Chương 63
“Ta nghe bạn bè nói, Học đệ của ta nền tảng cũng không tệ lắm, xem ra đã rất cố gắng.” Kỳ Huyên ngồi xuống, tay cũng không nhàn rỗi, kéo chỗ thuốc trước mặt Cố Thanh Trúc về phía mình, dùng chày giúp nàng trộn thuốc. Cố Thanh Trúc ban đầu không chú ý, một lúc sau mới có phản ứng.
“Ai là Học đệ của ngươi? Bạn nào của ngươi nói?” Cố Thanh Trúc nhìn Kỳ Huyên đang ung dung nhàn nhã đảo thuốc, đôi mày một lần nữa nhíu lại.
“Là Lý Trừng Vân, Trạng Nguyên năm ngoái. Ta và hắn có chút quan hệ thân quen nên nhờ hắn chỉ dạy thêm cho Học đệ, sau kỳ thi mùa thu của thư viện năm nay biết đâu lại có thể tham gia kỳ thi đồng sinh thử xem sao.” Kỳ Huyên nắm một nắm thuốc, cắn một góc nhỏ nếm thử vị sau đó nhổ ra. Chàng và Thanh Trúc không giống nhau, khi còn đi đánh giặc đã luyện được kỹ năng dùng vị giác thử thuốc, những vị thuốc cơ bản không quá phức tạp chàng đều có thể nhận định bằng cách nếm, lúc này lại tiếp tục trộn thuốc.
Cố Thanh Trúc giật lại ấm thuốc chàng đang đảo, sắc mặt lạnh lùng: “Lý Trừng Vân là do ngươi sắp xếp?”
Buổi sáng gặp Học đệ ngoài cửa phủ, nàng vốn còn khó chịu trong lòng. Người ta là một Trạng Nguyên, vì cái gì mà đột nhiên lại dạy kèm cho Học đệ chứ, hóa ra là như vậy.
Kỳ Huyên gật đầu: “Đúng thế. Trước khi thi đỗ Trạng Nguyên hắn là đệ tử ruột của Hàn Lư tiên sinh. Cha ta cùng Hàn Lư tiên sinh quan hệ không tệ, Lý Trừng Vân thường cùng ông ta tới Võ An Hầu phủ. Hôm trước gặp được Học đệ ở Hạ gia, ta đột nhiên cảm thấy nên để đệ ấy học hành nhiều thêm một chút, không nên cứ cà lơ phất phơ như kiếp trước nữa.”
Cố Thanh Trúc đập mạnh ấm sắc thuốc xuống bàn đá, kêu vang một tiếng, sau đó nàng trầm giọng, nói:
“Chuyện của đệ đệ ta không cần ngươi nhúng tay vào.” Nhắc tới Học đệ, Cố Thanh Trúc liền giống như một con mèo giơ móng vuốt.
Kỳ Huyên lại không nghĩ như vậy: “Cái gì mà đệ đệ của nàng cơ? Đệ đệ của nàng chính là đệ đệ của ta. Ta là vì muốn tốt cho đệ ấy, còn có thể hại đệ ấy sao?”
“Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi muốn dùng đệ ấy để uy hϊế͙p͙ ta sao?” Khi tức giận con người ta nói chuyện cũng trở nên gay gắt hơn.
Kỳ Huyên thấy nàng như vậy, cảm thấy hơi tổn thương: “Trong mắt nàng ta là kẻ ngang ngược như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Cố Thanh Trúc khẳng định không chút đắn đo.
Là vợ chồng đã nhiều năm, Kỳ Huyên sao có thể không biết Thanh Trúc không hay tức giận, nhưng một khi đã tức giận cách nói chuyện sẽ không nể nang, thậm chí có phần khiến người ta tổn thương. Thế nhưng chàng cũng không biện bạch cho bản thân, trước đây chàng không hiểu nàng, còn tưởng rằng có đôi lúc nàng thực sự ác độc, kỳ thực sau này chàng mới biết nàng chỉ là kẻ miệng dao găm tâm đậu hũ. Mà lúc này đây, nếu chàng còn cố chấp tranh cãi với nàng, phản ứng của nàng sẽ càng lúc càng dữ dội, thế nên phải mềm mỏng.
“Không phải vậy đâu. Nàng cứ coi như là ta báo ơn đi. Khi chúng ta rời kinh, Học đệ đã đến tiễn chúng ta. Đệ ấy là người duy nhất tới tiễn chúng ta, còn cho chúng ta nhiều ngân phiếu như vậy, có thể thấy đệ ấy rất có lòng. Ta vẫn luôn ghi nhớ ơn nghĩa này, giờ ta chỉ muốn giúp đệ ấy một chút, tuyệt đối không có ý dùng đệ ấy để uy hϊế͙p͙ nàng.”
