Chương 56-1: Bất đắc dĩ thỏa hiệp (1)

Editor: nhuandong
"Không biết Thế tử muốn tiểu nữ làm như thế nào?" Vân Lãnh Ca tức giận nghiến răng nghiến lợi, căm giận nói ra, mặc kệ tùy tùng muốn giết mình, dù sao đã ch.ết một lần, không có gì phải sợ.


Nhìn bộ dáng Vân Lãnh Ca chuẩn bị hùng hồn hi sinh, Mộ Dung Diệp nghiền ngẫm sờ cằm, cái lạnh như băng trong mắt được thu lại hết, bờ môi một lần nữa nở ra nụ cười yếu ớt mê hăặc lòng người, mỉm cười nói: "Đồng ý một việc với bản Thế tử ta sẽ không so đo nữa, chuyện mạo phạm ta trước đó sẽ bỏ qua, sao nào?"


"Tiểu nữ thấp cổ bé họng, không biết có khả năng giúp đỡ Thế tử cái gì?"
"Hiện tại đi đến một nơi với bản Thế tử." Mộ Dung Diệp đứng thẳng người, không nhanh không chậm tao nhã đi đến Vân Lãnh Ca đang vẻ mặt âm tình bất định ở bên cạnh nói ra.


"Bây giờ?" Trong lòng Vân Lãnh Ca căng thẳng, thử nói: "Còn yến hội thì sao? Vạn nhất có người tìm tiểu nữ thì như thế nào đây? Không bằng mời Thế tử đổi thời gian?"


Địa hình hoàng cung phức tạp, chín cong mười tám quẹo, bản thân còn chưa quen thuộc đường đi, liều lĩnh xông loạn, dường như, cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.


"Ngươi cảm thấy ngươi có quyền lựa chọn hay sao? Bản Thế tử không phải thương lượng với ngươi." Mắt Mộ Dung Diệp vẫn mỉm cười như trước, lại để lộ ra mấy phần lạnh như băng.


available on google playdownload on app store


Hiện tại trong miệng Vân Lãnh Ca đắng như ăn hoàng liên,vừa rồi Lâm Thư Hàn kéo chính mình phân phó nha hoàn không được đi theo, sau đó nàng ta chạy đi, đến giờ mình tứ cố vô thân không có lựa chọn nào khác.


"Được, không biết Thế tử muốn tiểu nữ đi cùng Thế tử đến đâu?" Vân Lãnh Ca nở ra nụ cười khổ bên môi, cảm giác hiện tại mình như cá trên thớt, chỉ có thể mặc Mộ Dung Diệp làm thịt.
Mộ Dung Diệp không lên tiếng, nhưng ánh mắt nặng nề, nhìn nànghiện lên một chút đắc ý.


Vân Lãnh Ca nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Diệp.
Mộ Dung Diệp đối diện với đôi mắt sâu như hồ nước trong của nàng, ánh mắt mất tự nhiên, xem nhẹ rung động rất nhẹ trong lòng, giọng nói không tự giác có chút hòa hoãn xuống: "Rất đơn giản, đi theo bản Thế tử là được."


Dứt lời, Vân Lãnh Ca chỉ ngửi thấy một mùi hương hoa cỏ thanh nhã, còn chưa kịp đánh giá, bên hông đã bị xiết chặt, thấy hoa mắt, cả người liền bay lên không.


"Thì ra tốc độ khinh công cổ đại nhanh như vậy." Vân Lãnh Ca nghiêng đầu hưng phấn đánh giá cảnh sắc xung quanh đang gào rít trôi qua, gió bên tai lớn như tiếng sóng, cây cối hoa cỏ trùng điệp di động rất nhanh mông lung như ảo ảnh.


"Thế tử, nam nữ thụ thụ bất thân, mời buông tiểu nữ ra." Được chứng kiến khinh công thần kỳ, Vân Lãnh Ca kinh ngạc giật mình nhận thấy eo của mình bị Mộ Dung Diệp ôm, lập tức giận dữ, mặc dù mình đồng ý cùng đi với hắn rồi, hắn ta cũng không thể dùng tư thế mập mờ như vậy chiếm tiện nghi mình chứ.


