Chương 7
Quả nhiên, Cố Thanh Trúc nói xong, mặt những người chờ gần nửa canh giờ ở ngoài cửa đều hiện lên vẻ mừng rỡ.
Đại tiểu thư cũng rộng rãi thật, vừa về đã thưởng mỗi người hai lượng bạc. Nha hoàn nhất đẳng trong phủ một tháng lương cùng lắm chỉ tám trăm văn, hai lượng bạc là ba tháng lương của một cái nhất đẳng nha hoàn rồi. Nếu tính bằng một hai trăm văn lương tháng của gác cổng và tạp dịch thì bằng lương cả một năm.
Bọn họ hôm nay ra nghênh tiếp đại tiểu thư thật đúng là hên mà.
Bọn hạ nhân xúm xít châu đầu, ghé tai, ai cũng mặt mày hớn hở, rạng rỡ hẳn lên, ngay cả đám nha hoàn do Vương tẩu dẫn đầu cũng không nhịn được mà tung tăng như chim sẻ, bị Vương tẩu liếc một cái mới đành cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa.
Tần thị xuống xe ngựa đã nghe thấy lời của Cố Thanh Trúc, mỗi người hai lạng mà hôm nay ra đón nàng có hơn một trăm người. Vì trận chiến hôm nay, Tần thị đã dặn dò rất lâu mới tập hợp đông đủ người trong phủ để ra oai phủ đầu với Cố Thanh Trúc, làm cho nàng hiểu rõ trong phủ bây giờ ai làm chủ, ai ngờ Cố Thanh Trúc vừa đến đã làm hỏng kế hoạch của mình.
Bây giờ đừng nói tới việc bọn hạ nhân có thành kiến với nó chỉ sợ sau này trong phủ từ trên xuống dưới thấy nó đều phải mang ân đội nghĩa.
Phất tay đã tiêu cả trăm lượng bạc, Tần thị nhớ lại cảnh tượng mình phải ăn tiêu dè xẻn suốt một năm qua mà ứa gan, vị đại tiểu thư này đúng thật là giàu có.
Cố Thanh Trúc đã sớm quên mất những hành lang gấp khúc ở phủ Trung Bình bá, đã hai mươi năm rồi nàng chưa trở về đây, kể từ khi gả vào phủ Vũ An Hầu, trừ ba ngày lại mặt nàng có về một lát thì sau đó cũng chẳng về đây nữa.
Cố Gia có chuyện gì thì tới phủ Vũ An Hầu, nếu tâm trạng nàng tốt thì xem xét giúp đỡ đôi chút, không muốn giúp thì chẳng để ý tới, không nghĩ nhân quả tuần hoàn, bây giờ nàng lại trở về lúc bắt đầu.
Sân nhà Bá phủ rất đúng quy cách, không lớn nhưng vẫn đảm bảo mỗi người có một viện nhỏ, chỉ khác là người có hoa viên, người không có hoa viên thôi.
Vườn của Cố Thanh Trúc tên gọi "Quỳnh Hoa", song song với hòn non bộ sau chủ viện, Quỳnh Hoa Viện là nơi lúc trước Thẩm thị bỏ ra một số tiền lớn mời chuyên gia thiết kế riêng cho nàng hai tầng lầu nhỏ, vì Cố Thanh Trúc không thích nơi ẩm thấp nên khuê phòng của nàng ở lầu hai, mở cửa sổ phía nam là có thể trông thấy vườn hoa, mở của sổ phía bắc là có thể trông thấy cảnh vật xanh tươi ngoài phủ và cổng chào thành Trường An.
Lúc Cố Thanh Trúc ở Quỳnh Hoa Viện, trong hoa viên có không ít hoa cỏ lạ cũng do chính Thẩm thị đưa đến, một năm nay không có người ở hoa cỏ cũng khô héo, một số chậu hoa đã bị chuyển sang nơi khác, không biết là đem đi đâu.
