Chương 61

Thực ra nàng không nói gì với Hạ Thiệu Cảnh, cùng lắm chỉ thử bịa đặt chút chuyện mà thôi, chuyện này cũng do nàng tự suy đoán. Kỳ Huyên muốn gài bẫy Hạ Thiệu Cảnh, chắc chắn chàng không thể nào tự mình ra tay mà sẽ mượn tay người khác, mà người này không phải là một người trong kinh thành mà Hạ Thiệu Cảnh quen thuộc bởi Hạ Thiệu Cảnh hành sự rất cẩn trọng, rất dễ phát hiện ra điều bất thường của người xung quanh.


Đúng lúc này xuất hiện một vị Chu lục gia, lại xuất thân từ Bắc Dương Hầu phủ. Bắc Dương Hầu phủ cùng Sùng Kính Hầu phủ “nước sông khong phạm nước giếng”, tuy rằng lúc này “nước sông” và “nước giếng” còn chưa đối đầu gay gắt nhưng không khó để đoán được, Kỳ Huyên muốn ra tay ở điểm này. Hạ Thiệu Cảnh lúc này chắc chắn còn chưa quen biết người của Bắc Dương Hầu phủ, như vậy vị Chu lục gia lần trước có thể xuất hiện ở Sùng Kính Hầu phủ, đương nhiên chính là do Kỳ Huyên giật dây bắc cầu.


Hạ Thiệu Cảnh quá đa nghi, hắn ta không thật lòng tin tưởng bất kỳ ai, đối với Kỳ Huyên càng như vậy. Kiếp trước khi còn trẻ tuổi Kỳ Huyên ngốc nghếch tồ tệch không nhận ra nhưng Cố Thanh Trúc lại thấy rất rõ. Hạ Thiệu Cảnh vẫn luôn coi Kỳ Huyên là một kẻ địch giả tưởng siêu việt, thế nên mọi việc mà Kỳ Huyên làm hắn ta đều sẽ theo bản năng mà hoài nghi, thế nhưng không may hắn lại không có bằng chứng rõ ràng. Lúc này đây, chỉ cần có người đưa một “mồi lửa” tới trước mặt hắn, châm một điểm hoài nghi vào lòng hắn, chắc chắn có thể đầy hết mọi hiềm nghi lên đầu Kỳ Huyên.


Còn việc sau khi hắn hoài nghi Kỳ Huyên sẽ làm gì, giữa bọn họ lại phát sinh những tranh đấu gì, Cố Thanh Trúc không biết cũng không muốn biết, dù sao cũng không liên quan gì đến nàng. Mục đích của nàng rất đơn giản, chỉ cần Hạ Thiệu Cảnh cùng Kỳ Huyên đấu nhau là được, như vậy có thể cho Kỳ Huyên một đòn cảnh cáo, khiến chàng không có thời gian tới dây dưa với mình, nếu sau này chàng biết được chính nàng đã từng lén liên hệ với Hạ Thiệu Cảnh, chắc chắn sẽ sinh lòng khúc mắc với nàng. Ai lại muốn tiếp tục dây dưa với một người phụ nữ “ăn cây táo, rào cây sung” tiếp tay cho người ngoài cơ chứ?


Bất kể là người đàn ông như thế nào cũng sẽ không chấp nhận!
Kỳ Huyên cũng không ngoại lệ!
Cố Thanh Trúc ngầm bẫy Kỳ Huyên một vố, đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hẳn lên, ăn mấy miếng điểm tâm, hài lòng trở về Nhân Ân Đường.
*****


Hạ Bình Chu đưa Cố Ngọc Dao về Trung Bình Bá phủ, những thứ đồ đã mua trên đường cũng đem về Bá phủ. Cố Ngọc Dao mời Hạ Bình Chu vào phủ ngồi, Hạ Bình Chu chỉ nói còn bài tập chưa làm xong, là hắn cố ý dành chút thời gian cùng Cố Ngọc Dao ra ngoài đi dạo vì đây là ước hẹn giữa hai người trên thuyền ngày hôm đó, người lớn hai nhà cũng không biết chuyện này, thế nên Hạ Bình Chu cảm thấy hôm nay không tiện vào phủ quấy rầy, nói đợi lần sau đến phủ thăm hỏi sẽ mang lễ tới cửa.


available on google playdownload on app store


Hạ Bình Chu giữ lễ như vậy khiến Cố Ngọc Dao rất hài lòng, lưu luyến không rời tiễn hắn lên xe ngựa, nhìn hắn rời đi, trong lòng lâng lâng.
Sai người đem hết đồ dọn về Tây Cầm Viên, Tần thị từ bên trong bước ra, thấy thế liền hỏi: “Đây là gì thế? Con lấy đâu ra bạc để mua những thứ này?”


