Chương 101: Mưu triều đoạt vị
Editor: Gà
Ở thôn trang ngây người hai ngày, sau đó lên đường trở về kinh thành! Ngồi trên xe ngựa, Vân Lãnh Ca nhìn thần thái phấn khởi của nam nhân trước mắt, trong lòng bốc hỏa! Ở thôn trang hai ngày, phạm vi hoạt động của nàng chỉ có ba chỗ, trên giường, bàn cơm, ôn tuyền! Còn về vấn đề túng dục quá độ, Vân Lãnh Ca đã tìm cơ hội thương lượng với Mộ Dung Diệp, ngoài mặt rất phong độ đồng ý, nhưng màn đêm vừa buông xuống đã tìm các loại lý do cầu bồi thường, cầu an ủi, mà muốn an ủi chính là buổi tối phải lặp lại những chuyện như vậy suốt hai ngày nay, tiếp xúc thân mật hai ngày này đều muốn nhiều hơn so với nửa năm trước, khiến Vân Lãnh Ca khắc sâu một cái đạo lý, xử nam không dễ trêu chọc, một khi nếm thử chuyện tình nam nữ, sẽ nghiện muốn dây dưa không dứt.
Nhìn ánh mắt giận dữ của Vân Lãnh Ca, khóe miệng Mộ Dung Diệp nâng lên nụ cười khẽ, cúi đầu ấn xuống một nụ hôn lên trán nàng, hỏi: "Ca nhi, sao thế, không vui mừng sao?"
"Chàng cảm thấy sao?" Vân Lãnh Ca nghiến răng, hầu như từng chữ đều nặn từ trong kẽ răng ra.
"Vi phu vẫn rất nghe lời nương tử, cho nên Ca nhi nên vui vẻ mới đúng." Tựa như Mộ Dung Diệp không nghe hàm nghĩa trong lời nói của Vân Lãnh Ca, bất giác đưa tay bế nàng vào lòng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Về phần quyền lợi Ca nhi yêu cầu, vi phu cảm thấy Ca nhi có thể suy nghĩ vấn đề nàng ở phía trên, như vậy thì.... A...." Mộ Dung Diệp còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy eo đau xót, trong nháy mắt đã hiểu, hắn bị nương tử thân yêu nhéo rồi.
"Mộ Dung Diệp, chàng còn dám nói một câu, tối nay đừng mơ vào phòng ngủ." Vân Lãnh Ca cắn răng, nhìn chằm chằm nam nhân không biết chừng mực, hận không thể cắn vào khuôn mặt đang cười quỷ dị của hắn.
Mộ Dung Diệp vuốt eo, thấy Vân Lãnh Ca thẹn quá hóa giận, nịnh nọt nói: "Ca nhi, nàng không thể oán trách ta, đều do nương tử quá mê người, mỗi lần vi phu đều cầm lòng không đậu mà."
Nghe vậy, Vân Lãnh Ca cười lạnh một tiếng: "Thế tử gia có thể ngủ thư phòng, không nhìn thấy tiểu nữ thì tốt rồi?"
"Vậy càng không được, Ca nhi không ngủ bên cạnh, ta nhất định sẽ thao thức." Mộ Dung Diệp biết Ca nhi tức giận, xưng hô đã biến thành lúc bọn họ mới quen, nhưng cũng hiểu, quả thật hắn khiến nàng có chút sợ, thật ra thì, bản thân hắn không phải người thích làm chuyện đó, trước đây cuộc sống ở trại lính cũng coi như tâm như nước lặng, chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó hắn sẽ có loại lưu luyến gió trăng này, nhưng từ khi biết Ca nhi, hắn luôn khó có thể khắc chế, lúc nào cũng muốn ôm ấp nàng, sau đó tự dẫn lửa thiêu thân, càng muốn nhiều hơn, cuối cùng đã không thể cứu vãn.
Đến vương phủ, hai người mới vừa vào cửa phủ, chỉ thấy một ma ma khoảng năm mươi tuổi tiến lên đón, hành lễ nói: "Tham kiến Thế tử, Thế tử phi."
"Đây là Đổng ma ma, ɖú nuôi của mẫu phi." Mộ Dung Diệp nghiêng đầu nói với Vân Lãnh Ca.
