồi.
Vân Lãnh Ca không thèm để ý cười cười, nhàn nhạt mở miệng "Không có gì, mời đại tỷ tùy ý."
Vân Xuân Ca tự động thủ rót một ly trà, lúc này mới mở miệng nói "Không biết Hạ tiểu thư Hạ công tử và Thế tử hôm nay đến Tướng phủ có việc gì hay không?" Miệng hỏi, trong lòng cũng đã rõ, phỏng chừng là đến xem thân thể Vân Lãnh Ca có khỏe mạnh hay không mạnh, ánh mắt như lơ đãng quét một vòng, không nhìn thấy người bản thân muốn thấy, ánh mắt hơi ảm đạm, vì sao hôm nay hắn không tới, ngày ấy hắn cũng có mặt, Vân Xuân Ca cho rằng hắn cũng sẽ đến Tướng phủ.
"Hôm nay ta cùng với đại ca đại tỷ và Thế tử đến thăm Vân nhị tiểu thư, vốn Lãnh thế tử cũng muốn tới, đáng tiếc hắn là người trời sinh tính tình lạnh nhạt không thích qua lại, nhất là không quen với Vân nhị tiểu thư, cho nên mới không đến" Người mở miệng chính là Hạ Yên Nhi, trong mắt Hạ Ngữ Nhi một bên cũng lóe một tia đắc ý.
Trong lòng Vân Lãnh Ca hiện lên chút hàn ý, Lãnh thế tử chính là trưởng tử Lãnh vương phủ, người cũng như tên, tính tình lạnh nhạt, rất ít khi giao thiệp. Hai tỷ muội này không đâm không chọc nàng là không chịu được, khoe ra bọn họ rất thân với Lãnh thế tử à, chuyện này không liên quan đến nàng ta, nàng ta đắc ý cái gì?
Vân Xuân Ca nghe tin tức của Lãnh thế tử, thần kinh run lên, hôm nay nàng nghe Âu Dương Thế tử và người của Hạ gia đến thăm xem tình hình của Vân Lãnh Ca sau khi rời bị rơi xuống nước, nghĩ đến này trước Thế tử cũng ở đó, cho rằng hắn quay lại, cho nên nàng mới hao hết tâm tư trang điểm thật đẹp đến hoa viên với Vân Lãnh Ca để ‘Ngẫu nhiên gặp’.
Vân Xuân Ca có chút thất vọng, ngược lại nàng phát hiện hình như hai vị tiểu thư Hạ gia có chút địch ý với Vân Lãnh Ca, mình có thể xem một màn kịch vui cũng không tệ, vì thế thu hồi suy nghĩ trong lòng, giữ vững tinh thần, mỉm cười đối mặt với người trong đình.
Vân Lãnh Ca không bỏ lỡ chút ánh sáng cực nhanh trong mắt Vân Xuân Ca, trong lòng hiểu rõ, thì ra người Vân Xuân Ca thích là Thế tử Lãnh Thần của Lãnh vương phủ, trong trí nhớ, Lãnh Thần là một khối băng, thì ra Vân Xuân Ca nam tử thích như vậy, trời sinh thích ngược à.
Đối với khiêu khích của Hạ Yên Nhi, nàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm ngồi không nói chuyện, tranh cãi với các nàng chỉ thêm mệt, các nàng muốn nói thế nào thì cứ nói.
Hạ Ngữ Nhi thấy Vân Lãnh Ca không hề để ý đến lời nói của Hạ Yên Nhi, bộ dáng thong thả không tính tiếp lời, cảm thấy có chút không thú vị, nhàm chán vô nghĩa cũng ngậm miệng lại không nói chuyện, ngồi ngay ngắn uống trà, nhưng khóe mắt luôn nhìn người đang ở uống trà nói chuyện với Âu Dương Phong, si mê hiện lên trong mắt là chuyện khó tránh khỏi.
Làm Âu Dương Phong mở miệng nói Mộ Dung Thế tử không mấy ngày liền muốn trở lại kinh thành thời điểm, Hạ Yên Nhi đột nhiên mở miệng rồi." Mộ Dung Thế tử muốn trở về , hoàng thượng phân phó thái tử còn có phần đông quan viên đi cửa thành nghênh đón, như thế rầm rộ, đến lúc đó, nhị vị vân tiểu thư cần phải đi ra cửa nhìn xem Mộ Dung Thế tử tư thế oai hùng?" Khôn khéo như Hạ Yên Nhi trong lúc giật mình bất tri bất giác cũng lộ ra một tia tình yêu, người khác cũng chưa nhận thấy được, lại bị Vân Lãnh Ca phát hiện , nguyên lai vị này thông minh hạ nhị tiểu thư là coi trọng Mộ Dung Thế tử, khó trách chướng mắt Âu Dương Phong , Âu Dương Phong mặc dù ưu tú, cùng Mộ Dung diệp vừa so sánh với, cũng kém một ít, Vân Lãnh Ca tuy rằng không biết Hạ Yên Nhi, nhưng là nhìn ra nàng là vị tự cho mình rất cao nữ tử, Mộ Dung diệp là vương phủ Thế tử, hơn nữa là Đông Dương Chiến thần, trưởng cũng thật là tuấn mỹ, khó trách luôn luôn tĩnh như Chỉ Thủy Hạ Yên Nhi cũng động tâm rồi.
