Chương 59

Kể từ sau lần Cố Thanh Trúc ăn đồ ăn mà Kỳ Huyên mang tới đó, cứ cách mấy ngày chàng lại mang đồ ăn tới cho nàng, bất kể nàng ăn nhiều hay ít, chàng cứ một mực phải nhìn nàng ăn, nếu còn thừa thì lại đem đi. Thế nên trong khoảng thời gian này, Hồng Cừ liên tục càu nhàu là nàng ăn quá ít, cứ thế này sao chịu nổi.


Cố Thanh Trúc liền hạ quyết tâm, lần tới khi Kỳ Huyên lại đến, nàng nhất định phải từ chối, dù cho có phải trở mặt, bị người ta phát hiện cũng được, tuyệt đối không thể để mặc cho chàng khống chế. Thế nhưng lần này đã hơn nửa tháng cũng không thấy Kỳ Huyên xuất hiện trở lại.


Cố Thanh Trúc tưởng rằng lần này chàng cuối cùng cũng bị sự lạnh lùng của nàng dọa chạy mất, âm thầm hy vọng chàng đừng bao giờ quay lại quấy rầy cuộc sống của mình nữa là tốt rồi.


Hơn hai mươi ngày sau đó, Cố Thanh Trúc đang ngồi điều chế loại thuốc cao mới chữa trật khớp bên bàn đá phía hậu viện. Nửa tháng trước, sau khi nàng điều chế ra loại thuốc này, có người do bị ngã mà bị thương, khi phải bó xương, Vân Sinh dùng loại thuốc mới này xoa bóp cho người bệnh, nghe nói hiệu quả rất tốt, mấy ngày nay có người còn yêu cầu phải dùng loại thuốc bôi mới này cho họ, thế nhưng tình trạng bệnh của mỗi người khác nhau, có nhẹ có nặng, thế nên loại thuốc này vẫn cần phải cải tiến thêm.


Đúng vào lúc nàng tập trung hết sức thì cảm thấy sợi tóc bên tai bị vén lên. Đã bị “đánh lén” nhiều lần, lần này Cố Thanh Trúc đã rút kinh nghiệm, thậm chí chẳng cần nhìn, thẳng tay ném thảo dược ra sau lưng, quả nhiên từ phía sau vang lên tiếng kêu thất thanh sợ hãi:


“Á á á, canh mới đun còn nóng.”


available on google playdownload on app store


Cố Thanh Trúc tức giận quay lại, thấy Kỳ Huyên đang bê một cái nồi sứ, cẩn thận che chắn, trên má bị xước một vệt dài chảy máu, cả mu bàn tay cũng bị thương như vậy, nhìn qua có vẻ là bị vũ khí làm bị thương nhưng vì không chảy máu nhiều nên không cần băng bó.


Kỳ Huyên để cái nồi sứ lên chiếc bàn đá mà Cố Thanh Trúc đang dùng để nghiền thuốc, mở nắp bát, ghé lại gần ngửi ngửi: “Thơm quá.”


Chàng lấy từ trong túi áo ngực một bộ bát thìa, múc cho Cố Thanh Trúc một bát canh, đưa tới trước mặt nàng: “Nhân lúc còn nóng mau uống đi, ta đích thân theo dõi chưởng quầy hầm đó. Gà của cửa hàng này đều được nuôi bằng thóc, rất lớn.”


Ánh mắt Cố Thanh Trúc hướng về ba chữ “Đào Nhiên Cư” bên ngoài cái nồi, cầm lấy thìa khuấy hai vòng trong bát, dường như đang suy nghĩ gì đó. Nàng dời mắt khỏi bát canh gà, nhìn lên mặt Kỳ Huyên. Kỳ Huyên thấy nàng không ăn canh lại nhìn chằm chằm vào mặt mình, vội vàng giải thích:


“Ta đánh nhau với người ta một trận, bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại.”
Cố Thanh Trúc múc một thìa canh ăn thử, quả nhiên là rất ngon, điềm nhiên hỏi: “Còn có ai có thể làm ngươi bị thương sao? Địa vị là gì?”


Trình độ võ công của Kỳ Huyên Cố Thanh Trúc đã từng chứng kiến, nhờ có vậy mà chàng mới có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Chàng từng nói trên đời này người có thể khiến chàng bị thương càng lúc càng ít, thế nên Cố Thanh Trúc thực sự có chút tò mò.


“Là Chu lục gia bên cạnh Đàm Tĩnh Tông. Chính là người ngồi trong đình ở phủ của Hạ Thiệu Cảnh ngày hôm đó. Thân thủ của hắn không tệ, đi theo Đàm Tĩnh Tông thật đáng tiếc.”


