Chương 16

Tây Cầm Viên, Cố Ngọc Dao cầm một cặp kim thoa ánh vàng rực rỡ ngắm nghía, rồi bỏ xuống sau đó cắm thêm một cây trâm khác lên đầu, bàn trang điểm để đầy trang sức tinh xảo, đẹp đẽ, cái nào cái nấy khiến người ta không rời mắt ra được, Cố Ngọc Dao vẫn còn đẹp. Nàng ta nhìn qua gương thấy Tần thị đang ngồi gảy bàn tính nơi sập gụ bèn hô lên: "Nương."


Tần thị nhìn lên, Cố Ngọc Dao xoay người lại, nghiêng đầu xuống cho Tần thị thấy cây trâm đính đá quý trên đầu mình, hỏi: "Đep không?"
Tần thị nhìn lướt qua cây trâm, im lặng, Cố Ngọc Dao bĩu môi hỏi: "Nhìn xấu hả?"


"Sao lại xấu được, Ngọc Dao của nương là đẹp nhất." Tần thị gảy bàn tính xong mới nói.
Cố Ngọc Dao nghe Tần thị nói thì vui ra mặt, nói tiếp: "Khi nào con mới đem mấy cái này ra ngoài được?"


Từ trước tới giờ nàng chưa từng có được đồ trang sức đẹp như vậy, cái quý giá nhất là lúc tết năm kia lão phu nhân tặng nàng một bộ trang sức bằng bạc, nàng cất giữ kĩ lưỡng vẫn chưa mang lần nào, vốn tưởng rằng rốt cuộc có thể mang đi ra ngoài cho đẹp, ai ngờ mẹ cả lại qua đời, nàng giữ hiếu một năm, không được mang đồ có màu sắc tươi sáng, chờ lâu như vậy không ngờ bây giờ lại có nhiều đồ trang sức đẹp đẽ bày ra cho nàng chọn lựa, chỉ là không thể mang ra ngoài được.


Thứ nhất là không để người ta dị nghị, thứ hai.. mấy cái này nguồn gốc không rõ ràng.


Tần thị tính toán xong tiền bạc dùng trong tiệc mừng thọ, không thể không nói, trên đời này dù làm cái gì cũng phải có tiền, có tiền, bà mới có thể phát huy sở trường, có thể khiến người ta thấy phong cách cao sang của mình, có thể khiến người khác khen ngợi năng lực của bà, đây là lần đầu tiên Tần thị dám tiêu tiền bừa bãi như vậy.


available on google playdownload on app store


Trước kia lúc làm di nương, vì duy trì thể diện cho mình một văn tiền bà chỉ hận không thể bẻ làm ba, nơi nơi khúm núm, cái gì cũng không dám mua, cái gì cũng không dám dùng, chỉ biết nhìn Thẩm thị kia xuất thân thương hộ, dát vàng đeo bạc cũng không giấu nổi vẻ tục tằn, có tiền cũng không biết xài cho đúng.


Bây giờ tốt rồi, có một cái kho tiền, sau này bà có thể sắp xếp bá phủ theo cách mình muốn rồi.


Nhưng làm Tần thị vui nhất, không phải là có được kho tiền mà là việc Lý ma ma đắc thủ trộm được hôn ước, cho đến khi nhìn thấy tờ hôn ước Tần thị mới chính thức ghen ghét nữ nhân Thẩm thị này, bà ta không chỉ để lại cho con một gia tài khổng lồ mà thậm chí còn gả con gái cho nhà cao như vậy, phu nhân trước của phủ Sùng Kính Hầu cũng hồ đồ, tự nhiên lại định ra hôn ước như vậy, điều đó cho thấy Thẩm thị cũng phải tốn rất nhiều công sức.


Chỉ tiếc, cố gắng cho lắm vào cuối cùng người được lợi lại là bà.
Mỗi khi nghĩ tới đó, Tần thị lại thấy vui.
Cố Ngọc Dao cầm hai cái kim thoa ngồi bên cạnh Tần thị, làm nũng hỏi: "Nương, sao người không để ý tới con, những trang sức xinh đẹp này, bao giờ con mới có thể mang ra ngoài."


Tần thị đang vui, đụng vào mũi nữ nhi: "Con đó, tầm nhìn quá thiển cận rồi. Kiên nhẫn một chút, sau này những thứ đó con muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, mỗi năm mỗi mới không bao giờ trùng."
Cố Ngọc Dao vô cùng vui mừng: "Nương, người nói thật sao?"


"Tất nhiên là thật, chỉ cần con ngoan ngoãn. Thì quần áo con mặc sẽ giống như khi tiệc mừng thọ của lão phu nhân vậy, làm bằng vải ngũ sắc, loại vải quý nhất ở thành nam, nhất định sẽ khiến người khác ngưỡng mộ ch.ết luôn."


