Chương 63-1: Ấm áp ngắn ngủi (1)
Vân Tuyết Phi trông thấy sân viện trống rỗng, không tự giác nhíu mày hỏi: "Sao hôm vắng tanh vậy? Bọn nha hoàn đi đâu hết rồi?"
Ngũ Trà trả lời: "Nghe nói mấy ngày trước khách quý bị người trong vương phủ đánh, bây giờ đang điều tr.a đấy."
"Bị đánh?" Vân Tuyết Phi quay đầu dùng ánh mắt hỏi thăm Ngũ Trà, trong lòng lặp tức hiện lên tình huống nữ nhân ngốc nghếch ngày đó tìm mình gây phiền toái, xem ra tám phần là vị đại tiểu thư kia rồi.
"Chính là ngày mà Đào Thất bị thương ấy, cũng may tiểu thư người không sao, nghe nói chuyện xảy ra rất gần chỗ tiểu thư." Ngũ Trà vui mừng nói, chẳng mảy may suy nghĩ nó có liên quan đến tiểu thư nhà nàng hay không.
"Ồ, vậy sao ~" Vân Tuyết Phi mở to mắt, coi bộ đại tiểu thư ác bá này vẫn chưa học khôn ra, sớm biết như vậy đã không dễ dàng buông tha cho nàng ta rồi.
"Thái độ của vị khách quý kia với người làm trong phủ vô cùng kém, mở miệng một tiếng là dân đen, đoán chừng bị ai đó nghe xong cảm thấy khó chịu nên đánh nàng ta đây mà." Ngũ Trà kể tiếp, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mắt sáng trưng, kích động nói: "Nam nhân đi cùng nữ nhân ấy, dáng dấp khá tốt, có thể so sánh với vương gia."
Lần đầu tiên Vân Tuyết Phi nghe được nam nhân có thể đứng ngang hàng cùng Tư Nam Tuyệt, lặp tức hứng thú hỏi: "Nam nhân đó trông thế nào? Có thể khiến cho tiểu thư Ngũ Trà chúng ta đánh giá cao như vậy nhỉ?"
Ngũ Trà chu miệng tố cáo nói: "Tiểu thư, người đã có vương gia rồi, không được nghĩ đến nam nhân khác!"
"Chỉ nói là không được nghĩ chứ đâu có quy định là không thể nhìn!" Vân Tuyết Phi nhướng mày cười nói.
"Chẳng qua cho dù thấy được cũng vô dụng, bởi người mà hắn thích đích thị là vị đại tiểu thư cứ mở miệng là dân đen kia rồi~" Ngũ Trà thở dài tiếc hận nói: "Thật không biết cô tiểu thư điêu ngoa đó có cái gì tốt, tìm được một tướng công hoàn hảo như thế!"
Nhìn vẻ mặt tư xuân của tiểu nha đầu, Vân Tuyết Phi vốn muốn trêu chọc thêm một lát, nhưng lúc này ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói cung kính của nữ tử vang lên: "Có vương phi ở đây không? Nô tỳ Tần Hương Quân có việc quấy rầy."
Vân Tuyết Phi thu lại nụ cười, giữa hai đầu chân mày thoáng qua sự không kiên nhẫn, sau đó nghiêm mặt nói: "Vào đi!"
Quần áo màu tím nhạt, mặt trên điểm xuyến hoa Tường Vi cỡ lớn, tóc bới cao, phô diễn chiếc cổ thon dài ra bên ngoài, xinh đẹp tựa như thiên nga trắng, trâm vàng cài nghiêng ở giữa, theo bước chân khẽ đong đưa, đai ngọc bó eo thon, thoa phấn nhẹ, tươi mát thanh nhã, cả người như được rột rửa dưới ánh mặt trời, làm cho người ta có một loại cảm giác tựa như mộng ảo.
"Nô tỳ tham kiến vương phi ~" Tần Hương Quân cung kính hành lễ.