Cố Ngọc Dao vốn định nói cho Tần thị biết chuyện giữa mình và Hạ Bình Chu, thế nên mới sai người trực tiếp đưa đồ tới Tây Cầm Viên. Nàng ta kéo Tần thị vào cửa, đem mọi chuyện kể lại cho Tần thị nghe. Tần thị kinh ngạc không thôi, tỏ vẻ trách cứ sự bạo gan này của con gái.


“Con nhóc này, sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ.”
Cố Ngọc Dao cũng biết mình có phần to gan nhưng nàng ta cho rằng nếu Tần thị nhìn thấy những món quà mà Hạ Bình Chu tặng chắc chắn sẽ không trách cứ nàng ta, không ngờ vẫn bị mắng. Nghĩ thế nàng ta liền cãi vài câu:


“Mẫu thân, con nào có thiếu kiên nhẫn chứ. Chuyện hôm nay là do hôm tới Sùng Kính Hầu phủ chơi, nhị công tử đã hẹn con cùng ra ngoài. Con cảm thấy nhị công tử là người tốt, là một chính nhân quân tử. Suốt dọc đường đi người rất săn sóc bảo bọc cho con, tuyệt không có chút vượt quá giới hạn.”


Tần thị vẫn không hài lòng:


“Không phải ta nói nhị công tử không tốt, một đứa trẻ con nhà dòng dõi như vậy, nhân phẩm đương nhiên là tốt. Ta chỉ muốn nói con là một cô nương, bây giờ mới vừa đính hôn xong, con đã vội vội vàng vàng cùng người ta một mình ra ngoài, còn không báo một tiếng với người lớn trong nhà. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, đối với thanh danh của hai người các con sao có thể tốt được chứ?”


Cố Ngọc Dao bị mắng chỉ cúi đầu không nói. Tần thị thấy nàng ta tủi thân, ánh mắt hướng về chiếc bàn đang chất đầy quà, hỏi:
“Những thứ này đều là nhị công tử chủ động tặng cho con hay là con chủ động vòi?”
Nói đến quà cáp, Cố Ngọc Dao lại hào hứng trở lại:


“Con đâu có chủ động vòi vĩnh gì đâu. Chính là trong lúc cùng nhau dạo phố, con ưng cái gì chàng liền mua cái đó, đến giá cả cũng không hỏi. Mẫu thân, Sùng Kính Hầu phủ giàu có lắm, cứ nhìn cách nhị công tử vung tay thì biết. Nhà họ chính là phủ đệ đẹp nhất con từng thấy, người nói xem liệu đó có phải là phủ đệ đẹp nhất kinh thành không?”


Tần thị bị lời nói hồn nhiên của con gái chọc cho tức cười: “Đứa nhỏ ngốc nghếch này, trong kinh thành này có bao nhiêu dòng dõi còn cao quý hơn Sùng Kính Hầu phủ nữa, con đúng là không biết gì cả. Như ta nghe nói được, nhà mẹ đẻ của đương kim Hoàng hậu nương nương Võ An Hầu phủ kia mới là phủ đệ cao quý bậc nhất trong giới vương tôn quý tộc. Tổ tiên Kỳ gia dùng binh mã lập nghiệp, qua nhiều thế hệ đã thích lũy biết bao nhiêu tiền tài. Chỉ tiếc rằng tước vị của cha con quá thấp, bằng không còn có thể đưa chúng ta tới Võ An Hầu phủ thăm thú.”


Nhắc tới Võ An Hầu phủ, Cố Ngọc Dao liền nhớ tới ngày hôm đó ở Sùng Kính Hẩu phủ gặp được Võ An Hầu thế tử. Người kia quả thực là uy phong anh tuấn, ngạo nghễ tuyệt luân, dịu dàng như ngọc, ngũ quan như khắc, đẹp tới mức khiến người ta mặt đỏ tim đập dồn dập. Chỉ là ngày hôm đó, Kỳ thế tử dường như đặc biệt để ý đến Cố Thanh Trúc, Cố Ngọc Dao lập tức mất thiện cảm với chàng.


“Ngày đó bọn con ở Sùng Kính Hầu phủ gặp được Kỳ thế tử, cũng không biết Cố Thanh Trúc đã gặp chàng ấy từ khi nào, Kỳ thế tử còn cố ý lại gần nói lời cảm tạ với nàng ta nữa. Mẫu thân, người nói xem, con có nên đi học mấy thứ y thuật linh tinh gì đó không. Cố Thanh Trúc biết chút y thuật, dường như khiến người ta rất tán thưởng.”


