Chương 24 : Đệ nhất dũng kim
- ch.ết tiệt, ta giết ngươi! - Đan Ni Nhĩ điên cuồng rống lên, hắn đã hoàn toàn phát điên. Hắn dốc tất cả sức lực mãnh liệt công kích Hàn Thạc như cuồng phong bạo vũ. Nhưng Hàn Thạc tựa như con thuyền cứng cỏi vững vàng trước biển cả mênh mông đang cuồng nộ, thoạt nhìn giống như lúc nào cũng có thể bị lật, nhưng hết lần này đến lần khác lại kiên cường không hề kém thế. Đến lúc này mọi người đều nhận thấy tốc độ né tránh của Hàn Thạc, không ai còn cho rằng Hàn Thạc có thể tránh thoát lúc đầu chỉ là vận khí. Những người vốn vẫn lo lắng về Hàn Thạc, lúc này đã mỉm cười dễ chịu, ngay cả Kiệt Phu cũng khoanh tay, vui vẻ nhìn hắn. Cuối cùng, Đan Ni Nhĩ biết thực lực của mình không còn có thể duy trì được nữa, thở hỗn hển không ngừng, mồ hôi đổ ra như tắm, căm tức nhìn Hàn Thạc quát lên:
- Tiểu tử có giỏi thì tiếp ta một quyền, né tránh như thế thì chẳng có gì hay ho cả.
Vốn Đan Ni Nhĩ là phẫn nộ hét lên, không cho rằng Hàn Thạc lại dám tiếp mình một quyền, nhưng thật ngoài dự liệu, Hàn Thạc cũng không có ý né tránh, định thần nhàn nhã nhìn về phía hắn gật đầu mở miệng:
- Không thành vấn đề.
Lời này nói ra làm mọi người một phen đánh giá lại Hàn Thạc, rất nhiều người lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu, Hàn Thạc vóc người nhỏ gầy, tốc độ mau lẹ, linh hoạt thì còn có thể lý giải. Nhưng không ai cho rằng vóc người nhỏ bé, lại không tu luyện đấu khí lại có thể so khí lực với kẻ cơ bắp cuồn cuộn như Đan Ni Nhĩ.
Ngay cả đến chính Đan Ni Nhĩ cũng bị câu trả lời của Hàn Thạc làm kinh sợ, chợt cười lên một tiếng nói:
- Tốt, tốt lắm, ngươi muốn ch.ết cũng chẳng thể trách ta!
Thân thể cường tráng cùng lực lượng cuồng mãnh luôn là thứ để Đan Ni Nhĩ kiêu ngạo, lại có mong muốn được báo thù. Việc tốc độ cùng sự linh hoạt không thể so với Hàn Thạc khiến Đan Ni Nhĩ dù nổi giận nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận, giờ đây thấy được thời cơ thật lớn trước mắt, có thể rửa sạch sỉ nhục vừa rồi hay không, chỉ trông cậy vào một kích này, Đan Ni Nhĩ tự nhiên không muốn buông tha.
Nhanh chóng tập trung toàn bộ sức lực, tay phải của Đan Ni Nhĩ phóng ra, cả gân xanh đều nổi lên, tốc độ và sức mạnh được đẩy lên mức cao nhất, bất thình lình một đấm lao về phía Hàn Thạc.
Hàn Thạc nheo nheo con mắt, hai đồng tử ánh lên một tia độc ác, như một con độc xà ẩn mình trong hang ổ chờ con mồi, khiến cho người theo dõi có cảm giác âm lãnh.
Đợi cho một quyền Đan Ni Nhĩ hướng vào mặt Hàn Thạc, Hàn Thạc rất nhanh ngưng tụ ma nguyên lực quanh tay phải, đột nhiên một quyền hướng về phía thiết quyền của Đan Ni Nhĩ đang đánh tới.
"Ba"
Sau âm thanh giòn tan, theo đó là tiếng Đan Ni Nhĩ hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, cả cánh tay phải ngoặt xuống, gấp lại như cánh gà, không ngừng run rẩy theo cánh tay phải.
Đồng tử Hàn Thạc co rút lại, trên mặt nở nụ cười hiền lành, thu hồi hữu quyền, cánh tay phải hơi máy động, kinh ngạc nhìn nắm tay mình một chút, tự nhủ: “Oa, ta thực sự đã đỡ được rồi.”