Kỳ Huyên không giấu giếm Cố Thanh Trúc điều gì, lập tức nói thẳng. Nhắc tới cái tên này, Cố Thanh Trúc dường như có chút ấn tượng. Người bên cạnh Bắc Dương Hầu Đàm Tĩnh Tông hình như là một vị võ tướng võ công cực kỳ cao cường, kiếp trước nàng cũng từng nghe Kỳ Huyên nhắc tới người này, có lẽ chàng đã quên mất. Nàng cũng từng nhìn thấy người đó từ xa, không nhớ rõ dung mạo, chỉ nhớ hình như thân hình người này rất cường tráng, vừa nhìn đã thấy là kiểu vũ phu. Ngày hôm đó trong đình hóng gió ở phủ của Hạ Thiệu Cảnh đúng là có một người đàn ông trung niên thân hình cường tráng.


Phe mà Bắc Dương Hầu ủng hộ là phe của Tam Hoàng tử, sau sự kiện án oan sai kia, Sùng Kính Hầu phủ bị Bắc Dương Hầu phủ thế chỗ, Sùng Kính Hầu phủ mới vì thế mà phẫn uất, quay sang đầu quân dưới trướng của Đại Hoàng tử. Mấy năm sau đó, bên cạnh Đại Hoàng tử nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, có một giai đoạn gần như vượt mặt cả Thái tử. Hạ Thiệu Cảnh quỷ kế đa đoan, lòng dạ rất thâm sâu, sau khi đi theo Đại Hoàng tử liền vì tương lai rực rỡ của Sùng Kính Hầu phủ mà vượt mọi chông gai. Mà Bắc Dương Hầu phủ bên phía Tam Hoàng tử cũng làm được chút việc lớn, mà người đứng đằng sau những việc lớn đó đều là Chu lục gia.


Kỳ Huyên chưa gì đã chọc phải Bắc Dương Hầu phủ, rốt cuộc chàng có ý đồ gì.


Trong lòng có suy tư, Cố Thanh Trúc vừa ăn canh vừa thất thần. Kỳ Huyên nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng Cố Thanh Trúc mới ăn được mấy miếng đã buông thìa xuống, chàng liền hỏi: “Nàng không ăn nữa sao? Ta theo dõi sát sao từ đầu đến cuối, nấu rất ngon, nàng ăn thêm hai miếng đi.”


Cố Thanh Trúc không muốn ăn, vẫn bần thần suy nghĩ. Kỳ Huyên thấy vậy liền tự mình cầm lấy bát và thìa, múc một miếng đưa tới bên miệng Cố Thanh Trúc: “Ngoan nào, ăn thêm hai miếng đi.”


Cố Thanh Trúc bất đắc dĩ há miệng, lại ăn thêm một chút. Sau khi ăn được nửa bát, Kỳ Huyên mới không ép nàng thêm, liền dùng luôn cái thìa nàng vừa dùng, ăn hết sạch sành sanh chỗ canh còn thừa trong nồi. Dáng vẻ thản nhiên này khiến Cố Thanh Trúc không khỏi nghĩ tới cảnh tượng khi hai người mới thành thân, Kỳ Huyên chỉ ăn một bữa cơm thôi mà bên cạnh có đến mười mấy nô tỳ hầu hạ, người gắp thức ăn, người múc canh, người xới cơm, người rót nước. Cảnh tượng đó ban đầu dọa Cố Thanh Trúc sợ hãi, mỗi bữa ăn cơm trong lòng đều run rẩy.


Thế nhưng sau này khi tới Mạc Bắc, Cố Thanh Trúc thực sự không ngờ chàng lại có thể thích ứng nhanh đến vậy, chỉ cần cầm bát cơm là có thể ngồi xổm cùng ăn với binh sĩ, trong nồi ruồi bọ vờn quanh mấy miếng thịt, phẩy phẩy tay vài cái là lại có thể gắp thịt vào miệng ăn, không chút để tâm.


“Đúng là ăn không tệ.”
Kỳ Huyên ăn chưa đã, quẹt miệng, thu dọn nồi cùng bát thìa, nói với Cố Thanh Trúc: “Hôm nay ta không ở lại lâu được, còn phải đi câu cá nữa.”


Chàng muốn tới liền tới, muốn đi liền đi, Cố Thanh Trúc không cản được chàng, chỉ đành trơ mắt nhìn chàng nhẹ nhàng nhảy qua bức tường chạy ra ngoài.