"Ma ma hảo." Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng gật đầu, cười nói, thì ra là ɖú nuôi của Hòa Nhạc công chúa, khó trách phong thái không giống với nô tỳ bình thường.
"Thế tử phi khách khí." Đổng ma ma cười nói, nhân cơ hội lặng lẽ quan sát tân Thế tử phi trước mặt, chỉ thấy dung mạo nàng thanh lệ, cử chỉ thỏa đáng, đặc biệt trong mắt lơ đãng tản ra ánh sáng tự tin và cơ trí, tạo thành đối lập mãnh liệt với vẻ nhu nhược bề ngoài của nàng, khiến người ta cảm thấy thân thể nàng gầy yếu nhưng bên trong lại ẩn chứa năng lượng khổng lồ, không thể khinh thường.
"Thế tử, Uông công công bên cạnh Hoàng thượng đến đây truyền lời, bây giờ đang ở khách thính [1] chờ ngài." Ánh mắt Đổng ma ma rơi vào Mộ Dung Diệp, kính cẩn hỏi.
[1] khách thính: phòng khách
"Đã biết." Mộ Dung Diệp lười biếng đáp một tiếng, kéo tay Vân Lãnh Ca đi đến khách thính.
Vân Lãnh Ca vừa đi vừa ngưng mắt nhìn hoàn cảnh vương phủ, cảm thấy tiền viện và hậu viện vương phủ không có khác biệt lớn, thực vật thân cỏ hơi nhiều, cần có hoa tươi trang trí nhưng lại tu bổ thành các loại bồn cảnh phong phú, mặc dù không như trăm hoa đua nở nhưng khiến người ta kinh ngạc, bố cục này cũng thể hiện một ý vị độc đáo.
"Ca nhi, thích không? Nếu không thích, ta ra lệnh cho người trang trí lại." Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca quan sát hoàn cảnh trong vương phủ, phát hiện nàng không có biểu cảm gì, nghĩ nàng không thích cảnh trí quá mức mộc mạc.
"Thiếp rất thích." Vân Lãnh Ca ghé mắt cười ngọt ngào với Mộ Dung Diệp, thấy trong mắt hắn mang theo một vẻ khẩn trương thận trọng, trong lòng ấm áp, cười nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Diệp thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đổng ma ma theo phía sau lưng hai người thấy tình cảnh này, khuôn mặt kinh ngạc, Thế tử thật sự rất quan tâm Thế tử phi? Còn lo nàng không thích vương phủ? Từ trong ánh mắt của Thế tử, Đổng ma ma thấy được vẻ nghiêm túc, bà không hoài nghi chút nào, nếu Thế tử phi nói không thích, Thế tử lập tức sẽ tìm người bố trí vương phủ theo sở thích của Thế tử phi.
"Nô tài thỉnh an Thế tử, Thế tử phi." Uông công công đang ngồi trong khách thính uống trà luôn chú ý động tĩnh ngoài cửa, thấy Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca nắm tay đi đến, vội vàng hành lễ nói.
"Tìm bản Thế tử có việc gì?" Mộ Dung Diệp lười phải nhìn ông ta, trực tiếp dìu Vân Lãnh Ca ngồi vào ghế thái sư, không quay đầu lại hỏi.
"Hoàng thượng nói sứ giả Bắc Nguyệt quốc đã vào Đông Dương, ít ngày nữa sẽ đến Kinh Thành, hi vọng Thế tử có thể ra khỏi thành nghênh đón." Uông công công sớm đã quen Mộ Dung Diệp phách lối, trên mặt không nhìn ra nửa điểm bất mãn, cười đi lên trước bẩm báo nói.
"Tân hôn của bản Thế tử mới qua ba ngày, như keo như sơn, thời điểm khó chia xa, Hoàng thượng lại hạ chỉ, quá không săn sóc bản Thế tử rồi." Mộ Dung Diệp chậm rãi ngồi xuống, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, cười như không cười nhìn Uông công công nói.
"Hoàng thượng biết Thế tử tân hôn, vốn không nhẫn tâm quấy rầy, nhưng...." Uông công công cười theo nói, lời còn chưa nói xong đã bị Mộ Dung Diệp ngắt: "Không đành lòng quấy rầy cũng đừng quấy rầy chứ, ngày mai sẽ là ngày phu nhân bản Thế tử lại mặt, ngươi cảm thấy bản Thế tử sẽ để nàng một thân một mình đi lại mặt sao?"