Đan Ni Nhĩ mắt thấy Hàn Thạc thân thể gầy yếu, toàn lực xuất ra một quyền công kích vừa rồi, căn bản không đơn giản chỉ là muốn giáo huấn Hàn Thạc, mà rõ ràng là muốn đưa Hàn Thạc vào tử địa. Giờ đây Hàn Thạc đã không còn là kẻ nhẫn nhục hèn yếu nữa. Dù là kẻ ngốc thì khi đối mặt với người muốn giết mình tự nhiên cũng sẽ không nương tay.
Hai quyền chạm nhau trong một kích, một khung cảnh quỷ dị xuất hiện, làm cho người xem hoàn toàn khiếp sợ, bên cạnh một ít bình dân đến làm “bao cát” cũng nhìn về phía Hàn Thạc với vẻ khiếp sợ, một số người định “hỗ trợ” cho Hàn Thạc cũng tự động lánh đi, khiến cho Hàn Thạc chiếm được vị trí tốt nhất.
Kỵ sỹ đệ tử đều hưng phấn cực kì, kẻ này ghé tai kẻ kia thì thầm bán tán. Thậm chí có người hoài nghi Hàn Thạc là người man di hoặc là bán thú nhân hóa thành hình người.
Đan Ni Nhĩ còn đang đau nhức, cánh tay phải run rẩy không ngừng, tiếng gãy giòn tan vang lên khi nãy đã nói lên điều gì thì mọi người trong lòng đều đã rõ. Một quyền đánh ra, cánh tay phải của Đan Ni Nhĩ sợ rằng đã phải phế đi.
Lão tạp dịch Kiệt Phu tiếc hận nhìn Đan Ni Nhĩ, nhẹ giọng an ủi:
- Đan Ni Nhĩ, thật xin lỗi, có điều với thân thể ngươi bây giờ, có lẽ đã không còn thích hợp ở lại đây nữa.
Đan Ni Nhĩ vừa nghe Kiệt Phu nói vậy, hai mắt không khỏi oán hận nhìn Hàn Thạc, hướng về phía đại sảnh bước đi. Những người tham gia đánh nhau bị thương thì nhiều lắm, song họ đều hiểu một ít quy củ. Đan Ni Nhĩ hiểu rõ thân phận và địa vị của mình, hơn nữa trong lòng càng rõ ràng tuyệt đối không phải là đối thủ của Hàn Thạc, chỉ có thể sớm rời đi.
Đợi Đan Ni Nhĩ vừa ly khai xong, Kiệt Phu hô to một tiếng:
- Tốt lắm, tốt lắm, các vị có thể tiếp tục tự thương lượng với nhau.
Kiệt Phu vừa nói xong, phần đông các kỵ sĩ đệ tử ào ào hướng về phía Hàn Thạc, tung hô:
- Một kim tệ.
…
- Hai kim tệ.
…
- Ba kim tệ.
Trong hoàn cảnh bình thường, những người đối luyện bình dân đã được huấn luyện cùng các học viên, tùy theo thực lực khác nhau chỉ cần mười đến năm mươi ngân tệ là có thể thuê được. Các chiến sĩ thực lực cao cường, tùy theo cấp bậc từng người, giá cả thông thường từ một đến năm kim tệ
Bây giờ những người này mở miệng là từ hai đến ba kim tệ, xem như là giá tiền rất cao rồi. Tuy Hàn Thạc vừa mới hiển lộ thực lực, nhưng dù sao Hàn Thạc cũng không phải là chiến sĩ. Một tên chiến sĩ lợi hại, nếu cùng Đan Ni Nhĩ chạm quyền, lợi dụng đấu khí hoàn toàn có thể đem Đan Ni Nhĩ một quyền đánh ch.ết, cho nên hai ba kim tệ cho một người đối luyện là một cái giá trên trời bất khả tư nghị.
Khi người kỵ sĩ thứ nhất hô giá một kim tệ Hàn Thạc định há mồm đáp ứng. Có điều khi người thứ hai nói ra giá tiền, Hàn Thạc lập tức ngậm chặt miệng, bắt đầu chờ đợi nhừng cái giá cao hơn xuất hiện.
