Chương 32
Cả người Cố Thanh Trúc dơ bẩn, phải về phủ thay quần áo, đến bây giờ Hồng Cừ còn không biết phải nói gì, vừa lấy quần áo cho Cố Thanh Trúc tắm rửa, vừa không nhịn được hỏi Cố Thanh Trúc: "Tiểu thư, lúc nãy nữ nhân điên kia dơ như vậy, người không ngại sao?"
Hồng Cừ nói uyển chuyển, trong tình huống này, ai cũng sẽ lùi xa ba thước, kể cả tiểu nha hoàn là nàng, nhất thời cũng không thể chịu được.
Cố Thanh Trúc cởi áo ngoài ra, thuận miệng đáp: "Dơ nhưng không truyền nhiễm, sợ cái gì." Trước kia ở quân doanh, hoàn cảnh dơ bẩn hơn nàng đều trải qua, nhìn những tướng sĩ vì bảo vệ đất nước, bảo vệ gia đình mà bị thương, chỉ cần có thể cứu mạng họ, đâu cần để ý dơ hay là không dơ.
"Tuy nói như vậy, nhưng.." Hồng Cừ ấp úng, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc nhìn nàng, không rõ nguyên do, Hồng Cừ liền nói: "Tiểu thư, Hồng Cừ biết sai rồi, lúc trước những việc dơ bẩn đó phải do nô tỳ đến làm, nô tỳ không những không làm, còn trốn đến rất xa, nô tỳ thật sự không đúng."
Cố Thanh Trúc cảm thấy trên người mình vẫn còn mùi hôi, nên không có đỡ Hồng Cừ, chỉ giơ tay làm động tác bảo nàng đứng lên: "Không cần như thế, chuyện thường tình của con người mà thôi."
Sau khi nói xong, thì vào phòng tắm, cẩn thận rửa sạch một lượt, thay đổi xiêm y, trở lại Nhân Ân Đường.
Nhân Ân Đường đã không còn bận rộn như buổi sáng, tiểu nhị từ sau quầy đi ra, hỏi các nàng: "Sao hai người đi lâu như vậy, sau khi ta làm xong việc, cố ý chạy đến nhà Triệu viên ngoại một chuyến, lại không gặp được các ngươi."
Tiểu nhị này tên Vân Sinh, là một thiếu niên mười chín tuổi, người ở kinh thành, được người nhà đưa tới Nhân Ân Đường học y lúc mười sáu tuổi, theo Lư đại phu ba năm, hiểu biết y lý, có thể điều trị một ít bệnh nhẹ, làm việc cẩn thận, đối với hai chủ tớ Cố Thanh Trúc rất chiếu cố, không gây phiền phức gì.
Cố Thanh Trúc trả lời qua loa, nhưng Hồng Cừ đem sự việc các nàng gặp được trên đường, nói lại sinh động như thật cho Vân Sinh nghe, Vân Sinh nghe xong khâm phục không thôi, vốn dĩ hắn cũng nghĩ giống Lư đại phu, cảm thấy Cố Thanh Trúc là tiểu thư nhà giàu, chỉ đọc một ít sách y, hiểu một chút y lý, thì đã nghĩ đến việc cứu người, tạo phúc. Nhưng không nghĩ tới, tiểu cô nương này lại thật sự làm được, tinh thông y lý, tất cả đều từ thực tiễn, mở miệng là biết cũng không phải chỉ là lý luận suông từ y thư, hoặc là nàng tự mình làm qua, có kinh nghiệm phong phú, hoặc là người dạy nàng có bản lĩnh thật sự, nhưng tiểu cô nương ở tuổi này, không có khả năng là tự mình làm qua mà có được kinh nghiệm, chỉ có thể là vế sau, cho nên, Lư đại phu vẫn luôn nói, sư phụ của tiểu cô nương này nhất định là Hoa Đà tái thế.
"Đúng rồi, ở đây có một phong thư, nói là giao cho ngươi."
Nghe Hồng Cừ đem sự việc nói xong, Vân Sinh mới nhớ tới chuyện này, lấy mảnh giấy để ở trên quầy thuốc đưa cho Cố Thanh Trúc.