Hồng Cừ vất vả lắm mới ban thưởng xong, dến đâu cũng nhắc tới sự hào phóng của tiểu thư, vừa đến Quỳnh Hoa Viện đã thấy Cố Thanh Trúc đang đi đi lại lại trong sân, thấy nàng chưa thay quần áo, Hồng Cừ liền vội vàng chạy tới:
"Tiểu thư, sao người còn chưa thay quần áo, mới về còn phải qua thỉnh an lão phu nhân nữa."
Trước khi Cố Thanh Trúc về thì đã có người dọn dẹp Quỳnh Hoa Viện, Tần thị dù hận nàng thế nào thì cũng sẽ không thất lễ.
Sau khi hạ nhân hành lễ xong Hồng Cừ đã đưa Cố Thanh Trúc về phòng không ngờ nàng còn chưa thay xiêm y, Hồng Cừ lấy xiêm y đã chuẩn bị sẵn ra hầu hạ Cố Thanh Trúc thay, trong phòng có một chiếc gương Tây phương cao hơn đầu ngươi, từ nhỏ Cố Thanh Trúc đã rất mê cái đẹp nên Thẩm thị làm riêng cho nàng một cái gương to để nàng lúc nào cũng có thể soi mình.
Trước đây ở trong thôn trang thì không sao, về Cố Gia nhìn đâu cũng thấy bóng dáng của mẫu thân, theo trí nhớ của Cố Thanh Trúc mẫu thân Thẩm thị đã rời đi hơn hai mươi năm, nhưng có rất nhiều thứ, từ một số đồ trang trí đến bố cục trong phòng, mỗi một góc đều do Thẩm thị thương con mà đích thân bày biện, Cố Thanh Trúc sao lại không xúc động cho được.
Cố Gia này, trừ mẫu thân ra thì người duy nhất khiến Cố Thanh Trúc nhớ thương chính là tổ mẫu Trần thị.
Cố Thanh Trúc mặc một bộ quần áo màu tím thêu hình lan, chải một búi tóc bình thường, nhẹ nhàng đi đến Tùng Hạc Viên nơi ở của tổ mẫu Trần thị. Cố Tri Viễn mặc dù là người đàn ông hồ đồ, nhưng cũng rất có hiếu với mẹ, Tùng Hạc Viên là nơi có phong cảnh đẹp nhất bá phủ cũng như có diện tích sân lớn nhất. Có đình nghỉ mát, hòn non bộ, hồ nước, trong hồcòn trồng hoa sen, mỗi khi đến mùa hè sen nở, Trần thị sẽ sai người làm bánh hoa sen cho cả phủ, mùi sen thơm ngát khiến Cố Thanh Trúc còn nhớ mãi.
Sân Trần thị hôm nay rất náo nhiệt, Ninh thị cùng con dâu thứ ba Võ thị ngồi vây quanh lão phu nhân Trần thị nói chuyện, Cố Ngọc Dao và con gái nhị phòng Cố Kiều cũng châu đầu ghé tai vừa nói vừa cười, Cố Ninh Chi năm tuổi và phòng tiểu thiếu gia tam phòng cũng đang chơi đuổi bắt, rất ồn ào.
Vừa thấy Cố Thanh Trúc xuất hiện ở cửa, mọi người liền quay lại nhìn, thấy nàng da trắng như tuyết, mặt mày như vẽ, đôi mắt lung linh ngời sáng trong suốt như thấy đáy, ngũ quan đúng tiêu chuẩn mỹ nhân, nhất là cổ dài vai hẹp, tứ chi thon dài, mỗi bước đi đều đầy phong độ.
Dáng đi của Cố Thanh Trúc ngay cả ma ma chuyên về lễ nghi trong cung cũng không bắt bẻ được cũng vì khi gả vào phủ Vũ An Hầu dù cho nàng cố gắng thế nào, Kỳ Huyên vẫn không thích nàng, Cố Thanh Trúc nghĩ là lỗi do mình bèn cố gắng học lễ nghi hơn một năm làm cho mỗi hành động của mình đều có dáng vẻ của tiểu thư khuê các
Trần thị hơi kích động, run run đưa tay ra với Cố Thanh Trúc: "Đứa bé ngoan, nhanh đến đây để tổ mẫu xem xem." Trần thị đi đứng còn linh hoạt, bình thường đều ngồi nói chuyện.