Đôi mày thanh tú của Vân Lãnh Ca khẽ nhăn, thần tử tân hôn đều có ba ngày nghỉ phép, bản thân Mộ Dung Diệp lại không nhậm chức trong kinh thành, sao bọn họ mới vừa tân hôn hai ngày Hoàng đế đã tìm đến cửa rồi? Tuy có lý do đầy đủ, ra khỏi thành nghênh đón sứ giả Bắc Nguyệt, nhưng sứ giả Bắc Nguyệt đến đây để tăng cường quan hệ hữu nghị giữa hai nước, không phải đến phát động chiến tranh, nên lẽ ra không cần phái Mộ Dung Diệp dụng binh như thần chủ động nghênh đón, chẳng lẽ trong đó còn có gì mờ ám? Hoặc là Hoàng thượng đang tính toán điều gì?
"Thế tử, lần này sứ giả Bắc Nguyệt đi sứ đến Đông Dương có Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử, và Bát công chúa, Hoàng thượng nói nhất định phải coi trọng, tránh chậm trễ khách quý, cho nên muốn ngài đi nghênh đón." Trên mặt Uông công công có chút nôn nóng, vội vàng nói ra thân phận của người Bắc Nguyệt đến, hi vọng Mộ Dung Diệp có thể hiểu tầm quan trọng của chuyện lần này.
"Tất cả công vụ chờ qua ngày mai lại nói, nếu Hoàng thượng không chờ được bản Thế tử đưa ái thê đi lại mặt, vậy thì chọn người khác, Lãnh thế tử, Phong thế tử, đều là người thừa kế vương thất, năng lực không tầm thường, không bằng công công đề cử hai người này với Hoàng thượng, để tránh cứ nắm bản Thế tử không thả." Môi mỏng Mộ Dung Diệp khẽ nhếch, lông mi dài khơi lên, cười tùy ý, không chút để ý nói.
"Thế tử, ngài, chuyện này...., lão nô không thể báo lại." Gương mặt Uông công công khổ sở nhìn Mộ Dung Diệp, chuyện chưa hoàn thành, Hoàng thượng nhất định sẽ không dễ dàng tha cho ông ta.
"Yên tâm, ngươi cứ nói đều là ý của bản Thế tử, Hoàng thượng sẽ không trách tội ngươi." Hôm nay tâm tình Mộ Dung Diệp rất tốt, nói chuyện với người khác vẫn giữ vẻ mặt ôn hoà, khoát tay áo với Uông công công, ý bảo ông ta rời đi, giây lát, thấy ông ta vẫn không có ý rời khỏi, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt dần lạnh, lạnh lùng đảo qua: "Còn chưa cút? Muốn bản Thế tử tự mình tiễn ngươi sao?"
"Nô tài cáo lui, nô tài cáo lui." Uông công công nghe vậy liên tục không ngừng hành lễ, đôi chân già như gắn Phong Hỏa Luân chạy thật nhanh, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Tính tình Mộ Dung Thế tử đã nói một không nói hai, nếu trêu chọc hắn, không dám đảm bảo ngày mai sẽ không phơi thây đầu đường, Uông công công vừa chạy đầu óc vừa nhanh chóng suy nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng khi đến Hoàng cung, sửng sốt vì không nghĩ ra lý do thích hợp để giải thích cho lời từ chối của Mộ Dung Diệp, cuối cùng chỉ đành phải quỳ trên mặt đất xin tội, kể lại nguyên lời của Thế tử.
Hoàng đế đang phê tấu chương, nghe Uông công công nói, sắc mặt nhạt nhẽo, thanh lương như nước, không có bất kỳ một tia cảm xúc, liếc mắt nhìn Uông công công quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, giọng nói lạnh nhạt: "Trẫm đã sớm nghĩ đến, đứng lên đi."