Kỳ Huyên đi rồi, Cố Thanh Trúc cũng không còn hứng thú tiếp tục nghiên cứu thuốc bôi, liền ngồi lên xích đu, đu đưa tới lui, cảm nhận cơn gió nhẹ phả vào mặt. Hoa thơm chim hót, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh thăm thẳm, những nghi vấn trong lòng càng lúc càng rõ ràng.


Món canh gà nồi sứ của Đào Nhiên Cư nhờ hương vị cực kỳ tươi ngon mà nổi tiếng khắp kinh thành mấy chục năm, cửa hàng đầu tiên được mở ở thôn Lý trên Thập Lý Sơn ngoài thành. Thập Lý Sơn đúng như tên gọi, cách cửa thành mười dặm. Nhìn những vết thương trên mặt và trên tay Kỳ Huyên có vẻ vẫn còn khá mới, thế nên Cố Thanh Trúc có lý do để tin rằng trước khi Kỳ Huyên tới thăm nàng đã phát sinh tranh chấp với Chu lục gia ở Thập Lý Sơn.


Nhưng mà một tháng trước hai người họ vẫn hòa hảo mà, còn cùng tới làm khách ở phủ của Hạ Thiệu Cảnh, ba người ngồi quanh bàn trong đình nói chuyện, rõ ràng là đang thương lượng gì đó, khi đó nhìn qua mối quan hệ vẫn ổn, không đến mức chưa đầy một tháng đã dùng đao dùng kiếm chém giết nhau chứ.


Trước đây nàng từng hoài nghi Kỳ Huyên vì nguyên nhân gì đột nhiên lại tụ tập với Hạ Thiệu Cảnh, nếu Kỳ Huyên không sống lại một kiếp thì mọi thứ đều rất hợp lý, thế nhưng rõ ràng hiện giờ mọi thứ đã khác, Kỳ Huyên còn giữ ký ức của kiếp trước lại vẫn dây dưa với Hạ Thiệu Cảnh cùng Bắc Dương Hầu phủ, nhất định là có vấn đề.


Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng, đó là Kỳ Huyên đang giăng bầy bọn họ!


Kiếp trước, kẻ địch lớn nhất của Thái tử là Đại Hoàng tử Tiêu Thụy, mà phụ tá đắc lực bên cạnh Đại Hoàng tử lại là Hạ Thiệu Cảnh và Trương Liên Thanh. Lúc này Kỳ Huyên đã lôi Bắc Dương Hầu phủ vào từ sớm, xem mục tiêu nhắm vào chính là Hạ Thiệu Cảnh, ý đồ muốn khiến Hạ Thiệu Cảnh không thể quay đầu về dưới trướng Đại Hoàng tử, lợi dụng Bắc Dương Hầu phủ để giải quyết Hạ Thiệu Cảnh? Làm như vậy, trước mắt chàng có thể giúp Thái tử diệt trừ một mối họa lớn sánh ngang với người sau này, mà nếu bên cạnh Đại Hoàng tử đã không còn Hạ Thiệu Cảnh, hai phụ tá đắc lực của hắn chung quy cũng không thể sánh vai nhau, Trương Liên Thanh dù cho có lợi hại nhưng nếu không có ai hỗ trợ thì năng lực cũng có hạn.


Hồng Cừ gõ cửa tiểu viện, sau khi bước vào liền ngửi Đông ngửi Tây: “Tiểu thư, trong viện có mùi thơm quá, người có ngửi thấy không? Hình như là… canh gà.”
Đồ mũi chó.


Cố Thanh Trúc thong dong đứng lên, tiếp tục nhặt thảo dược. Hồng Cừ lại ngửi ngửi, cuối cùng đưa ra kết luận: “Chắc chắn là nhà ai nấu canh gà, thơm quá đi.”
Nàng ta đi tới bên cạnh Cố Thanh Trúc, nhìn động tác nhặt thảo dược của nàng cực kỳ thành thạo, liền hỏi:


“Tiểu thư, người có biết ai vừa tới không?”
Cố Thanh Trúc nhìn nàng ta, Hồng Cừ dùng một bàn tay che miệng, khẽ thì thầm với Cố Thanh Trúc: “Người nhất định không đoán được đâu. Là Tam tiểu thư, còn có Tam cô gia tương lai.”


“Hả?” Cố Thanh Trúc nhướng mày: “Bọn họ tới đây làm gì? Còn ở ngoài kia không?”