Cố Thanh Trúc vừa đi qua đã thấy hốc mắt Trần thị rưng rưng lệ, nàng bèn rút chiếc khăn lau nước mắt cho tổ mẫu, không hề thấy chút mảy may bất mãn nào khi bị đưa ra ngoài thôn trang một năm, chút kiên nhẫn này cũng đủ để những người nghi ngờ nàng phải im miệng.
Cố Ngọc Ngọc quan sát Cố Thanh Trúc thấy tuy quần áo nàng bình thường nhưng lại không che được dung mạo xuất sắc, trong lòng ghen tị, nhưng ngoài mặt lại không thể không bày ra dáng vẻ chị em thân thiết:
"Đại tỷ, cuối cùng tỉ cũng về rồi, tỷ không biết những ngày qua muội nhớ tỉ như thế nào đâu."
Cố Thanh Trúc nhìn nàng ta mỉm cư: "Nếu nhớ ta như vậy sao không đi thăm ta?"
Cố Ngọc Ngọc chột dạ cúi đầu, không dám nói gì nữa, nàng ta nhìn rất giống Tần thị, có vẻ rất thông minh lễ phép, còn nhỏ đã được tiếng có tài, được xưng tụng là tài nữ kinh thành, kiếp trước gả cho con thứ của Sùng Kính Hầu là Hạ Bình Chu, vì không hay lui tới nên nàng không biết rõ tình cảm vợ chồng thế nào.
"Bây giờ tốt rồi, Thanh Trúc về, tỷ muội lại có thể gặp nhau." Con dâu thứ ba Võ thị giải vây thay cho Cố Ngọc Dao, mọi người cười trừ nói sang đề tài khác.
Bên ngoài truyền lời, nói đại công tử và nhị công tử nghe đại tiểu thư trở về bèn sang chỗ lão phu nhân gặp nàng.
Đại công tử là thứ trưởng tử Cố Hành Chi con của Tần thị, bây giờ đã thành trưởng tử bá phủ, địa vị nước lên thì thuyền lên, ngược lại trưởng tử Cố Thanh Học con của Thẩm thị biến thành đích thứ tử.
Cố Thanh Trúc có thể mặc kệ tất thảy người ở đây, duy chỉ có đệ đệ ruột, nàng không thể không quan tâm.
Hai thiếu niên cao gầy đi vào, bên trái là Cố Hành Chi, hắn có phong độ của người trí thức, hào hoa phong nhã, mặc một bộ nho phục màu xanh, khí chất thanh cao, được danh xưng là "Tố ngọc công tử" cũng vì điều đó ; so với hắn Cố Thanh Họ nhìn hơi cà lơ phất phơ, mặc một bộ xiêm y màu nâu cổ tròn, nếu không đẹp trai thì thật không dám mặc màu này, tướng đi hơi gù đứng cũng không vững, tay một lát thì sờ vạt áo, chút nữa thì bỏ tay vào trong áo, nhìn hơi nhấp nhỏm.
Hắn thỉnh an Trần thị còn qua loa huống chi với là hỏi han người tỷ tỷ hắn chẳng hề ưa thích chỉ hỏi nàng hai câu rồi nhanh chóng lùi về sau lưng Cố Hành Chi.
Còn Cố Hành Chi thì tỏ vẻ quân tử hỏi han Cố Thanh Trúc rất ân cần, cho thấy rõ phong độ của anh cả. So với hắn, học đệ chẳng có ưu điểm gì. Nhưng thật ra Cố Thanh Trúc lại thấy hắn kém hơn học đệ.
