Chương 52

Cố Thanh Trúc ăn xong liền về tiệm, đang muốn sắp xếp lại phương thuốc hôm qua thì nghe một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào:
"Xin hỏi, Cố đại phu có ở đây không?"
Cố Thanh Trúc ngẩng đầu nhíu mày nhìn người đó.


Lý Mậu Trinh vận dụng nguyên tắc đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, lúc Cố Thanh Trúc chưa cho tiễn khách thì cười trước, chắp tay vái chào: "Đã lâu không gặp Cố đại phu."


Cố Thanh Trúc im lặng nhìn hắn, Vân Sinh đang tính sổ sách ở sau quầy thấy thế vội hỏi Lý Mậu Trinh: "Quan nhân tới đây khám bệnh hay là bốc thuốc."


Lý Mậu Trinh chỉ vào Cố Thanh Trúc: "Ta tới tìm Cố đại phu." Hắn đi tới trước mặt Thanh Trúc, giọng nói đầy sự tôn trọng: "Cố đại phu, gia nhà ta lại bệnh cũ tái phát, mời Cố đại phu tới chẩn trị."


Cố Thanh Trúc chưa mở miệng, Lý Mậu Trinh đã từ chối: "Ngại quá, tiểu Trúc đại phu của chúng ta không thể khám bệnh ở ngoài, gia nhà ngài có thể tới đây không?"


Lý Mậu Trinh cười hì hì hỏi Thanh Trúc: "Đại gia nhà ta tất nhiên có thể tới đây, nhưng chỉ sợ Cố đại phu càng không thích thôi. Ngài nói xem, Cố đại phu?"
Thanh Trúc ôm ngực: "Đại gia nhà ngươi.. bệnh, không trị khỏi đâu. Ngươi nói với hắn đừng cố gắng nữa."


available on google playdownload on app store


Nói xong vội đi, Lý Mậu Trinh vội vàng tiến lên cản bước nàng: "Cố đại phu, bệnh của gia nhà ta còn cứu chữa được một chút, xin ngài thương xót đi khám bệnh giúp cho, chỉ cần liếc mắt nhìn gia nhà ta một cái cũng được, tật xấu của gia, người cũng biể rồi, nếu người không đi, thì người chịu khổ chỉ có ta thôi. Hơn nữa, lỡ lát nữa gia nhà ta đích thân tới đây.. thì cũng không hay ho gì."


Nếu Thanh Trúc không đi, gia nhà hắn quả thật có khả năng tới đây, Cố Thanh Trúc đời nào muốn Kì Huyên bước vào Nhân Ân Đường, nén buồn bực. Cố Thanh Trúc hỏi: "Hắn ở đâu."
Vân Sinh thấy thế, ra khỏi quầy: "Ta đi với ngài."


Tuy nói tiểu Trúc đại phu mặc nam trang nhưng dù sao cũng là nữ tử, không tiện khám bên ngoài, tuy rằng người này nhìn như có quen biết nhưng Cố đại phu dường như cũng không nhiệt tình lắm, Vân Sinh mới nói như vậy.
Ai ngờ Lý Mậu Trinh lập tức xua tay: "Không cần không cần, chỉ ở đối diện thôi."


Hồng Cừ ra ngoài nhìn: "Đối diện là hiệu cầm đồ mà? Gia nhà ngươi là chưởng quầy hiệu cầm đồ hả?"
Lý Mậu Trinh chỉ cười không nói, làm tư thế mời với Thanh Trúc, nàng cố gắng nén giận đi theo, đi lên lầu hai của cửa hàng đối diện.


Kì Huyên đang ngồi bên cửa sổ ăn tào phớ, thấy Thanh Trúc vào thì gặp một miếng bánh dày, vừa nhìn vừa cắn, phát ra tiếng động, Thanh Trúc nhăn mày, cố nén nghi hoặc để không hỏi gì, Kì Huyên liền chủ động mở miệng: "Không ngờ gánh hàng rong bên ngoài y quán của nàng bán cũng được lắm."


Cố Thanh Trúc thả lỏng đôi mày đang nhíu chặt, nàng còn tưởng gánh hàng rong kia là do Kì Huyên sắp xếp cơ, đang nghĩ nếu do hắn sắp xếp thì sau này dù giá gì mình cũng không tới đó ăn.


Không ngờ người ăn vui vẻ lúc nãy, bây giờ lại đứng yên trước mặt mình, lạnh như băng: "Ta nhìn ngươi từ trên xuống dưới trừ đầu óc, thì chỗ nào cũng không bệnh."


Lý Mậu Trinh trợn tròn mắt, từ từ ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương can đảm hơn người này. Tính tình thế tử nhà hắn không tốt, động thủ với nàng thì hắn nên cứu hay không đây?


Kì Huyên lại làm như không biết, vừa ăn vừa cười, hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận, buông đũa, duỗi tay muốn nắm tay Thanh Trúc, lại bị nàng gạt văng ra, hơn nữa còn lui về sau, Kì Huyên vội vàng xua tay xin lỗi: "Được được được, ta không đụng vào nàng, nàng tới đây."