Nhắc tới xiêm y của mình, Cố Ngọc Dao rất vừa lòng, gật đầu liên tục: "À, lúc đầu những quý nữ khác cũng không để ý tới, nhưng khi con đứng dưới ánh mặt trời thì những người khác liền trợn tròn mắt, lần đầu tiên con được để ý như vậy đó." Tuy nàng thể hiện là người tri thư đạt lễ, lạnh lùng kiêu ngạo nhưng túi không tiền làm sao đứng thẳng lưng được, trước mặt sau lưng đã nghe không ít người chê cười mình, mãi tới tiệc mừng thọ của lão phu nhân, Cố Ngọc Dao mới thật sự cảm thấy mình thật sự là đích nữ nhà cao cửa rộng, mặc tơ lụa thì mới có tiến g nói hơn.


Thấy Tần thị đang vui cười Cố Ngọc Dao bèn vùi đầu vào ngực bà: "Không chỉ có xiêm y của ta đâu, xiêm y của nương bây giờ cũng rất đẹp, đồ đẹp như vậy nên mặc ở trên người mỹ nhân như nương."


Nữ nhi nịnh nọt khiến Tần thị rất vui, tất cả mọi người xưa nay đều khen Thẩm thị xinh đẹp, chỉ khen bà có tài, tài năng tất nhiên quan trọng như phụ nữ ai vẫn thích người ta khen mình đẹp nhất, người đẹp nhờ lụa, hóa ra khi mặc đồ đẹp bà cũng có thể trở nên đoan trang xinh đẹp.


Hai mẹ con nhìn nhau cười, Tần thị cảm thán: "Con cứ yên tâm, chỉ cần có nương ở đây, nương nhất định sẽ cho con và ca ca có một tương lai sáng lạn."


Cố Ngọc Dao vui sướng khoe mẽ: "Cảm ơn nương." Nàng ta cắn môi do dự, hỏi tiếp: "Còn đại tỷ với tam đệ thì sao? Nương cũng sẽ lo cho họ như vậy sao? Con không muốn gả kém hơn đại tỷ đâu."


Cố Ngọc Dao cảm thấy trước kia lúc nào mình cũng thấp hơn Cố Thanh Trúc một bậc, bây giờ Thẩm thị qua đời, nương nàng trở thành phu nhân, nếu còn tiếp tục thấp kém hơn Cố Thanh Trúc thì nàng rất khó chịu.


Tần thị cười mà không nói, ánh mắt trở nên độc ác, hừ lạnh: "Nương đương nhiên cũng sẽ mưu tính giúp họ."
Cố Ngọc Dao sao không hiểu sự mỉa mai trong giọng nói của Tần thị, liền biết nương nhất định sẽ không cho họ sống tốt.


Tần thị thở ra nhẹ nhàng, nói với con gái ngoan: "Đúng rồi, mấy hôm nay con vẫn nên quan tâm đến Học ca nhi, đừng để nó phát hiện ra cái gì."


Tần thị cũng không kiêng dè gì hai đứa nhỏ đó, Thẩm thị vụng về, sinh ra một đôi nam nữ cũng chẳng thông minh, đứa lớn thì quậy ầm ĩ lên trong lúc tang kì làm cho cha ruột không vui, để bà có cơ hội thêm mắm dặm muối tống nó đi thôn trang một năm, đứa nhỏ thì địch ta chẳng phân, đến nay vẫn còn tưởng bà là một bà mẹ kế hiền lành thương yêu nó cơ, bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền nữa.


Chỉ cần khống chế tụi nó, tất cả đồ Thẩm thị để lại đều sẽ là của bà, trong nhà này ai có thể lay động địa vị tân phu nhân của mình chứ?
* * *
Kể từ khi Cố Thanh Trúc về từ Nhất Đao Đường thì bệnh nặng tĩnh dưỡng bảy tám ngày mới đỡ.


Tống Cẩm Như gửi thiệp mời cho nàng và Cố Ngọc Dao đi phủ Vinh An Hầu ngắm hoa, Cố Thanh Trúc vốn không tính đi nhưng Trần thị nói nàng đã khá hơn thì sao lại không đi, một hai bắt nàng đi chơi với mấy cô nương cùng tuổi, Cố Thanh Trúc không lay chuyển được bà đành đáp ứng.


Nàng vẫn mặc một thân váy áo màu tối, Cố Thanh Trúc đi ra Quỳnh Hoa Viện đã thấy một cái vạt áo thấp thoáng chỗ ngã rẽ hành lang, Cố Thanh Trúc đi qua thì vạt áo kia cũng biến mất, nàng đành phải gọi to: "Học đệ phải không?"