Hoàng đế nói những lời này đối với Uông công công mà nói chính là âm thanh của trời đất, chỉ thấy ông ta như được đại xá lau mồ hôi cuồn cuộn trên trán cẩn thận đứng lên, lòng vẫn còn sợ hãi cúi đầu không dám nhìn sắc mặt Hoàng thượng, người ngự tiền hầu hạ tối kỵ tự mình hiểu rõ Thánh ý, một khi sơ sẩy, đầu người sẽ rớt, khó giữ được tính mạng, Uông công công cận thân hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, đương nhiên am hiểu sâu sắc đạo lý này, Thiên tử phân phó, ngươi chỉ cần y lệnh làm việc là được, phải tránh suy đoán cá nhân, nếu không chính là tự cho mình thông minh, không còn sống lâu nữa.
"Cứ theo lời Mộ Dung Thế tử nói, ngươi đến Âu Dương vương phủ, Lãnh vương phủ truyền chỉ, lệnh cho Phong thế tử, Lãnh thế tử lập tức ra khỏi thành, tiếp ứng sứ giả Bắc Nguyệt, không được chậm trễ." Hoàng đế trầm ngâm suy tư một lúc, chấp bút chậm rãi viết một chữ Lạc lên tấu chương trước mặt, trầm giọng nói.
Uông công công thấy Hoàng thượng nói ‘truyền chỉ’, chứ không phải đến chỗ Mộ Dung Vương phủ ‘báo trước’, lập tức hiểu ý Hoàng thượng, tâm tư xoay chuyển một phen, vội vàng hành lễ ứng tiếng, cung kính cáo lui khỏi đại điện.
Hoàng đế ngưng mắt nhìn nội dung tấu chương trước mặt, trong ánh mắt thâm thúy khó dò thoáng qua một đạo ánh sáng sâu thẳm, nhưng thoáng qua rồi biến mất!
Trong vương phủ, Vân Lãnh Ca phân phó vài nha hoàn chọn chút quà tặng chuẩn bị ngày mai lại mặt, cảm nhận được tầm mắt nóng rực trên người như bóng với hình, Vân Lãnh Ca không thể làm gì đành xoay người, nhìn thẳng vào ánh mắt như châu ngọc sáng chói kia.
Đáy mắt Mộ Dung Diệp cực nhanh xẹt qua nụ cười thực hiện được ý đồ, ánh mắt dịu dàng tập trung vào ánh mắt Vân Lãnh Ca, ý trong đáy lòng đều thể hiện nơi đáy mắt.
"A Diệp đối với thiếp rất rốt, vi thê vô cùng cảm kích, buổi tối sẽ tự mình xuống bếp bồi thường cho phu quân được không?" Toàn thân Vân Lãnh Ca sởn gai ốc, đôi mắt sáng ngập nước tràn ra nụ cười yếu ớt, ôn nhu mở miệng.
"Xuống bếp sao đủ, vi phu vì nương tử cự tuyệt Thánh chỉ của Hoàng thượng, sơ sót một chút đây chính là làm nghịch Thánh ý, không chừng toàn gia sẽ bị sao trảm [2], vi phu trả giá cao như vậy, nương tử lại không bồi thường thật hậu sao, làm người ta đau lòng." Mộ Dung Diệp chưa hài lòng với điều kiện của Vân Lãnh Ca, tiếp tục nhất quyết không buông tha mục đích của hắn.
[2] sao trảm: tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội
"Đứng nói nhảm, thiếp thấy chàng cố ý ngang ngược càn rỡ trước mặt Hoàng thượng, để ông ta nghĩ chàng đơn giản, dễ bắt chẹt, hiện tại được tiện nghi còn ra vẻ, da mặt thật dầy." Vân Lãnh Ca hừ lạnh một tiếng, nhẫn tâm đâm thủng lời nói dối của Mộ Dung Diệp, để tránh hắn thuận lợi bò lên, không biết đủ cứ yêu cầu này nọ!
"Ách...." Trong nháy mắt giọng nói Mộ Dung Diệp hơi đờ ra, thấy trên mặt Vân Lãnh Ca giận dữ, có chút lúng túng, ngượng ngùng cười một tiếng, nàng thật sự rất thông tuệ, từ trong thâm tâm vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Ca nhi không hổ là tri kỷ của vi phu, biết rõ vi phu đang ngụy trang, có thể thấy được tâm tư Ca nhi cẩn thận, ít người có thể khách quan như nàng."
Đối với sự nịnh nọt của hắn, Vân Lãnh Ca cũng không lạ gì, lạnh lùng nói: "Thế tử gia đừng diễn sâu quá, không khéo mất nhiều hơn được."