CốThanh Trúc hừ lạnh, ôm ngực, bộ dáng vô cùng mất kiên nhẫn: "Ngươi có việc gì thì nói, không có việc gì thì ta đi." Đủ quá rồi, giống như âm hồn không tan, ở đâu cũng gặp.


"Ta có việc, thực sự có việc." Kì Huyên ăn xong đứng lên, tới gần nàng, nàng lại lùi tiếp, Kì Huyên bất đắc dĩ đứng yên cách nàng hai bước.


"Ta có một người bằng hữu bị bệnh, tìm đại phu khác ta không yên tâm, với giao tình của chúng ta, tìm nàng là thích hợp nhất." Kì Huyên dõng dạc, mắt nhìn chăm chăm vào Thanh Trúc, nhìn kiểu nào cũng thấy không đủ, mắt cũng không dám chớp.


Cố Thanh Trúc nghe vậy thì không chớp mắt nói: "Với giao tình của chúng ta, ta trị ch.ết bằng hữu của ngươi cũng được, ngươi tìm ta làm gì?"


"Phải tìm rồi." Kì Huyên vui cười, trong đầu suy nghĩ, như đột nhiên thông suốt, trước kia hình như hắn dùng sai phương pháp. Nói với Thanh Trúc: "Nàng cứ trị, trị hết bệnh thì nàng nhận, trị ch.ết thì ta nhận"


Lý Mậu Trinh trừng mắt, không tin được những lời vừa nãy được thốt ra từ miệng thế tử mình, thật uổng công Tam công tử Lục gia xem công tử như huynh đệ, trình độ thấy sắc quên bạn của công tử đúng là sét đánh không kịp bưng tai.


Cố Thanh Trúc mặc kệ hắn ba hoa, trừng mắt, xoay người đi mất, nàng không tin hắn thật sự đưa nàng đi khám bệnh, căn bản chính là mượn cớ dây dưa.


Lý Mậu Trinh nhìn Cố Thanh Trúc đi xuống lầu mà chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại, lại nhìn về phía thế tử mình, không biết nên cản lại hay không, vừa do dự trong nháy mắt thì thế tử đã vọt xuống, cô nương kia giằng ra, nhìn thật mất mặt.


Kì Huyên đứng ở cầu thang lôi kéo Thanh Trúc, Thanh Trúc giãy giụa, Kì Huyên thở hổn hển nói: "Không phải, không phải, không phải đang nói giỡn với nàng, thực sự có người bị bệnh, hôm qua cả đêm ta không ngủ, ngồi chờ nàng ở đây, cố ý chờ nàng ăn sáng xong mới cho người mời nàng."


Cố Thanh Trúc từ từ không giãy giụa nữa, trừng mắt nhìn tay mình: "Buông ra."
Kì Huyên lập tức ngoan ngoãn, lười làm lành nói: "Nàng về lấy hòm thuốc, có xe ngựa chờ sẵn ở ngoài. Đừng đưa ai theo, ban ngày ban mặt, bao nhiêu con mắt, ta cũng không ăn được nàng."


"Thế tử gia, bên cạnh ngài đại phu dạng nào mà không có, sao phải tìm tới ta? Lời nói lừa con nít ba tuổi như vầy, ngài không cảm thấy ấu trĩ sao?" Sự bình tĩnh của nàng làm Kì Huyên ngứa răng, nếu phải đang ban ngày ban mặt, dưới bao nhiêu con mắt, chắc hắn đã lấp kín rồi.


Dừng mắt ở cánh môi của nàng, Cố Thanh Trúc ý thức được ánh mắt hạ lưu của hắn thì giơ tay lên đánh, Kì Huyên nhanh tay bắt được, ấn tay nàng ở thành cầu thang.
"Không nghe lọt tai có phải không? Nếu nàng không đi, sau này ta sẽ lấy cớ này mà dây dưa nàng mãi."


Cố Thanh Trúc tức giận trừng mắt: "Ngươi! Ngươi quả thật vô lại mà."
Kì Huyên ngày trước đâu có vô lại như vậy chứ? Kì Huyên cười bất đắc dĩ: "Nếu chỉ dùng thủ đoạn vô lại mới giữ được nàng thì ta không ngại biến thành vô lại."


Cố Thanh Trúc nghiến răng nghiến lợi: "Chỗ nào? Ta tự đi." Chuyện lần trước xảy ra trong xe ngựa, tới bây giờ Cố Thanh Trúc cũng không quên được, sao có thể ngồi chung một xe với hắn nữa chứ.


Kì Huyên vui vẻ: "Đồng ý rồi sao? Tự đi cũng được, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn cho nàng, nàng yên tâm.." Kì Huyên mập mờ tới bên tai Thanh Trúc, suy nghĩ của nàng đã bị hắn nhìn thấu, mặt nàng lập tức đỏ lên, đẩy hắn ra, để lại một câu: "Ta đi lấy hòm thuốc, ngươi đi trước đi."