Cố Thanh Trúc đang thu dọn hòm thuốc, đứng gần quầy thuốc, nhận lấy mảnh giấy, có chút buồn bực: "Xác định là gửi cho ta?"
Nàng mới tới Nhân Ân Đường không lâu, ngoại trừ Trần Thị, thì không ai biết nàng ở chỗ này, ai sẽ gửi thư cho nàng? Bán tín bán nghi, mở mảnh giấy kia ra, Hồng Cừ cũng cảm thấy kỳ quái, nghiêng đầu qua nhìn, chỉ thấy trên giấy viết bốn chữ: Nhà trọ Đông Thăng.
"Này là gì. Chỉ có mấy chữ thôi sao?"
Hồng Cừ lúc còn nhỏ học chữ cùng tiểu thư, cho nên đọc được. Nhưng vì đọc được, mới cảm thấy kỳ lạ, không thể hiểu được bốn chữ này, không có ký tên, ai biết là của người nào viết.
"Là cái này, ta cũng không biết có ý gì, tiểu Ngũ bán hang rong đem tới, một bà lão cho hắn năm văn tiền, bảo hắn mang thư đến đây. Nói là chỉ cần giao cho Thanh Trúc ngươi, tự nhiên ngươi sẽ hiểu là có ý gì."
Vân Sinh đem tất cả những gì mình biết nói với Cố Thanh Trúc.
Hồng Cừ và Vân Sinh nhìn nhau, Hồng Cừ líu lưỡi: "Thiếu gia người đã biết?"
Cố Thanh Trúc cất lá thư vào tay áo, mày nhíu chặt, chữ viết trên giấy là của Kỳ Huyên, nàng nhìn mười mấy năm, vô cùng quen thuộc, sẽ không lầm.
Hắn lại muốn làm gì?
Nhà trọ Đông Thăng là một tửu lầu kết hợp với cho thuê trọ nằm ở thành đông, cách Nhân Ân Đường rất gần, ngay chỗ ngã rẽ của con đường, hắn biết nàng ở Nhân Ân Đường, biết nàng đang làm gì, nhắc tới nhà trọ Đông Thăng là muốn nàng đi qua.
Từ nhỏ Kỳ Huyên đã ngậm thìa vàng lớn lên, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, về sau lại bị mọi người xa lánh, bị sung quân ở Mạc Bắc, sau một đêm thì tỉnh ngộ, chịu đựng mọi gian khổ, cực nhọc, lăn lê bò lết, trên chiến trường hắn sát phạt quyết đoán, xây dựng được uy tín trong quân đội, hắn là người có thiên phú không thể nghi ngờ, có thể là do thiên phú này, khiến hắn có thói quen làm người ở trên cao, không biết phải sống chung với người bình thường như thế nào.
Nếu nàng không đi, không biết chừng, lần sau hắn sẽ đích thân tới đây, như vậy càng phiền toái.
Sau khi thu dọn tốt hòm thuốc, Cố Thanh Trúc cho Hồng Cừ ở lại y quán giúp Vân Sinh nghiền dược, nàng chỉ nói nhà trọ Đông Thăng cách đây rất gần, đi một lát sẽ trở lại.
Hồng Cừ vốn dĩ muốn đi theo, nhưng Cố Thanh Trúc không đồng ý, nên phải ở lại. Hộ vệ ở ngoài cửa thấy Cố Thanh Trúc đi ra, vội vàng muốn đi theo, Cố Thanh Trúc đi qua nói: "Ta đi nhà trọ Đông Thăng lấy đồ vật, ở ngay chỗ rẽ phía trước, không cần đi theo."
Hộ vệ tên gọi Nhân thúc lại kiên trì: "Tiểu thư, Thẩm lão gia phân phó phải bảo vệ người cho tốt. Ta cùng đi với người một chuyến, ở bên ngoài chờ người là được."
Nhân thúc là người Thẩm Bác phái tới bảo vệ Cố Thanh Trúc, làm người mười phần cẩn thận, Cố Thanh Trúc không muốn làm hắn khó xử, nên đồng ý cho hắn đi cùng.