Mộ Dung Diệp dùng cánh tay dài có lực ôm Vân Lãnh Ca, giữa hai người vẫn có chút khoảng cách, thấy ban đầu Vân Lãnh Ca lộ ra ánh mắt hưng phấn nhìn về bốn phía một hồi, trong lòng còn cảm thấy có chút buồn cười, rốt cuộc cũng là tiểu thư khuê các thường ngốc ở trong phủ, kinh ngạc nhìn xung quanh.


Nhưng trong nháy mắt nàng lập tức tỉnh táo lại, đôi mắt đẹp bừng lên lửa giận, dùng sức giãy dụa muốn trốn tránh cánh tay đang ôm của mình.


"A? Nói lưu loát như thế, xem ra khinh công của bản Thế tử thụt lùi rất nhiều." Mộ Dung Diệp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Vân Lãnh Ca, cũng không biết nàng tức giận hay là xấu hổ, không rõ sao tâm tình tốt hơn, chẳng những không tức giận Vân Lãnh Ca đang trợn mắt nhìn mình, còn nhếch môi cười tươi, rồi đột nhiên đề cao nội lực, vốn tốc độ bay cực nhanh lại càng nhanh như tia chớp, theo đó độ cao cũng tăng lên không ít.


Lập tức thân thể Vân Lãnh Ca mất thăng bằng, cái đầu nhỏ liền đập lên lồng ngực cứng rắn của Mộ Dung Diệp, đáy lòng không vui, đang định mở miệng trách cứ, đột nhiên cảm nhận được áo bào trên người bay phần phật, mãnh liệt rung động, hù bay mất suy nghĩ trong đầu, thân thể mềm mại co rụt lại bên cạnh, hướng thẳng vào trong ngực Mộ Dung Diệp, cánh tay mảnh khảnh càng ôm chặt eo Mộ Dung Diệp.


Cảm nhận được bộ dáng hương thơm trong ngực, nhuyễn ngọc ôn hương, mềm mại không xương liên tục dựa vào trong lòng hắn, tâm tình Mộ Dung Diệp càng tốt, đáy mắt xẹt qua nụ cười, thuận tay ôm thật chặt Vân Lãnh Ca, để cho nàng dựa gần thêm mình hơn một chút.


Chóp mũi nhộn nhạo hương thơm từ mái tóc Vân Lãnh Ca truyền tới, Mộ Dung Diệp không nhịn được có chút tâm viên ý mãn, lập tức nhếch môi cười, tâm tình mình khi nào dễ dàng được gợi lên như vậy chứ, cũng không phải là trẻ con, sao nổi lên loại tâm tư này đối với tiểu nữ tử chưa cập kê?


Vân Lãnh Ca bị Mộ Dung Diệp ôm chặt vào trong ngực, đáy lòng vừa nóng vừa giận, bàn tay nhỏ bé trắng thuần chống ở trên ngực Mộ Dung Diệp, giật giật thân thể, cánh tay người này lại như sắt kìm chặt nàng khiến cho nàng tránh không thoát được, trong lòng ngoài tức giận còn có chút sợ hãi, ngẩng đầu trừng Mộ Dung Diệp, giận dữ nói: "Thế tử có thể hơi buông tiểu nữ ra một chút được không?" Tuy nói như thế, nhưng khóe mắt thấymình vẫn còn ở mười mét trên không trung, tay không dám buông lỏng, vẫn ôm chặt eo Mộ Dung Diệp không dám buông ra, miễn cho Mộ Dung Diệp vui giận thất thường trong lúc này oán hận vứt nàng xuống từ giữa không trung, kết cục hài cốt cũng không còn.