Nhìn Thanh Trúc chạy trốn như thỏ, Kì Huyên cúi đầu nhìn tay mình, bàn tay đã chạm vào nàng, ngửi nhẹ, quả thật còn lưu lại mùi nàng.
Lý Mậu Trinh đã không còn biết dùng từ gì để hình dung công tử nhà mình nữa, lặng lẽ đi ra sau lưng Kì Huyên, thấy hắn ngửi quá, không nhịn được la lên: "Thế tử."


Kì Huyên đang sướng, tự nhiên bị phá đám, lạnh lùng liếc Lý Mậu Trinh, Lý Mậu Trinh xấu hổ cươi: "Ta.. đi sao?"
* * *
Cố Thanh Trúc ngồi trong xe, vẫn luôn xốc mành xe để nhìn ra ngoài, không phải sợ Kì Huyên hại nàng, nhưng sợ trúng kế hắn.


Kì Huyên cưỡi ngựa, thỉnh thoảng quay lại nhìn vào cỗ kiệu, thấy nàng lâu lâu lại mở mành xe, không biết suy nghĩ gì, thê tử của mình lại nghi ngờ mình đến thế, Kì Huyên lại một lần nữa hối hận cho thất bại của kiếp trước.


Đi cũng không quá xa, qua hai con phố đã đến nơi, biển đầu đường đề 3 chữ "Ngõ Yên Liễu"
Ngõ nhỏ im ắng quá, dường như có người cố tình dọn dẹp, xe ngựa dừng trước một tiểu lâu lợp ngói xanh, Thanh Trúc xốc mành xe, trong tầm mắt là một tẩm bảng hiệu đề "Thiên Hương Lâu"


Đang buồn bực, Kì Huyên xoay người xuống ngựa, ân cần tới đỡ nàng, Thanh Trúc kệ hắn, nhảy thẳng xuống xe ngựa, sau đó quay người ra sau xe lấy hòm thuốc, Lý Mậu Trinh tinh mắt đã đeo sẵn hòm thuốc của nàng lên lưng.


Vừa xuống xe Thanh Trúc đã bị hương phấn son nồng nặc ở đây làm cho phải hắ xì, nhìn xung quanh cách trang trí diễm tục ở đây, sao còn không biết đây là chỗ nào, nhăn mày, liếc Kì Huyên, thấy hắn cười sang sảng: "Bằng hữu của ta ở bên trong."


Thấy vẻ mặt nàng không vui, hắn mới ý thức được vấn đề, vội vàng giải thích: "À.. bọn họ ở trong, tới bây giờ ta vẫn không tới chỗ này."
Cố Thanh Trúc hừ lạnh, nhấc vạt áo đi vào.


Nàng không phải tiểu cô nương, trước khi quân doanh cũng có kỹ nữ ra vào, là người thì ai cũng có bệnh, đại phu cũng không thể chọn bệnh nhân, hơn nũa, có mấy cô nương cũng tình nguyện bước vào chốn phong trần, không có gì phải ngại ngùng.


Nơi đây cũng rất yên tĩnh, hộ vệ san sát, không có khách cũng như cô nương nào. Hạ Thiệu Cảnh từ phía sau đi ra, nghe thị vệ báo lại, nói Kì Huyên đã về, thì cúi đầu hỏi:
"Ấu Thanh, sao huynh đi lâu vậy.


Ngẩng đầu lên đã thấy một tiểu công tử mảnh khảnh đang đứng ở cửa, thấy mặt Cố Thanh Trúc xong, Hạ Thiệu Cảnh sửng sốt:" Cốtiểu.. công tử, sao huynh lại đến đây? "
Vốn dĩ định gọi tiểu thư, thấy nàng mặc nam trang lập tức sửa lời. Nghĩ chút đã hiểu ra.


" Ấu Thanh nói đi tìm đại phu, thật ra là tìm huynh. "
Cố Thanh Trúc không biết chuyện giữa hai bọn họ, nên cũng không đáp, chỉ hỏi nhẹ:" Người bệnh ở đâu? "
Chuyện này làm Hạ Thiệu Cảnh hơi xấu hổ:" Người bệnh này, để huynh khám thì không.. không tiện lắm. "


Nói rất khéo, hy vọng Cố Tiểu Thư có thể hiểu được. Âm thầm oán trách Kì Huyên, người này chỉ gặp nàng một lần, vậy mà lại đi tìm nàng, còn đem nàng lừa đến chỗ như vầy, rốt cuộc hắn có ý gì chứ?


Kì Huyên tiến vào, không để ý đến ánh mắt dò xét của Hạ Thiệu Cảnh, chỉ chỉ gian phòng đầu cầu thang cho Cố Thanh Trúc:" Người ở bên trong, nàng đi xem đi. "


Lý Mậu Trinh chủ động đưa nàng đến căn phòng kia, Kì Huyên cũng muốn đi thì bị Hạ Thiệu Cảnh ngăn lại, gầm nhẹ, cả giận nói:" Huynh gọi nàng tới làm gì? "
Kì Huyên:" Không phải huynh nói muốn tìm đại phu sao? Nàng rất kín miệng."
Hạ Thiệu Cảnh:.






Truyện liên quan