“Hiện tại người Hoàng thượng phí tâm muốn đối phó không phải là ta." Mộ Dung Diệp nghĩ đến tối hôm qua ám vệ bẩm báo có chuyện xảy ra, môi nở nụ cười sâu xa, âm thanh chắc chắn nói: "Ca nhi, không đến hai tháng, chắc chắn Hoàng thượng sẽ giao toàn bộ binh quyền vào tay ta!"
"Hả?" Vân Lãnh Ca bị Mộ Dung Diệp gợi lên lòng hiếu kỳ, binh quyền này Hoàng thượng tốn chín trâu hai hổ mới thu vào lòng bàn tay, há sẽ dễ dàng chắp tay trả lại vậy sao? Trừ phi, trong nội tâm khẽ động, trong mắt Vân Lãnh Ca lóe lên vẻ khiếp sợ, trừ phi sắp có chiến sự xảy ra, nếu không tuyệt đối Hoàng đế sẽ không giao ra binh quyền, để Mộ Dung Diệp chưởng quản quân quyền, uy hϊế͙p͙ giang sơn của ông ta!
"Có vẻ Ca nhi đã đoán được rồi." Mộ Dung Diệp thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Vân Lãnh Ca lộ ra kinh ngạc, biết nàng đã nghĩ đến điểm này, ánh mắt sâu thẳm một mảnh rét lạnh, ý vị không rõ khẽ cười, đứng dậy ôm Vân Lãnh Ca đặt nàng ngồi trên đùi của mình, chậm rãi nói.
"Nhưng lần này sứ giả Bắc Nguyệt phái hai vị Hoàng tử, một vị Công chúa đến, bọn họ không sợ vào Kinh thành rồi thì không về nước được sao?" Vân Lãnh Ca thuận thế vòng chắc cổ Mộ Dung Diệp, tư thế mập mờ thân mật như thế không hề khiến nàng ngượng ngùng, một lòng hoàn toàn muốn làm rõ lời nói của Mộ Dung Diệp, âm thầm suy tư vấn đề trong đó.
Tuy nói hai nước giao chiến không chém sứ giả, nhưng chuyện có nặng nhẹ, nếu có chiến tranh, Hoàng đế cưỡng chế bắt Hoàng tử địch quốc làm con tin để kẻ địch sợ đầu thử kỵ khí [3] không dám vọng động, làm như vậy cũng không đáng trách.
[3] đầu thử kỵ khí (ném chuột sợ vỡ bình): muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại
"Ngôi vị Hoàng đế đó quá mức hấp dẫn lòng người, khiến những thứ Hoàng tử lòng dạ xấu xa sinh ra ước niệm." Mộ Dung Diệp đặt cằm trên vai Vân Lãnh Ca, chóp mũi ngửi được mùi hương tản ra từ cơ thể nàng, hai cánh tay ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người, không tập trung nói.
"Ý chàng là, lần này Hoàng tử Đông Dương và sứ giả Bắc Nguyệt có cấu kết? Muốn mưu triều đoạt vị?" Trong lòng Vân Lãnh Ca chấn động, không thể tin mở to đôi mắt, âm thanh khó nén kinh ngạc, bốn chữ cuối cùng mang theo kinh hãi thật sâu.
"Hoàng thượng đang lúc tráng niên, chính là thời kỳ tuổi xuân đang độ, nếu muốn thoái vị sợ còn phải chờ thêm nhiều năm nữa, chỉ sợ đến lúc đó, chẳng những các Hoàng tử nhỏ lớn lên, hơn nữa trong Hoàng cung chắc chắn thêm rất nhiều hài tử ra đời, ngôi vị Hoàng đế chỉ có một, người cạnh tranh lại nhiều, dù các Hoàng tử trổ hết tài năng, nhưng để đỗ trạng nguyên, cũng không phải là chuyện dễ dàng." Mộ Dung Diệp nhếch môi cười, vẻ mặt kiên nhẫn, lẳng lặng phân tích cho Vân Lãnh Ca.
"Cho nên thừa dịp hiện tại chưa có nhiều Hoàng tử trưởng thành ở Hoàng cung, có người muốn tiên hạ thủ vi cường [4]? Tranh đoạt giang sơn cho bản thân?" Vân Lãnh Ca đã hiểu rõ nửa đoạn sau Mộ Dung Diệp chưa nói, theo ý trong lời của hắn chậm rãi nói ra.