Đi vào cửa nhà trọ Đông Thăng, Nhân thúc ôm ngực ở bên ngoài, dặn dò Cố Thanh Trúc nếu có việc gì kêu to là được.
Tới nhà trọ, Cố Thanh Trúc cũng không thấy có vấn đề gì, đại sảnh ở lầu một, có rất nhiều khách đi qua đi lại, nàng nhìn trái, nhìn phải vài lần, thì có tiểu nhị tinh mắt đến hỏi nàng: "Người chính là tiểu công tử Cố gia sao?"
Cố Thanh Trúc gật gật đầu, tiểu nhị liền ân cần dẫn nàng tới lầu ba, lầu một và lầu hai của nhà trọ Đông Thăng, đều là tửu lầu, lầu ba và lầu bốn là nơi cung cấp phòng cho khách nghỉ ngơi, làm ăn rất tốt, nhưng mà hôm nay, trên lầu ba có vẻ yên tĩnh, không giống với không khí ồn ào ở dưới lầu, rõ ràng là lầu ba không có người khách nào, không cần phải hỏi cũng biết là vì nguyên nhân gì.
Tiểu nhị đưa nàng đến cửa một gian phòng dành cho khách thì lui xuống, Cố Thanh Trúc thử đẩy đẩy cửa, cửa mở vào bên trong, nàng đi vào thì thấy Kỳ Huyên đang ngồi ở trên giường La Hán nhịp chân, vô cùng thảnh thơi, khóe miệng cười nhẹ, giống như đã sớm biết người đẩy cửa bước vào chính là nàng.
Cố Thanh Trúc nhíu mày đi vào, Kỳ Huyên đứng dậy nghênh đón: "Ta biết, ta và nàng hiểu ý nhau."
Kỳ Huyên bước tới muốn ôm Cố Thanh Trúc, bị Cố Thanh Trúc lạnh lùng ngăn lại: "Ta cảm thấy ta đã nói rất rõ ràng với ngươi, hôm nay ta tới đây là muốn nhắc lại một lần nữa, ta và ngươi không có khả năng, ngươi không cần lãng phí thời gian với ta, kết quả đều như nhau. Y quán của chúng ta còn rất nhiều việc, nếu ngươi không có việc gì cần nói, ta sẽ đi ngay."
Nói xong, Cố Thanh Trúc muốn xoay người rời đi, lại bị Kỳ Huyên giữ chặt: "Đều nói một ngày làm phu thê, trăm ngày ân ái, cho dù có không thoải mái, nhưng rốt cuộc vẫn còn tình cảm, tại sao nàng phải cự tuyệt ta ở ngoài ngàn dặm như vậy?"
Cố Thanh Trúc rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của hắn, lùi về sau hai bước: "Một ngày làm phu thê, trăm ngày ân ái, đôi ta tính ra cũng không có mấy ngày ân tình, người không cần phải nói như vậy."
Bị vạch trần, Kỳ Huyên có chút xấu hổ, nhưng lại không thể phản bác được, lúc trước hắn bị quỷ che mắt, không nhìn thấy minh châu lộng lẫy bên cạnh mình, năm đó, hắn bị hào quang làm mờ mắt, đối xử với Thanh Trúc lạnh lẽo, những lúc hai người ở bên nhau, đúng là không nhiều lắm.
"Chỉ cần nàng đồng ý, kiếp này của ta đều dành cho nàng." Kỳ Huyên thành khẩn nói.
Cố Thanh Trúc cười lạnh: "Không cần, ngươi đi đường Dương Quan của người, ta đi cầu độc mộc của ta, đời này kiếp này, ta không muốn có bất cứ liên hệ gì với ngươi."
Kỳ Huyên có chút mất mát: "Thanh Trúc, nàng đừng nói như vậy, trong lòng ta rất khó chịu."
Cố Thanh Trúc lại không hề nể mặt: "Khó chịu thì đừng tìm ta nữa. Từ nay về sau cũng đừng đến, ta nói nghiêm túc."