Kỳ Huyên giải thích như vậy, tự cảm thấy rất hợp lý, thế nhưng vẫn khó có thể khiến Cố Thanh Trúc tin được. Nàng nói: “Đệ ấy đến tiễn chúng ta cũng không phải vì ngươi mà là vì ta là tỷ tỷ của đệ ấy, không cần ngươi phải ghi ơn gì. Dù cho không có Lý Trừng Vân, Học đệ cũng có thể học hành tốt, chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Không đúng, dù cho chỉ là vấn đề sớm muốn nhưng vì sao có con đường nhanh hơn mà vẫn cứ phải chọn con đường vòng chứ? Thanh Trúc, nàng thử nghĩ mà xem, dù gì ta theo đuổi nàng thì vẫn cứ theo đuổi nàng thôi, thay vì từ chối ta chẳng thà nàng cứ lợi dụng ta, không cần tr.a rõ ngọn ngành không cần hỏi vì sao, ta đều có thể giúp đệ ấy thi đỗ tam giáp*, vào được lục bộ, có được không?
* Chú thích: Tam giáp là ba vị trí đứng đầu kỳ thi, bao gồm Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa.
Những lời Kỳ Huyên nói không những không làm Cố Thanh Trúc nguôi giận, ngược lại càng “đổ thêm dầu vào lửa”, khiến tình hình càng thêm căng thẳng: “Ngươi muốn dùng tiền đồ của Học đệ để uy hϊế͙p͙ ta? Kỳ Huyên, ngươi thực sự đê tiện.”
“Đê tiện?” Kỳ Huyên có phần dở khóc dở cười: “Thanh Trúc, ta có thể biện giải một chút không? Ta chỉ muốn giúp đệ ấy, sao lại thành uy hϊế͙p͙ nàng được? Nàng đừng nghĩ xấu về ta như vậy, tấm lòng của ta dành cho nàng có trời đất chứng giám.”
“Trời đất chứng giám?” Cố Thanh Trúc cười lạnh: “Kỳ Huyên, ngươi thật có bản lĩnh tự mình quyết định. Ta thật muốn hỏi ngươi dựa vào đâu. Kiếp trước ta nợ ngươi bao nhiêu đều đã trả hết bấy nhiêu, giờ ta không muốn cùng ngươi nối lại tình xưa. Cái ngươi gọi là thiên địa chứng giám, chẳng lẽ chính là việc ngươi cứ bám dính không buông sao? Thế nhưng ngươi có thèm để tâm xem ta có nguyện ý hay không sao?”
Kỳ Huyên cúi đầu trầm ngâm một lúc: “Ta không phải không coi trọng tâm nguyện của nàng, tâm nguyện của nàng là gì?”
“Ta muốn ngươi đừng tiếp tục dây dưa với ta nữa, cách ta xa một chút.” Cố Thanh Trúc không khách khí đáp.
Kỳ Huyên lại quả quyết lắc đầu: “Chuyện này không được, đổi cái khác đi.”
“Ngươi khốn kiếp!” Cố Thanh Trúc buông một câu kết luận.
Kỳ Huyên đưa tay bịt lỗ tai, làm ra vẻ “ta không nghe đâu”. Cố Thanh Trúc cũng không có cách nào đối phó với chàng, bỗng chàng chỉ về phía cửa nhỏ, Cố Thanh Trúc nhìn theo, quả nhiên nghe thấy tiếng Hồng Cừ vọng vào:
“Tiểu thư, tiếng động khi nãy là gì vậy, có gì rơi sao?”
Cố Thanh Trúc giật mình, trừng mắt với Kỳ Huyên. Kỳ Huyên bất đắc dĩ đứng dậy, vấn vương lưu luyến theo đường cũ trèo tường ra ngoài. Cố Thanh Trúc đáp lời Hồng Cừ:
“Không phải rơi vỡ gì đâu, do cái chày giã thuốc vừa rơi trên bàn thôi.”
Hồng Cừ đứng bên ngoài đáp “Dạ” một tiếng rồi lui xuống.
Cố Thanh Trúc hít sâu một hơi, nhìn chỗ Kỳ Huyên ngồi khi nãy, ủ rũ cụp vai.
Xem ra Kỳ Huyên còn chưa biết chuyện nàng lén bán đứng chàng. Để xem sau khi chàng biết được liệu có còn tự tin như vậy nữa hay không.
*****
Vào dịp sinh nhật tuổi tứ tuần của Vinh An Hầu phu nhân Cố Thu Nương, Hầu gia tính làm một bữa tiệc lớn, Cố gia đương nhiên cũng được mời.