Hàn Thạc mặc dù không phải vì tiền bạc mà đến, nhưng Hàn Thạc hiểu được tác dụng của tiền bạc. Giống như trước kia ở Địa cầu, nó là một thứ vô cùng trọng yếu, nếu có thể có cơ hội kiếm lấy kim tệ thì tự nhiên sẽ không thể bỏ qua.
Những kỵ sĩ đệ tử bước tới bên cạnh Hàn Thạc, không ngừng hô giá tiền càng lúc càng cao. Tuy nhiên Hàn Thạc dù sao cũng chỉ là hạng bình dân, chưa phải là chiến sĩ có thực lực kinh người, bởi vậy những người hô giá đều là hai ba kim tệ là tối đa.
- Năm kim tệ!
Sự kiên nhẫn của Hàn Thạc cuối cùng cũng được đền đáp, có người đã vì hắn mà ra một giá cao. Người đến tướng mạo tuấn lãng, mái tóc hoàng kim uốn cong, thoạt nhìn như một trung cấp chiến sĩ ôn hòa nhã nhặn, hô cái giá cao hơn hẳn mọi người.
Câu năm kim tệ vừa thốt ra, rất nhiều người không mở được miệng, đồng thời cũng có chút kinh ngạc nhìn hắn, một người nói:
- Lao Luân Tư, trung cấp chiến sĩ mới có giá năm kim tệ, tiểu tử này mặc dù có chút thực lực, nhưng tuyệt đối không đáng giá năm kim tệ, ngươi ra giá hơi cao đó.
Lao Luân Tư cười nhẹ ôn hòa nói:
- Cao thì có hơi cao, nhưng do ta đến chậm, tất cả các chiến sĩ đều đã được chọn, cho nên không còn sự lựa chọn nào, ta chỉ có thể chọn hắn.
Hắn nói như vậy mọi người cũng không biết nói gì, dẫu sao thì trong những người còn lại Hàn Thạc có thực lực cao nhất. Nếu còn các chiến sĩ trước đây có lẽ Hàn Thạc không đáng với giá đó, nhưng bây giờ nơi này Hàn Thạc có thực lực cao nhất, các đệ tử kỵ sĩ còn lại cũng không còn nhiều sự lựa chọn, mỗi người đều tự tìm người đối luyện, cái giá của Hàn Thạc tự nhiên là cao lên.
- Vị bằng hữu thần kỳ kia, năm kim tệ thế nào? - Lao Luân Tư hòa nhã nói.
Nhìn thoáng qua xung quanh, Hàn Thạc thấy không còn ai tiếp tục tăng giá, thấy giá của Lao Luân Tư so với những người ở đây là cao nhất, liền gật đầu đáp ứng:
- Đồng ý!
- Ta gọi là Lao Luân Tư, đây là năm kim tệ, hy vọng thí luyện sẽ trợ giúp nhiều cho chúng ta!
Lao Luân Tư hướng về phía Hàn Thạc, từ trong túi tiền hoa mỹ, móc ra năm kim tệ giao cho hắn. Cầm năm kim tệ vừa nhận trên tay, Hàn Thạc trong lòng có chút kích động, lúc trước Bố Lai Ân bị bán cho Ba Bỉ Luân ma khí học viện cũng là năm kim tệ. Giờ đây một lần đối luyện cũng là năm kim tệ, đã có thể mua được tánh mạng của Bố Lai Ân. Với thân phận hiện nay của Hàn Thạc, năm kim tệ tuyệt đối là một cái giá trên trời, đủ để bản thân Hàn Thạc được tự do.
- Ta gọi là Bố Lai Ân, xin được chỉ giáo nhiều hơn. - Hàn Thạc cất năm kim tệ vào túi tiền cũ nát của mình, mỉm cười lễ độ với thần tài Lao Luân Tư.
- Theo ta, hãy để cho ta thấy ngươi đáng giá năm kim tệ! - Lao Luân Tư nói một câu sau đó đi trước dẫn đường, Hàn Thạc đuổi theo sau.