Vạt áo dừng lại, Cố Thanh Học đi ra từ ngã rẽ hành lang tới trước mặt Cố Thanh Trúc, nàng nhìn hắn mà không nói gì, làm cho Cố Thanh Học không nhịn được mở lời trước: "Tỷ đã đỡ hơn chưa?"
Cố Thanh Trúc gật đầu: "Đỡ nhiều rồi, ta đang tính đi phủ Vinh An Hầu."


Cố Thanh Học ừ, rồi ngập ngừng, nhìn ngại ngùng.


Nhìn hắn như vậy, Cố Thanh Trúc nhớ tới khi còn nhỏ chỉ cần thấy học đệ có vẻ do dự như vậy thì nàng rất bực mình, cảm thấy hắn càng lớn càng tệ, rồi thuyết giáo hắn dữ dội để hắn sửa cái tật đó, nhưng mà lần nào cũng không thành công, không chỉ không khiến hắn sửa sai mà càng ngày càng khiến hắn đối đầu với mình, xa lánh mình, trước đây Cố Thanh Trúc cũng suy nghĩ rất nhiều, biết cách làm của mình sai rồi, nếu đã có cơ hội làm lại, nhất định mình sẽ không thuyết giáo mà không để ý tới thể diện của hắn nữa.


Cố Thanh Học giống như một tấm gương, phản chiếu đúng thái độ của người đối diện, là một người ghét la rầy thích ngọt dịu. Nếu ngươi dữ dằn với hắn, hắn sẽ hung ác lại, ngược lại, nếu ngươi ôn hòa, hắn cũng sẽ ôn hòa lại.


Thẩm thị là người hiền dịu, không có chí lớn, không lo ăn mặc, không lo tiền bạc nên tính tình khá bị động, khi dạy dỗ con cái, bà cũng làm thế, khiến chúng lớn lên một cách thuận lợi, nhưng những chàng trai giống như Cố Thanh Học cũng không thể có tài năng gì.


Cố Thanh Trúc cũng không nóng vội, muốn Cố Thanh Học nhanh chóng trưởng thành thì nóng nảy không có ích gì, phải từ từ, làm cho hắn hiểu được mình sai ở đâu.


Thấy cổ áo hắn bị nhăn, Cố Thanh Trúc liền bước lên vuốt phẳng lại, Cố Thanh Học ngơ ngác đứng hình, nhìn gương mặt của tỷ tỷ sau cơn bệnh dường như gầy đi một ít, trước khi nàng đi thôn trang cằm còn có nọng, mà bây giơ chẳng thấy đâu, đôi mắt kia chứa đựng mỏi mệt không hợp với tuổi của nàng, nhìn ánh mắt đó, lòng Cố Thanh Học giật mình.


Sau khi mẫu thân qua đời, người cô đơn nhất chính là tỷ tỷ.
Cố Thanh Trúc không biết Cố Thanh Học đang nghĩ gì, sau khi vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ áo hắn, nàng liền lấy tờ giấy gấp gọn trong ống tay áo ra, nhét vào tay Cố Thanh Học, Cố Thanh Học cầm lấy: "Đây là cái gì?"


"Ba trăm bốn mươi mốt bước giải rubik chín mặt, đệ tới vì cái này đúng không."
Cố Thanh Trúc làm Cố Thanh Học đỏ mặt, đúng là hắn tới hỏi Cố Thanh Trúc cách giải rubik thật, nhớ lại lúc tỷ tỷ bị bệnh, mình cũng chưa từng tới thăm.


Sau khi giao đồ cho Cố Thanh Học xong, Cố Thanh Trúc và Hồng Cừ liền lách qua người hắn ra ngoài.


Cố Ngọc Dao đã chờ sẵn trên xe ngựa, Cố Thanh Trúc chầm chậm tới muộn làm Cố Ngọc Dao hơi buồn bực, bèn thả màn xe trước mặt Cố Thanh Trúc, nàng đang muốn lên xe thì bỗng dưng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc nơi đầu hẻm, người ngồi trên ngựa, không phải là Kì Huyên thì là ai.


Cố Thanh Trúc nhíu mày, khép mắt, không biểu cảm quay đầu ngồi lên xe ngựa.


Xe ngựa bá phủ chạy từ từ chạy qua Kì Huyên, nàng lại gầy đi, nghe nói mấy ngày nay nàng bị bệnh, Kì Huyên muốn đi thăm, muốn ôm nàng vào ngực mà an ủi. Màn xe bị tung lên, Kì Huyên chỉ hận không thể nhìn vào trong xe ngựa, chỉ biết giương mắt nhìn chiếc xe ngựa rời đi, càng đi càng xa.


Kì Huyên thở dài, xoay người lên ngựa.






Truyện liên quan