Tần thị cùng Cố Thu Nương quan hệ rất tốt, một ngày trước đó đã được mời tới Vinh An Hầu phủ làm bạn, đến ngày tiệc chính thức, Cố Thanh Trúc đi theo Trần thị tới dự.
Ngày hôm nay Tống Cẩm Như phụ trách tiếp đón những vị tiểu thư cô nương đồng lứa. Nàng ta mặc một bộ váy áo màu cánh sen, trên người trên tóc đều dùng đồ trang sức vàng mới tinh, thoạt nhìn cả người tỏa ra ánh vàng lấp lánh. Mà Cố Ngọc Dao cũng không thua kém tấc nào, giờ đây mọi người đều biết nàng ta cùng Nhị công tử của Sùng Kính Hầu phủ đã đính hôn, đương nhiên càng phải trang điểm tỉ mỉ. Xiêm y Tần thị mua cho nàng ta toàn bộ đều là hàng nhất đẳng thượng phẩm, vừa xa hoa đẹp đẽ lại đắt đỏ.
Cố Tri Viễn nhìn hai chị em Cố Thanh Trúc vẫn mặc xiêm y nhạt màu như cũ, khi vào cửa liền không kìm được mà hỏi Cố Thanh Trúc: “Gần đây con không có đủ y phục cùng trang sức mới sao?”
Cố Thanh Trúc đang vén váy bước qua bậc cửa, nghe Cố Tri Viễn nói vậy phản ứng đầu tiên là sững người, sau khi qua cửa mới đáp: “Xiêm y vẫn đủ dùng, trang sức cũng có, chỉ là con không thích mang thôi.”
Cố Tri Viễn nhìn con gái lớn càng ngày càng giản dị. Tiểu cô nương nhà người ta người nào người nấy đều trang điểm xinh đẹp hơn hoa, nàng thì ngược lại, càng ngày càng đơn giản, tuy nói nhìn như vậy thêm phần lịch sự tao nhã nhưng dù sao cũng không hợp với phong cách của tuổi nàng. Lại nhìn Cố Ngọc Dao điểm trang rực rỡ xa xỉ, trong lòng Cố Tri Viễn càng thêm băn khoăn.
Nghe Cố Thanh Trúc nói như vậy, Cố Tri Viễn càng thấy khó chịu: “Đợi khi về, ta sẽ bảo mẹ kế chuẩn bị thêm cho chị em con nhiều xiêm y, khi ra ngoài đừng ăn mặc giản dị quá mức. Đã qua hai năm để tang hiếu rồi, năm nay con có thể ăn mặc thoải mái một chút, không sao cả.”
Cố Thanh Trúc không đáp lời, chỉ điềm nhiên mỉm cười. Cố Ngọc Dao vốn đang nói chuyện cùng Tống Cẩm Như, nghe được Cố Tri Viễn nói vạy, trên mặt liền lộ ra vẻ không vui.
Cố Thanh Trúc đi theo Trần thị hướng về viện bên trái dành cho nữ quyến. Cố Thanh Học đi theo Cố Tri Viễn về hướng ngược lại.
Cố Thu Nương cùng Tần thị từ trong nhà đi ra nghênh đón, một trái một phải đỡ Trần thị vào nhà. Các vị khách đến dự tiệc đứng xung quanh cùng tiến lại gần chào hỏi Trần thị. Chị em dâu và các cô nương của Tống gia cũng tới thỉnh an Trần thị. Hết thảy đều vui vẻ hòa thuận.
Cố Thu Nương dặn dò Tống Cẩm Như cùng hai vị cô nương tam phòng Tống gia cùng tiếp đón các vị cô nương cùng lứa ra phòng khách chơi đùa.
Cố Thanh Trúc tìm một chỗ yên tĩnh bên cửa sổ rồi ngồi xuống. Ghế bên cạnh đã có người ngồi, sau khi Cố Thanh Trúc ngồi xuống liền nhìn về phía nàng ta. Đó là một tiểu cô nương mũm mĩm, dáng vẻ ngoan ngoãn, hai mắt to tròn, khi cười lên sẽ để lộ hai lúm đồng tiền ngọt ngào, nhìn có phần quen mặt. Vị cô nương kia liền tươi cười xinh đẹp với Cố Thanh Trúc, nói:
“Thanh Trúc tỷ tỷ, muội là Tú Nhi. Tỷ còn nhớ muội không?”
Tống Tú Nhi! Cố Thanh Trúc còn nhớ, liền mỉm cười đáp lại: “Đương nhiên vẫn nhớ. Muội là cô nương nhị phòng Tống gia phải không?”
Thấy Cố Thanh Trúc nhận ra mình, Tống Tú Nhi rất vui vẻ: “Đúng vậy, phụ thân muội là đệ đệ của Hầu gia, nhà ở cửa đông, lần trước chúng ta đã gặp nhau trên phố, còn cùng nhau uống trà nữa.”