Trong khu thí luyện của kỹ sĩ học viện, cùng ma pháp học viện có phần tương tự, chỉ khác là thiếu đi rất nhiều ma pháp đạo cụ, lại có thêm một ít chướng ngại vật. Bên trong thí luyện trường rộng lớn chỉ có Hàn Thạc cùng Lao Luân Tư, mặt đất lởm chởm do nham thạch cứng rắn tạo thành.
Lao Luân Tư tiến vào sau, thay đổi một thân trang phục luyện công màu trắng, bảo kiếm đặt một bên, sau đó hứng thú nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc, cười nói:
- Năm kim tệ không dễ kiếm đâu, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?
Hàn Thạc thầm nghĩ thân thể của chính mình được tôi luyện bởi ma nguyên lực đã trở lên cứng cỏi cường tráng, sớm đã cùng Bố Lai Ân cách biệt một trời một vực. Hơn nữa ma nguyên lực cổ quái tựa hồ như có chút đề kháng lực với đấu khí, như vậy cũng không sợ Lao Luân Tư sử dụng đấu khí làm tổn thương thân thể. Hắn cũng không cần chuẩn bị gì, liền lập tức hướng Lao Luân Tư gật đầu.
- Chú ý, ngươi là theo ta đối luyện, chỉ có thể né tránh, đỡ đòn, không có khả năng công kích. - Lao Luân Tư dường như nhìn ra Hàn Thạc là người mới nên dặn dò trước, thấy Hàn Thạc đã nắm rõ, mới chậm rãi hướng tới Hàn Thạc.
Khi sắp tới bên cạnh Hàn Thạc, tốc độ dường như càng lúc càng nhanh, như tia chớp, tay trái như một thanh kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ, năm ngón tay khép lại hướng về phía ngực Hàn Thạc đâm tới.
Kỵ sĩ vì tu luyện đấu khí, sau khi trải qua việc phát ra đấu khí, vô luận là lực lượng hay tốc độ đều không phải thân thể bình thường có thể so sánh được, tốc độ cùng uy lực so với Đan Ni Nhĩ mạnh hơn bội phần.
Hàn Thạc mắt hoa lên, đã thấy cánh tay Lao Luân Tư tới trước ngực mình, trong lòng cả kinh, ma nguyên lực cấp tốc vận chuyển, bổng nhiên vặn vẹo thân thể, bắt đầu tránh né.
- Trúng rồi.
Một tiếng vang lên. Quần áo trước ngực Hàn Thạc đã bị Lao Luân Tư cắt thủng. Hàn Thạc cảm thấy trước ngực mát lạnh, sau đó quần áo tung bay, hắn thầm kêu may mắn vì mình né tránh kịp thời.
Đáng tiếc, còn không biết may mắn sẽ còn tiếp tục đến khi nào. Một cỗ trọng lực tiến vào tiểu phúc ( ), Thân thể Hàn Thạc không tự chủ được bắt đầu thối lui “bịch, bịch” cuối cùng ngồi lên một phiến đá cứng , cảm thấy bụng như quặn lại, đau đớn tới cực điểm.
Thình lình, ngẩn đầu nhìn lại, thấy Lao Luân Tư đá ra một cước, vẫn đang dừng lại trong không trung chưa thu hồi, vẻ mặt khôi hài nhìn hắn nói:
- Bố Lai Ân, ta đã lưu tình, cũng không nhân cơ hội công kích, nhưng lần sau sẽ không nhân từ như vậy đâu.
Một cước của Lao Luân Tư, đã ngưng tụ đấu khí, có điều mặc dù Lao Luân Tư đem đấu khí tấn công trực diện, nhưng chỉ là thu mà không phát, chỉ là lấy đấu khí tăng cường lực công kích, không lợi dụng đấu khí đánh trực tiếp vào cơ thể Hàn Thạc, tránh việc tổn thương thân thể Hàn Thạc.
Cũng chính vì vậy, ma nguyên lực trong thân thể Hàn Thạc cũng không có phát sinh dị biến, thân thể vừa rồi nhận một lực công kích cực mạnh liền bị thương. Gật gật đầu, Hàn Thạc chau mày, nhịn cơn đau đang từ tiểu phúc truyền lên, từ từ đứng lên, lạnh lùng nhìn Lao Luân Tư, nói:
- Ta sẽ chú ý, làm lại!
( ) Tiểu phúc: bụng.