Năm xưa hắn lén lút qua lại với một cô gái gia cảnh bần hàn đến mức người ta mang thai, rồi quay sang cưới con gái Công Bộ thị lang, cô gái kia không chịu nổi đả kích nên trong đêm đã treo cổ tự vẫn trước cửa Cố gia, một xác hai mạng.
Cố Thanh Trúc về phủ ngoại trừ Cố Tri Viễn thì đã gặp mặt hầu hết mọi người, Trần thị giữ nàng lại ăn cơm, xong bữa Cố Thanh Trúc mới trở lại Quỳnh Hoa Viện, Hồng Cừ đã giúp nàng sắp xếp đồ đạc xong, căn phòng trống rỗng lúc ban đầu giờ đây đã khá hơn.
Đứng ở hành lang lầu hai nhìn ra, Cố Thanh Trúc rút từ trong áo một sợi dây chuyền vàng, dưới sợi dây chuyền là một cái vòng treo một cái chìa khóa, sau khi Thẩm thị qua đời đã giao chìa khóa tư khố cho Cố Thanh Trúc, hằng ngày nàng đều giấu trong người, dù ăn cơm, đi ngủ hay tắm rửa đều không rời nó.
Hồng Cừ ôm chăn đệm đi tới, thấy Cố Thanh Trúc lấy sợi dây chuyền ra vội vàng đến nhắc nhở:
"Tiểu thư, mau cất đi, đây là bảo bối phu nhân để lại cho người, không thể để cho người khác lấy mất."
Cố Thanh Trúc để nó lại vào vạt áo, hỏi Hồng Cừ: "Ai lấy chứ?"
Hồng Cừ không nói chỉ bĩu môi nhìn theo hướng Lý ma ma đang cầm bọc đồ đi qua, ám hiệu rõ ràng, Cố Thanh Trúc tất nhiên hiểu rõ.
Nhân lúc đám Hồng Cừ thu dọn, Cố Thanh Trúc dạo bước đến gian trong, nơi này có một cái tủ cao bằng đầu người, được đưa về đây lúc Cố Thanh Trúc đi hành lễ, đây là tư khố của Thẩm thị, khi ở trong thôn trang Cố Thanh Trúc không dám mở, bây giờ về rồi mới dám mở ra, nhớ lại chuyện cũ.
Mở tủ ra, bên trong quả thật có không ít bảo bối, châu báu, đồ trang sức, vòng tay thì khỏi nói rồi, ngân phiếu phải tính bằng xấp, ít nhất mỗi tờ năm mươi lượng, hai xấp cộng lại ước chừng tới ba bốn vạn lượng, lại thêm châu báu, đồ trang sức, vòng tay, các tượng khắc ngọc nạm kim cương, khoảng chừng hai mươi hai vạn, mặc dù không là gì so với đồ cưới của Thẩm thị, nhưng chắc chắn không ít.
Kiếp trước khi nàng mở tư khố ra chỉ nhìn thấy chút ít hiện vật và ba bốn vạn lượng ngân phiếu nhưng chưa từng thấy châu báu, đồ trang sức, vòng đeo tay, chỉ có vài món đồ khắc tên mẫu thân còn lưu lại trong kho, những cái khác cũng không thấy, nhờ công của ai bây giờ Cố Thanh Trúc hiểu rất rõ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Trúc bảo Hồng Cừ mang theo một cái hộp đựng thức ăn đi sang "An thường viện" của Cố Thanh Học. Cố Thanh Học còn chưa rời giường, hỏi nha hoàn của hắn, mới biết tối hôm qua hắn đi bắt dế rất muộn mới về, mới vừa đi ngủ không bao lâu, Cố Thanh Trúc đánh thức hắn chỉ để lại hộp cơm rồi về.
Băng dày ba thước không phải do chỉ một ngày lạnh, nàng nói một trăm câu cũng không bằng học đệ đích thân trải qua, cho nên kiếp này, Cố Thanh Trúc dự định không quản hắn nữa, không can thiệp vào chuyện của hắn mà thương hắn nhiều hơn, sớm muộn gì học đệ sẽ minh bạch ai thân ai sơ thôi.