Vân Tuyết Phi gật đầu: "Đứng lên đi ~ tìm ta có chuyện gì?"
Tần Hương Quân đứng dậy, nhìn thoáng qua Ngũ Trà, muốn nói lại thôi, khó xử nói: "Vương phi có thể để nha hoàn lui xuống tránh mặt một lát không!"
Vân Tuyết Phi cẩn thận liếc Tần Hương Quân một cái, cũng không nói gì, dặn dò Ngũ Trà: "Em đi ra bên ngoài coi chừng, có chuyện gì báo ta biết!"
Ngũ Trà cung kính trả lời: "Dạ!" Tiếp theo thì lui ra.
Khi trong phòng chỉ còn dư lại hai người Vân Tuyết Phi và Tần Hương Quân, Tần Hương Quân quan tâm hỏi "Vương phi, gần đây khỏe không?"
"Rất khỏe, có chuyện gì nói thẳng đi!" Vân Tuyết Phi không thích dây dưa, càng không thích giao thiệp với nhóm tiểu thiếp trong vương phủ này, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
Tần Hương Quân lấy từ trong tay áo ra mười vạn lượng ngân phiếu đã sớm chuẩn bị xong, trình lên Vân Tuyết Phi, lấy lòng nói: "Đây là một chút tâm ý của nô tỳ, xin vương phi vui lòng nhận cho ~"
Mười vạn lượng ngân phiếu! Một con số rất to, chẳng qua hình như gần đây nàng đâu có qua lại với nữ nhân này, sao đột nhiên đưa mình nhiều bạc như vậy? Lẽ nào nàng phát tài, hay. . . . . . Nàng lấy ánh mắt hồ nghi quét về phía Tần Hương Quân.
Dưới cái nhìn mãnh liệt kia, Tần Hương Quân vốn nghĩ muốn giải thích hết thảy, nhưng lại chợt không biết nói làm sao, không thể phủ nhận, ánh mắt Vân Tuyết Phi vô cùng sắc bén, qua một hồi lâu, lòng nàng ta đều xáo trộn cả lên.
Nàng ta cúi đầu điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó ngẩng đầu lên lớn mật hỏi "Nghe nói mấy tháng gần đây vương gia luôn ngủ ở chỗ của vương phi!"
Vân Tuyết Phi đại khái cũng đoán được nàng ta muốn làm gì rồi, mày liễu khẽ nhíu, "Đúng vậy thì sao?" Hoàn toàn không có ý tứ che giấu.
Thật ra Vân Tuyết Phi vì lười quanh co với nàng ta, nên trực tiếp trả lời như vậy, thế nhưng vẻ mặt đó ở trong mắt Tần Hương Quân không thể nghi ngờ là đắt ý khoe khoang, càng khiến Tần Hương Quân thêm căm hận và ghen tỵ.
Tần Hương Quân rũ mắt xuống, biết rõ đáp án, nhưng từ trong miệng của nữ nhân này phun ra, trong lòng nàng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Bản thân cố gắng hết mình, mà nàng ta thì không cần tốn nhiều sức đã đạt được. Hơn nữa còn giống như chuyện đương nhiên, sao nàng có thể không hận đây? Rõ ràng là nàng vào vương phủ trước, cớ gì quay đầu lại vương gia chỉ thấy mỗi nữ nhân trước mắt này?
Nàng đè nén chua xót trong lòng, nói thẳng mục đích của mình với Vân Tuyết Phi: "Vương gia đã rất lâu không đến chỗ nô tỳ, nô tỳ nghĩ, nghĩ. . . . . ."
Nàng bỗng nhiên cảm giác trong ánh mắt cười như không cười của Vân Tuyết Phi, mình tựa như một tiện thiếp trần trụi, nhưng có thể có biện pháp gì? Ai bảo mình không nắm được tâm vương gia, không chiếm được sự ưa thích của người. Nếu như vương gia cũng yêu mình, vậy thì hôm nay đứng ở chỗ này không phải là nàng, mà là Vân Tuyết Phi tiện nhân kia, nàng ta sẽ phải cúi đầu làm thiếp với mình rồi.