Vân Lãnh Ca khóe miệng nổi lên một chút cười, lễ thượng vãng lai thôi, nàng lần đầu tiên chủ động mở miệng nói "Nha? Hạ nhị tiểu thư như thế sùng bái Mộ Dung Thế tử? Ta còn tưởng rằng. . ." Nói một nửa, Vân Lãnh Ca im miệng, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, nhưng trong giọng nói sùng bái hai chữ Vân Lãnh Ca thoáng tăng thêm âm.
Hạ Yên Nhi nhíu nhíu mày, mở miệng nói "Mộ Dung Thế tử là Đông Dương quốc Chiến thần, cũng là Đông Dương quốc anh hùng, ta bội phục cũng là có thể sao? Vân nhị tiểu thư có ý kiến gì không có thể đề xuất" thanh âm có một chút không vui.
Vân Xuân Ca lập tức tiếp lời nói "Là a, nhị muội, hạ nhị tiểu thư chính là bội phục Mộ Dung Thế tử niên thiếu anh hùng, ngươi cần gì phải âm dương quái khí châm chọc hạ nhị tiểu thư đâu?" Khá lắm ác độc Vân Xuân Ca, bản thân cái gì còn chưa nói đâu, nàng đã nghĩ nhường Hạ Yên Nhi ghen ghét thượng nàng, nhiên sau giúp nàng đối phó bản thân.
Quả nhiên Hạ Yên Nhi sắc mặt có một chút khó coi, ánh mắt chớp lên, tuy rằng nàng chưa nói cái gì, nhưng trong lòng đã hận Vân Lãnh Ca, hạ Ngữ nhi tắc lập tức mở miệng nói "Vân Lãnh Ca ngươi có ý tứ gì? Ngươi dựa vào cái gì châm chọc ta nhị muội? Ngươi tính cái gì?" Thanh âm trào dâng, cũng ngắt lời cách vách Âu Dương Phong này một bàn nói chuyện. Nha, ba người kia là đứng ở đồng nhất trận tuyến thượng sao? Như thế đồng lòng nhằm vào bản thân, Vân Lãnh Ca còn rảnh rang ở trong lòng nghĩ.
Âu Dương Phong liếc mắt nhàn nhạt nhìn Vân Lãnh Ca một cái, tuy rằng vừa nãy hắn luôn nói chuyện với Hạ Hạo Nhiên, nhưng tai cũng không nhàn rồi, cuộc nói chuyện bên này hắn đều nghe cả, nhưng mà hắn không muốn lên tiếng, Hạ Hạo Nhiên thì lại vội hỏi Hạ Ngữ Nhi, sau khi biết được nguyên nhân, nhíu mày hỏi Vân Lãnh Ca, "Vân nhị tiểu thư, ý của ngươi là gì, đây là đạo đãi khách của ngươi sao? Hay là châm chọc khách khứa mới là đạo đãi khách của tướng phủ." sắc mặt Hạ Hạo Nhiên trầm xuống, suýt chút nữa là nói có phải tướng phủ của ngươi nhằm vào người của phủ đại tướng quân không, nhưng bây giờ Vân Lãnh Ca vẫn còn chưa giải thích, hắn cũng không tiện quyết tuyệt quá mức.
Sắc mặt Vân Lãnh Ca rất bất đắc dĩ, mắt lạnh đã nhìn hết thẩy, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng nói "Ta cũng muốn nói, Hạ nhị tiểu thư cũng bội phục Mộ Dung Thế tử như ta sao, ta còn tưởng rằng ở đây chỉ có một mình ta như thế mà thôi." Vân Lãnh Ca nhíu mày, chậm rãi mở miệng nói.
Trong đình hóng mát có chút xấu hổ, Hạ Hạo Nhiên mở miệng hỏi "Vậy sao ngươi không nói sớm?"
"Mọi người cứ nói không ngừng, ta cũng ngại ngắt lời phán đoán của mọi người." Vân Lãnh Ca khôi phục lại sắc mặt lạnh như băng, ý trong lời nói là các ngươi các người nghĩ nhiều thôi.
Ngoại trừ Âu Dương Phong, mấy người khác đều có chút xấu hổ, Hạ Hạo Nhiên tức giận ngồi đối diện Âu Dương Phong, trong lòng có chút may mắn vì bản thân chưa nó ra, bằng không cục diện sẽ không dễ thu dọn. Gương mặt đang đắc ý của Vân Xuân Ca cũng trầm xuống, không nói một lời trầm mặt xuống ngồi, ánh mắt Hạ Ngữ Nhi lóe ra lửa giận, Hạ Yên Nhi phản ứng trước tiên, bắt đầu là hơi ngạc nhiên rồi đến sắc mặt lạnh nhạt, nàng mỉm cười mở miệng nói: "Thì ra là chúng ta hiểu lầm Vân nhị tiểu thư, ta và đại tỷ rất ngại, như vậy đi, vì bồi tội, khi nào Mộ Dung Thế tử trở về thành ta sẽ đặt trước một phòng trên phố, chúng ta đều rất bội phục Mộ Dung Thế tử, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem, thế nào?"
Lời này khiến Vân Lãnh Ca không cách nào từ chối, dù sao lúc trước nàng cũng nói mình thật lòng nể phục Mộ Dung Diệp, bây giờ từ chối cũng không được, ngược lại bản thân cũng rất muốn xem xem đường phố cổ đại ra sao, đi ra ngoài cũng tốt, Vân Lãnh Ca rất vui vẻ đồng ý.