Mộ Dung Diệp khinh công như thế, bay nhanh như vậy, tuyệt đối không thể kêu hắn buông mình ra, nhưng nàng cũng không muốn để cho người ta trắng trợn chiếm tiện nghi.


"Phụt." Một tiếng cười vui vẻ truyền đến từ trên đỉnh đầu, hiển nhiên là lời nói của Vân Lãnh Ca khiến Mộ Dung Diệp bật cười, thân thể thon dài có chút run run, tâm tình hết sức tốt giải thích nói: "Lập tức tới ngay thôi, Vân tiểu thư không cần gấp."


Mộ Dung Diệp vui vẻ và Vân Lãnh Ca phẫn nộ tạo thành đối lập mãnh liệt. Trong lòng vân lãnh ca bùng lên tức giận, nhưng vô kế khả thi, chịu đựng lửa giận không ngừng sinh sôi trong lòng, đè nén xúc động muốn đánh một quyeend lên gương mặt đẹp hơn cả nữ tử của Mộ Dung Diệp, cố gắng điều hòa hổn hển thở.


Trong lúc này, ngoại trừ tiếng gió, tiếng áo bay phần phật, tiếng hít thơ của hai người, không còn thêm động tĩnh gì nữa.
"Đến." Tiếng nói lười biếng của Mộ Dung Diệp vang lên bên tai, cảnh vật đang chuyển đổi dừng lại.
Mộ Dung Diệp có chút lưu luyến buông vòng eo nhỏ nhắn của Vân Lãnh Ca ra.


Cảm nhận được nơi đến là nơi an toàn, Vân Lãnh Ca nhắm mắt lại khẽ lắc đầu, hất văng choáng váng trong đầu đi, nâng cao tinh thần vẫn còn chút hoa mắt đánh giá nơi đến.


Dây là một tòa cung điện xa hoa, không lớn nhưng vô cùng hoành tráng tinh sảo, hành lang gấp khúc đình nghỉ tinh tế. Hiện tại nàng đứng ở một chỗ trong một hoa viên nhỏ, nhưng bốn phía đều không có tiếng người, yên tĩnh đến mức tiếng hoa rơi, chim chóc kêu cũng nghe rõ mồn một.


"Thế tử, không biết tiểu nữ cần làm gì?" Suy nghĩ không có kết quả, Vân Lãnh Ca nhíu mày, hỏi Mộ Dung Diệp vẫn không nói ở một bên.
Thời gian mình đi không ngắn, nếu không sớm tụ hợp lại với Lâm Thư Hàn, đến lúc đó nhất định các loại phiền toái sẽ nối gót đi tới.


Thấy đôi mắt tĩnh mịch sâu như hồ nước bình tĩnh lại, trên mặt cũng khôi phục lại bộ dáng không sợ hãi của bình thường. Mắt Mộ Dung Diệp dừng ở trên người nàng, mang theo tia dò xét và tìm tòi nghiên cứu như muốn nhìn tới chỗ sâu nhất trong lòng nàng.


tất nhiên Vân Lãnh Ca cảm nhận được tầm mắt mang theo sự tìm tòi rơi ở trên người mình, đáy mắt xẹt qua tia không vui, nàng cực kỳ chán ghét ánh mắt này của người khác, không khác với lão phu nhân tham lam và Vân Bá Nghị bạc tình, giống như trong lòng đang cân nhắc rốt cuộc mình còn có được bao nhiêu lợi, đáng giá bọn họ có thể bóc lột đến khi nào.


Mộ Dung Diệp đáng giận, vốn dĩ mình không quen biết với hắn ta, hôm nay chính là lần đầu chạm mặt, hắn ta nhìn mình như vậy, thật sự là tiểu nhân.


Vân Lãnh Ca trầm mặc cẩn thận nhìn xung quanh, chỉnh lại tâm tư, khinh công của Mộ Dung Diệp rất cao, bay tới tòa cung điện này cũng chỉ mất một chung trà, vậy chắc hẳn nơi này là nơi cực kỳ vắng vẻ trong hoàng cung rồi, chẳng lẽ là lãnh cung... Đây là đâu? Nhưng kiến trúc nơi này lộ ra sự hoa mỹ và qúy trọng, căn bản không hợp với rách nát lạnh lẽo, vậy cuối cùng nơi này là ở đâu?