Cố Ngọc Doa bĩu môi, xả hết những bất mãn trong lòng.


Tần thị lườm nàng ta, nói: “Đang yên đang lành làm một tiểu thư khuê các lại không muốn, lại muốn hạ mình thành cái hạng hạ lưu, nàng ta hồ đồ, con cũng muốn hồ đồ theo sao? Con thực sự cho rằng đàn ông tiếp cận con là vì tán thưởng bản lĩnh của con sao. Thứ bọn họ vừa mắt cũng chỉ là cái khuôn mặt mà thôi. Đàn ông ư, có gì đâu cơ chứ, chỉ muốn phong lưu chơi bời chút thôi, cũng coi như dệt hoa trên gấm. Cố Thanh Trúc cứ đắm mình trong niềm hân hoan như thế, tung tăng khắp chốn khoe cái khuôn mặt đó của nàng ta, sau này chỉ có hại mà thôi.”


Cố Ngọc Dao ngẫm lại thấy cũng đúng: “Hừ, không sai, khuôn mặt đó của Cố Thanh Trúc thật đáng ghét. Đàn ông cứ nhìn thấy nàng ta liền cất bước không nổi, chỉ muốn sán lại nói chuyện vài ba câu. Mẫu thân, người nói xem sau này liệu nàng ta có thể dựa vào khuôn mặt kia mà gả cho mối tốt hơn con không?”


Đây mới là điều Cố Ngọc Dao lo lắng nhất, nhìn thấy sự ân cần của những người đàn ông kia dành cho Cố Thanh Trúc, nếu Cố Thanh Trúc thực sự có thể leo lên cành cây cao hơn nàng ta, đến lúc đó Cố Ngọc Dao mới thực sự muốn khóc.


“Con cho rằng những gia đình giàu sang phú quý đó dễ gả vào lắm hay sao? Chỉ dựa vào ngoại hình xinh đẹp mà được à? Xinh đẹp thì có tác dụng gì chứ, cũng chỉ là nhìn vừa mắt thôi, cùng lắm thì làm một ả thiếp chứ gì. Nếu có chút đầu óc thì sẽ không chỉ là một người thiếp, mà thậm chí có thể như mẫu thân con được nâng lên vị trí chủ mẫu. Nhọc công biết bao.”


“Vậy thì con yên tâm rồi.” Cố Ngọc Dao ngẫm lại thấy cũng đúng. Được mẹ ruột trấn an, nàng ta lại bắt đầu vui vẻ hào hứng đi mở quà. Thật không ngờ nhị công tử lại đối với nàng ta tốt như vậy. Một vị hôn phu như vậy mà nàng ta thực sự lại có thể tìm được.
*****


Lý Mậu Trinh vội vội vàng vàng chạy đến thư phòng, bẩm báo với Kỳ Huyên đang đứng sau án thư:


“Thế tử, Tiền Bình tới báo, nói hai ngày nay Sùng Kính Hầu phủ có rất nhiều động tĩnh, lặng lẽ điều động nhân lực điều tr.a Chu lục gia, thậm chí còn muốn điều tr.a chúng ta, nhưng người của chúng ta cực kỳ cẩn mật, bọn chúng không điều tr.a được gì.”


Kỳ Huyên để quyển sách trong tay xuống, cụp mắt hỏi: “Sùng Kính Hầu phủ sao lại đột nhiên bắt đầu điều tra? Là do ai tiết lộ?”


Lý Mậu Trinh lắc đầu: “Phía chúng ta chắc chắn không ai tiết lộ, tạm thời cũng không biết là ai. Mấy ngày trước còn không có vấn đề gì, giống như đột nhiên phát hiện ra chuyện gì đó. Chuyện lần trước chúng ta trở mặt với Chu lục gia tạm thời còn chưa lộ ra, hiện giờ Sùng Kính Hầu phủ cũng chưa rõ tình hình cụ thể.”


Kỳ Huyên đi ra từ phía sau án thư, dường như đang suy nghĩ điều gì. Lý Mậu Trinh hỏi lại:
“Thế tử, chúng ta phải làm gì bây giờ, người có muốn đem người của Sùng Kính Hầu phủ đi xử lý không?”


Kỳ Huyên lắc đầu: “Không cần. Hạ Thiệu Cảnh muốn điều tr.a thì cứ để cho hắn tr.a đi. Nếu tr.a không ra, chúng ta cũng không ngại giúp hắn.”