[4] tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế
"Ca nhi túc trí đa mưu, vi phu cảm thấy không bằng." Mộ Dung Diệp biết Vân Lãnh Ca không phải nữ tử bình thường, kiến thức rộng, hơn nữa thông tuệ lanh lợi, mặc dù chuyện triều đình nàng biết không nhiều lắm, nhưng thường xuyên có thể phân tích được chỗ yếu hại, ôm ấp thân thể ngát hương của nàng, Mộ Dung Diệp cảm thán, may mắn lúc Ca nhi chưa cập kê hắn đã nhanh chân đến trước, chiếm giữ cả tâm và thân nàng, nếu không hắn chắc chắn sẽ giống Âu Dương Phong hối hận vì bản thân đã vứt bỏ một viên minh châu rồi sau đó hối tiếc không kịp.
"Ít dùng lời lừa gạt thiếp đi." Vân Lãnh Ca giận liếc hắn một cái, ngay sau đó thu lại nụ cười nơi khóe miệng, sắc mặt nặng nề nói: "Hoàng thượng biết chuyện này không?"
"Nàng đừng xem thường Hoàng đế cữu cữu kia của ta, năm đó ông ta là thái tử danh chánh ngôn thuận, sau khi học tập thuật Đế Vương thật lâu, thủ đoạn tâm cơ đều thượng thừa, thêm nữa lại là nhất quốc chi quân [5], động hướng ít ỏi của Đông Dương có thể lừa gạt được tai mắt của ông ta sao." Mộ Dung Diệp nhìn chăm chú vào gương mặt tuyệt sắc của Vân Lãnh Ca, tâm thần nhộn nhạo, cúi đầu hôn cánh môi nàng một chút.
[5] nhất quốc chi quân: người đứng đầu một nước
"Chàng biết Hoàng tử âm thầm cấu kết với Bắc Nguyệt là ai không?" Trong đầu Vân Lãnh Ca nhớ lại ba vị Hoàng tử trưởng thành của Đông Dương, muốn dựa vào cử chỉ phân tích ra tính tình từng người, phỏng đoán người nào có dã tâm lớn nhất, có khả năng liên kết với ngoại địch nhất, mưu đoạt ngôi vị Hoàng đế!
"Cái này khó nói, ám vệ ta chỉ bắt được thám tử mật báo của Bắc Nguyệt, tin tức viết trong phong thư mang đến Bắc Nguyệt, không nói đến tục danh hai bên, nghĩ bọn họ cũng có lòng phòng bị, lo lắng bị người chặn được phong thư, để tránh bại lộ thân phận, cho nên mới sử dụng thủ pháp để trao đổi tin tức." Bụng khí nóng của Mộ Dung Diệp từ từ lên cao, cố ý khắc chế kích động cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại của Vân Lãnh Ca, cho đến khi kết thúc nụ hôn, mới cười nhìn đôi mắt tràn đầy lửa giận của Vân Lãnh Ca giải thích.
Vân Lãnh Ca cảm thấy dục vọng phía dưới của Mộ Dung Diệp đang vận sức chờ phát động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khẽ cắn môi dưới trừng mắt liếc hắn một cái, lại không biết, ánh mắt này hàm chứa bao nhiêu xuân ý, không có chút lực uy hϊế͙p͙ nào, nhìn thấy tâm trí Mộ Dung Diệp càng thêm muốn, trong khoảnh khắc tia lửa nơi đáy mắt đã đốt lên.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca nhìn thấy đáy mắt Mộ Dung Diệp hiện lên ngọn lửa quen thuộc, thầm kêu không ổn, hoang mang sợ hãi đẩy lồng ngực Mộ Dung Diệp ra, nhanh chóng rời khỏi đùi hắn, như con thỏ nhỏ tức tốc chạy ra khỏi phòng.
Mắt phượng của Mộ Dung Diệp lóe ra ánh sáng cưng chìu, nha đầu này, xem hắn là người túng dục không biết chừng mực hả? Giơ tay lên vịn trán, thầm suy nghĩ phương pháp để điều dưỡng thân thể Ca nhi thật tốt.