Hồng Cừ lắc đầu: “Không, họ vào nhìn quanh một hồi rồi đi luôn. Nô tỳ có nói để nô tỳ chạy ra hậu viện để gọi tiểu thư ra ngoài nhưng họ nói không cần, chỉ đi dạo một vòng thôi, trà cũng chưa kịp uống lấy một ngụm đã bỏ đi rồi.”


Cố Ngọc Dao làm vậy thực lòng không thể khiến Cố Thanh Trúc nghi hoặc, dù sao cửa hiệu của nàng cũng ở đây, ai cũng có thể đến xem, nàng lại không thể che giấu.


“Tiểu thư, nô tỳ thấy Tam cô gia tương lai đối với Tam tiểu thư khá tốt. Đi theo bọn họ có bốn tên sai vặt, trong tay đều đang cầm bao nhiêu đồ, nhìn qua có vẻ toàn là đồ dành cho nữ nhi, chắc chắn đều là đồ mà Tam cô gia tương lai mua cho Tam tiểu thư. Nô tỳ còn thấy có mấy món lễ vật xa xỉ từ các cửa hiệu lớn đó, Tam tiểu thư cũng thật sự không coi Tam cô gia tương lai là người ngoài, tiêu tiền của người ta chẳng có chút khách khí.”


Giọng điệu của Hồng Cừ vẫn ra vẻ bình thường nhưng có thêm phần hâm mộ, lại ẩn giấu chút không cam lòng. Là không cam lòng cho tiểu thư nhà mình.


“Còn nữa, Tam cô gia tương lai kia ánh mắt cũng không được tốt lắm, Tam tiểu thư cùng lắm cũng chỉ đọc sách được mấy ngày, hiểu được một chút thơ từ ca phú, thế mà ngài ấy cũng ưng ý nàng ta. Thực ra Tam tiểu thư nào có đẹp bằng tiểu thư, cũng không có bản lĩnh bằng người. Nàng ta còn tiêu tiền của người khác nữa…”


Hồng Cừ cứ đứng bên cạnh lải nhải mãi, Cố Thanh Trúc nghe xong cũng bất lực, để thảo dược trong tay xuống, cởi tạp dề đeo bên hông, nói:
“Được rồi, đừng oán giận nữa. Bị ngươi nói như vậy, ta đột nhiên muốn ăn một chút đồ ngọt, tới Hương Mật Hiên mua ít mứt hoa quả đi.”


Hồng Cừ vừa nghe thấy có đồ ăn, hai mắt lập tức sáng ngời, lập tức gật đầu lia lịa, tung tăng đi theo Cố Thanh Trúc ra khỏi hậu viện. Cố Thanh Trúc dặn dò Vân Sinh đang tính toán sổ sách sau quầy mấy câu rồi dẫn theo Hồng Cừ ra ngoài.


Mỗi khi tâm trạng Cố Thanh Trúc không tốt lại thích ăn một chút đồ ngọt, cứ cảm thấy làm vậy tâm trạng sẽ tốt hơn. Nàng tới Hương Mật hiên chọn vài loại, tính toán một hồi rồi đem về Nhân Ân Đường ăn. Ra khỏi Hương Mật Hiên chưa được mấy bước, nàng ta đã nghe có tiếng la hét vang lên từ phía sau lưng:


“Cố công tử xin dừng bước.”
Vừa quay đầu lại, hóa ra lại là Hạ Thiệu Cảnh. Cố Thanh Trúc nhíu mày, cảm thấy hôm nay vận may của nàng thật tệ, vừa mới tiễn bước một Kỳ Huyên lại đụng phải Hạ Thiệu Cảnh trên được. Nàng đúng là nợ bọn họ từ kiếp trước mà.


Hạ Thiệu Cảnh nhảy xuống từ trên lưng ngựa, gã sai vặt phía sau vội vàng chạy lên dắt ngựa. Hạ Thiệu Cảnh đi tới trước mặt Cố Thanh Trúc, thấy mứt hoa quả trong tay Hồng Cừ, liền cười nói:


“Hôm nay không biết là ngày gì, khi nãy ở đầu đường bên kia gặp lệnh muội, không ngờ đi tới đầu này lại gặp nàng. Đây đúng là duyên phận, phải không?”


Cố Thanh Trúc mặc y phục nam, nhìn bên ngoài như một chàng thiếu niên tuấn tú, trên đường có mấy người nhận ra nàng, biết nàng là Tiểu Trúc đại phu của Nhân Ân Đường, Cố Thanh Trúc liền chắp tay hành lễ kiểu nam tử với Hạ Thiệu Cảnh:
“Bái kiến thế tử.”






Truyện liên quan