Lý Mậu Trinh sững người: “Thế tử ý muốn nói không cần che giấu chuyện này với Sùng Kính Hầu phủ sao? Nếu là như vậy, không phải là đang cho họ cơ hội tiếp xúc với Bắc Dương Hầu phủ sao? Nếu bọn họ liên thủ đối phó với chúng ta, chẳng phải chúng ta mất nhiều hơn được sao?”


Kỳ Huyên cười lạnh: “Khiến cho bọn họ liên thủ so với lên trời còn khó hơn. Sùng Kính Hầu phủ không ngốc, dù cho hắn có biết ta đang giăng bẫy hắn thì sao chứ? Hắn càng biết rõ hơn rằng hiện giờ hắn đấu không lại chúng ta, thế nên sẽ không động vào chúng ta.”


“Thế tử có thể chắc chắn rằng Sùng Kính Hầu phủ nhất định sẽ phản lại Bắc Dương Hầu phủ sao?” Lý Mậu Trinh hỏi.
“Đương nhiên.” Kỳ Huyên đáp chắc nịch: “Chỉ cần để hắn tr.a ra chút manh mối, không cần chúng ta ra tay, bọn họ sẽ tự động đấu nhau.


“Thế tử đang nói tới manh mối gì vậy?”
Kỳ Huyên đứng trước cửa sổ, nhìn cây lan xanh tươi, cầm cây kéo nhỏ bên cạnh, cắt bỏ mấy cành lá khô, thản nhiên nhắc nhở: “Mấy ngày trước Chu lục gia chẳng phải đã tới thăm phủ Tam hoàng tử một chuyến sao?”


Lý Mậu Trinh lập tức hiểu ra, chắp tay với Kỳ Huyên: “Dạ, thuộc hạ đã biết phải làm thế nào.”


Kỳ Huyên nhìn cây lan một vòng. Đây là cây hàn lan chàng tráo đổi từ trong phòng Cố Thanh Trúc, trong thời tiết này không ra hoa được, thế nhưng chỉ cần ngắm nhìn nó chàng dường như có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Cố Thanh Trúc. Chờ qua đợt bận rộn này, chàng phải đi gặp nàng nhiều hơn mới được.


*****
Cố Tri Viễn nhẹ nhàng rảo bước về phủ. Nha hoàn hầu hạ ông ta thay đổi xiêm y, đúng lúc Tần thị đi vào, Cố Tri Viễn gọi bà ta đến bên cạnh. Tần thị thấy ông ta vui vẻ liền dò hỏi:
“Bá gia hôm nay có chuyện gì vui sao?”


Cố Tri Viễn bảo bà ta rót trà, uống một ngụm rồi để tách xuống, vẫn không cách nào quen được với loại trà kém chất lượng này, nói với Tần thị:


“Hôm nay Đốc Sát Viện Trần đại nhân phụ trách đánh giá thành tích của ta đã khen ta ‘gặp chuyện gấp mà không loạn, đối nhân xử thế mà không kiêu’, đánh giá thành tích của ta ưu tú. Trần đại nhân quả đúng là Bá Nhạc của ta mà.”


Tần thị lập tức vui vẻ ra mặt, chia vui với Cố Tri Viễn: “Chúc mừng Bá gia được khen ngợi, sau này nhất định có thể từng bước thăng quan.”


Cố Tri Viễn thích nghe những lời này, ngay cả vị trà kém ngon trong miệng cũng trở nên dễ chịu hơn đôi chút, dặn dò Tần thị: “Đúng rồi, ta đã sai người thăm dò, vị Trần đại nhân này không có sở thích gì, chỉ thích ngựa tốt. Lần trước ở Trân Bảo Các ta thấy một bức họa tuấn mã của Mạc Tiêu Tử rất được, nhìn rất chân thực sống động. Ta đã hẹn chưởng quầy Trân Bảo Các mấy ngày nữa sẽ qua lấy, nàng giúp ta sai người tới lấy về, để lần tới tới thăm phủ Trần đại nhân, ta sẽ mang theo.”


Trần đại nhân quản lý việc đánh giá thành tích của đa số quan viên, có thể giữ mối quan hệ tốt với ông ta chỉ có lợi mà không có hại, Cố Tri Viễn đã lên kế hoạch ổn thỏa cho tiền đồ của mình.


Tần thị sững người, nụ cười trên mặt đã héo đi không ít, nhẹ giọng nói: “À, bức họa tuấn mã của Mạc Tiêu Tử đúng là trác tuyệt, chỉ là đồ của Trân Bảo Các giá cả hơi cao, không biết bức họa này tốn bao nhiêu ngân lượng?”






Truyện liên quan