Cố Thanh Trúc tất nhiên vẫn nhớ: “Ta còn nhớ, chủ của trà lâu kia chính là huynh trưởng của muội.”
Tống Tú Nhi cười ngốc ngếch, Cố Thanh Trúc liền hỏi: “Sao muội lại ngồi đây một mình?”
“Mẫu thân của muội đang ở chỗ thẩm thẩm trợ giúp đón khác. Ca ca của muội đang ở thư phòng cùng mọi người. Muội còn nhỏ tuổi, những chuyện các tỷ tỷ nói muội nghe không hiểu nên đành ngồi ở đây uống trà ăn điểm tâm.”
Tống Tú Nhi ngoại hình đáng yêu, khi nói chuyện trên mặt luôn tươi cười. Nhìn chỗ điểm tâm trên bàn chỗ nàng ta xem ra đúng là đã ăn vài miếng. Cố Thanh Trúc đem chỗ điểm tâm trên bàn gần chỗ mình đưa cho nàng ta. Tống Tú Nhi bất ngờ, vui vẻ nhận lấy: “Một mình muội ăn nhiều thì ngại lắm, Thanh Trúc tỷ tỷ ăn cùng muội đi.”
Nói rồi nàng ta liền đưa một miếng bánh hoa đào cho Cố Thanh Trúc, nàng cũng đưa tay nhận lấy, cắn một miếng rồi gật đầu: “Ừm, món này rất ngon.”
Nghe Cố Thanh Trúc khen ngợi như vậy, Tống Tú Nhi liền hào hứng. Nàng ta cực kỳ thích ăn, những người thân quen đều chê cười nàng ta, hiếm khi gặp được một vị tỷ tỷ không chê cười mình, thật là một chuyện vui.
Hai người còn đang nói chuyện đã nghe tiếng Tống Cẩm Như gọi từ phía cửa:
“Tú Nhi, lại đây một chút.”
Tống Tú Nhi nghe tiếng liền để điểm tâm xuống, chạy ra. Thấy Tống Cẩm Như chỉ Tống Tú Nhi về phía mấy vị cô nương đang ngồi ở phía nam phòng khách, nói mấy câu, Tống Tú Nhi liền chạy ra ngoài. Một lúc sau, Tống Tú Nhi bưng vài chén trà về phía đó như một nha hoàn. Cố Thanh Trúc nhìn một vòng đại sảnh, rõ ràng có đến mấy nha hoàn ở đây nhưng Tống Cẩm Như dường như cố ý muốn để Tống Tú Nhi chạy đi làm việc này.
Bưng trà nước xong xuôi, Tống Tú Nhi quay lại chỗ Cố Thanh Trúc, làm như không có chuyện gì tiếp tục ăn điểm tâm, thế nhưng rõ ràng nàng ta không còn vui vẻ như khi nãy.
Tống Cẩm Như vênh mặt hất hàm sai khiến Tống Tú Nhi đã thành thói quen như thể đó là việc đương nhiên. Đại phòng Tống gia kế thừa tước vị, nhị phòng đi theo con đường buôn bán, dù cho cùng một họ “Tống” nhưng thân là Tống gia Hầu phủ đương nhiên cảm giác bản thân rất mực cao quý hơn người, kể cả trước mặt khách khứa cũng không thèm nể mặt.
Một vài vị tiểu thư từ bên ngoài bước vào cửa. Cố Thanh Trúc nhíu mày, đi phía trước là hai vị cô nương nàng quen biết, một người là Kỳ Tú Chi, một người là Kỳ Vân Chi. Kỳ Vân Chi là chị em song sinh với Kỳ Thần. Mẹ đẻ của nàng ta sau khi hạ sinh nàng ta cùng Kỳ Thần liền buông tay quy thiên, để lại một đôi trai gái cho Hầu phu nhân nuôi dưỡng. Kỳ Thần cùng Kỳ Vân Chi là hai người em thân thiết nhất với Kỳ Huyên trước khi chàng gặp nạn. Kỳ Tú Chi rất thân thiết với Tống Cẩm Như, Kỳ Vân Chi đương nhiên là đi cùng Kỳ Tú Chi. Tống Cẩm Như đối với hai vị tiểu thư Kỳ gia đều nhiệt tình niềm nở như nhau, gọi thêm Cố Ngọc Dao cùng hai vị cô nương dòng dõi cao quý khác dẫn hai vị tiểu thư Kỳ gia vào gian trong.
Một lúc sau, một nha hoàn đi tới bên người Tống Tú Nhi, nói: “Tú Nhi tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta dặn người pha trà cho mấy vị khách quý ở gian trong.”