"Những việc khác ta đều có thể đồng ý, nhưng chỉ có việc này là không được. Ta cũng nói rất nghiêm túc." Ánh mắt Kỳ Huyên thâm thúy, thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Thanh Trúc, giống như muốn thông qua hai mắt của nàng nhìn thấu lòng nàng.
Cố Thanh Trúc định bỏ đi, Không muốn nói với hắn những lời vô nghĩa lại lần nữa bị Kỳ Huyên giữ chặt: "Thanh Trúc, nàng có thể đánh ta, mắng ta, chán ghét ta, thậm chí căm hận ta, nhưng nàng không thể không cần ta."
Lời nói vô cùng thấp kém, nhưng nghe vào tai Cố Thanh Trúc lại rất châm chọc, nàng kiềm chế cảm xúc, lạnh nhạt nói:
"Buông ra."
Kỳ Huyên nhớ tới lần trước ở Nhất Đao Đường, hắn nói những lời kích động, mạo phạm nàng, nàng phản ứng rất dữ dội, Thanh Trúc trước nay không phải là người có tính tình yếu đuối, nhận định việc gì sẽ không dễ dàng thay đổi, nhưng một khi thay đổi, sẽ rất khó quay lại
Kỳ Huyên nắm lấy cánh tay của nàng, xoay người một cái, đem nàng kéo vào trong ngực, Cố Thanh Trúc thẹn quá hóa giận, dùng chân mình đạp lên chân Kỳ Huyên, hắn hơi nhíu mày, không buông lỏng chút nào, cho dù Cố Thanh Trúc giãy giụa như thế nào, đá hắn, đánh hắn, hắn đều không buông tay, đến khi Cố Thanh Trúc đánh mệt mỏi, Kỳ Huyên mới ôm nàng nói:
"Mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, ta đều sẽ không từ bỏ. Ta làm sai, ta sẽ chịu trách nhiệm, nhưng nàng là của ta, chỉ có thể là của một mình ta. Nàng hiểu chưa?"
Cố Thanh Trúc bị lời nói của hắn làm cho tức giận đến hốc mắt đỏ lên, ánh mắt sáng ngời, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: "Ta không phải là của ngươi."
Kỳ Huyên nhìn thấy hận ý trong mắt nàng, lại có chút mừng thầm, cuối cùng Thanh Trúc cũng có cảm xúc đối với hắn, nàng cũng sẽ sinh khí, nàng tức giận, so với nàng lạnh lẽo, hờ hững càng làm cho người ta yên tâm hơn.
"Chúng ta hãy thử xem."
Ma xui quỷ khiến, Kỳ Huyên cúi đầu, muốn hôn nàng, lại không ngờ tới, vừa mới cuối đầu xuống, đã bị Cố Thanh Trúc dùng trán hung hăng đụng phải, bởi vì dùng sức quá mạnh, hai người đồng thời buông tay che kín cái trán, ngay cả người động thủ là Cố Thanh Trúc, đều cảm thấy cái trán đau muốn ch.ết, dù sao mỗi lần gặp mặt Kỳ Huyên, nàng cũng chưa từng gặp được chuyện gì tốt.
Sau khi xoa nhẹ trán hai cái, Cố Thanh Trúc xoay người bỏ đi, còn chưa đi được hai bước, đã nghe Kỳ Huyên ở phía sau kêu lên:
"Tô Nhu. Ta tìm được Tô Nhu rồi. Nha đầu đó không phải là tâm phúc của nàng sao, nàng không muốn gặp nha đầu đó sao?"
Cố Thanh Trúc dừng lại bước chân, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Kỳ Huyên, cau mày: "Tô Nhu?"
Kỳ Huyên buông tay ra, trên trán đỏ một mảng: "Đúng vậy, ta ở trên phố nhìn thấy Tô Nhu bán mình chôn cha, nghĩ là nàng nhất định sẽ muốn gặp, nên đã mua nha đầu đó đem về, bây giờ đang ở tại nhà trọ này, ta sẽ cho người gọi nha đầu đó tới."
Đang muốn gọi người, lại thấy trên mặt Cố Thanh Trúc lộ ra biểu cảm châm chọc, Kỳ Huyên thấy thế, tâm lạnh một nửa.