"Đây là Tê Nhạc cung, cung điện chuyên môn dùng để chiêu đãi vương công quý hầu tạm nghỉ, bình thường ngoại trừ có người quét dọn, thì đều vắng lặng không có người ở." Đoán được nghi ngờ của Vân Lãnh Ca, Mộ Dung Diệp hiếm khi tốt bụng giải thích, khẽ nói.


"Hôm nay Thế tử nghỉ ngơi ở Tê Nhạc cung?" Vân Lãnh Ca nhếch môi cười, hỏi ngược lại, giọng điệu vô cùng khẳng định.
Nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm của Mộ Dung Diệp trầm xuống, một tia sáng bắn về phía Vân Lãnh Ca.


Thấy Mộ Dung Diệp nhìn chằm chằm vào mình, đáy mắtVân Lãnh Ca nở ra nụ cười yếu ớt, độ cong nơi khóe miệng cũng vểnh cao hơn chút ít, đôi mắt trong suốt phát ra ánh sáng rạng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn bạch ngọc chói lọi, dung nhan tuyệt sắc lóe lên ánh sáng tự tin.
Quả nhiên mình đã đoán đúng.


"Vân Lãnh Ca, lần sau đừng nở nụ cười như vậy nữa, bản Thế tử rất không thích."
Vân Lãnh Ca bị Mộ Dung Diệp áp chế hơn nửa ngày, thật vất vả tìm về chút tự tin, có chút dương dương tự đắc đang tự hỏi chính mình, đột nhiên nghe thấy tiếng nói âm trầm của Mộ Dung Diệp.


Mấy chữ lạnh như băng vẫn còn bên tai Vân Lãnh Ca, bàn tay trắng noãn vuốt vuốt cái trán hơi đau, Vân Lãnh Ca bất đắc dĩ đối mặt với đôi mắt chẳng biết tại sao trở nên nguy hiểm của Mộ Dung Diệp, muốn tìm ra dụng ý thực sự của hắn ta.


Thật là tiểu tổ tông mà, Vân Lãnh Ca than nhẹ trong lòng, vừa rồi vẻ mặt còn ôn hòa nói chuyện, trong nháy mắt liền đổi thành bộ mặt muốn ăn thịt người, nhưng mình cũng không có đắc tội với anh ta mà, hắn ta hung ác nhìn mình chằm chằm là sao chứ?


Hạn chế tự do của mình, còn muốn giam cầm nụ cười của mình nữa ư, chẳng lẽ quý tộc cổ đại đều không bình thường như vậy?Đầu óc thường xuyên ngớ ngẩn?


"Thế tử nói rất đúng, từ nay về sau tiểu nữ tuyệt đối sẽ không cười trước mặt ngài." Nghĩ nghĩ tình cảnh của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Lãnh Ca tan đi sự vui vẻ, mím môi cúi đầu trả lời, bên yếu thế là nàng, nàng có thể ăn tội bất cứ lúc nào.


Phát giác được ánh mắt khẩu thị tâm phi của Vân Lãnh Ca, Mộ Dung Diệp chớp mắt, ương ngạch hừ một tiếng, xoay người đi về phía cung điện.
Không được tự nhiên sờ sờ mũi, người này thật sự là đoán không ra, Vân Lãnh Ca nhấc chân đuổi kịp bóng dáng nhanh chóng đi về phía cuối đường.


Đi qua đường mòn trải đầy đá cuội, đi vào trong điện, Mộ Dung Diệp đi như bay về phía thư phòng, Vân Lãnh Ca phí hết toàn lực mới miễn cưỡng nhìn thấy vạt áo như ẩn như hiện.






Truyện liên quan