Tôn nghiêm của nàng đã sớm không còn từ thời điểm bị định làm thiếp, còn có cái gì không thể nói chứ, thân thể nàng khẽ run, nhưng ánh mắt đột nhiên kiên định, khẩn cầu: "Nô tỳ muốn vương phi sắp xếp để vương gia thị tẩm!"
Vân Tuyết Phi biết trong nhóm thị thiếp, bối cảnh của Tần Hương Quân là cao nhất, dòng chính nữ Thừa Tướng, một thân phận như vậy vốn nên làm chính thất, nhưng lại làm thiếp cho Tư Nam Tuyệt, vì một người đàn ông, chấp nhận hạ thấp mình, có thể thấy được nữ nhân này là thật lòng yêu thương Tư Nam Tuyệt.
Nhìn mười vạn lượng ngân phiếu mê người trước mắt. Nếu là lúc trước, nàng sẽ vui mừng nhận lấy, sau đó lập tức đi sắp xếp, mặc kệ Tư Nam Tuyệt có thế thân hay không, nàng đều có thể tiếp nhận, bạc tới tay mới là vương đạo.
Nhưng bây giờ, nghĩ đến Tư Nam Tuyệt vô cùng tốt với mình, nhân nhượng và cưng chiều mình, nhìn đống ngân phiếu này, nàng bất chợt mất đi hứng thú, cho dù có nhận lấy, nam nhân cùng Tần Hương Quân điên loan đảo phượng cũng không phải là Tư Nam Tuyệt, điều đó nàng hiểu rõ. Nhưng nàng đột nhiên phát hiện mình không thể tiếp thụ nổi rồi, tuy Tư Nam Tuyệt chưa từng xảy ra quan hệ với bọn họ, nhưng nàng cũng không thích những nữ nhân khác trên đầu danh hiệu được Tư Nam Tuyệt sủng ái.
Tần Hương Quân nhìn vẻ mặt không rõ của Vân Tuyết Phi, trước kia đều là mười vạn lượng, chẳng lẽ hiện tại nữ nhân này chê ít rồi, nàng thử dò xét nói: "Nếu vương phi không vừa ý, nô tỳ có thể đưa thêm ngân lượng nữa, chỉ cần vương phi an bài cho nô tỳ cơ hội thị tẩm, tất cả đều dễ nói chuyện!"
Sau khi xác định rõ lòng mình, ánh mắt Vân Tuyết Phi nhìn về phía Tần Hương Quân, mới vừa rồi còn bị bao phủ trong sương mù thoáng chốc đã quang đãng sạch sẽ.
Mày cong, con ngươi trong suốt, nàng kiên quyết nói: "Ngân phiếu này ngươi mang về đi, thị tẩm phải xem ý của vương gia, bổn vương phi lực bất tòng tâm!"
Tay cầm ngân phiếu Tần Hương Quân chợt cứng đờ, nàng không thể tin trừng to mắt nhìn Vân Tuyết Phi, vì sao nàng ta đột nhiên không thích bạc nữa vậy? Không chịu nhận nó, không an bài cho mình cơ hội thị tẩm, vậy mình làm sao để đến gần vương gia, làm sao đạt được sự quan tâm của vương gia, làm sao lấy được binh phù. . . . . .
"Nhưng trước kia không phải như thế!" Tần Hương Quân tức giận phản bác: "Trước kia vương phi không phải có thể sắp xếp cho chúng ta thị tẩm sao? Tại sao bây giờ lại không được? Hay vương phi không muốn an bài?" Thay đổi bộ dáng ngoan ngoãn lúc nãy, tức giận mà không lời nào có thể miêu tả được.