Chương 76 : Hắn là bạn trai của cháu!

- Lao Luân Tư sư ca, ngươi đi với ta đi, ta sẽ đưa đồ cần thiết cho ngươi!
Sau khi lớn tiếng cười nhạo chế giễu một phen, thấy Hàn Thạc cũng chẳng nói gì, chỉ chìa bộ mặt sầu khổ uống từng ngụm nước, dường như cũng chẳng thấy thú lắm, không khỏi mở miệng nói với Lao Luân Tư.


Trước khi bỏ đi, Phỉ Bích còn trừng mắt uất hận nhìn Hàn Thạc rồi cúi người xuống nói:
- Nếu ngươi nói không lo lắng thì hãy đợi ta một hồi.


Hàn Thạc ngẩng đầu liếc nhìn Phỉ Bích, cảm giác rành rành được cơn giận đang bị đè nén lại của Phỉ Bích, lại nghĩ tới Lục Ma Phong của mình còn cần phải nhờ vào cô ta nên chỉ đành nhẫn nại gật gật đầu.


Phỉ Bích dẫn theo Lao Luân Tư đi sang một bên. Phú Tân Ân thấy bọn họ rời khỏi, mới vô cùng cổ quái nhìn Hàn Thạc, kinh ngạc hỏi:
- Bố Lai Ân, không ngờ chỉ là một tên tạp dịch của Ba Bỉ Luân ma võ học viện. Trời ạ, sao ngươi lại có được thực lực cao như vậy. Chuyện gì đã xảy ra đây hả?


- Không có chuyện gì. Được rồi, Lao Luân Tư là một tên trung cấp kỵ sĩ của chiến sĩ học viện Ba Bỉ Luân bọn ta. Nhưng tiểu thư Phỉ Bích đã có thực lực của kiếm sư. Hai người bọn họ sao lại có chung một sư phụ hả?
Trong lòng Hàn Thạc rất phiền muộn liền hỏi Phú Tân Ân.


Mặc dù nói kỵ sĩ và kiếm sĩ có thể tu luyện đấu khí giống nhau. Nhưng cùng có một sư phụ, mà Lao Luân Tư chỉ là một trung cấp kỵ sĩ, còn Phỉ Bích lại có thực lực kiếm sư, cách biệt giữa hai người quá lớn. Đặc biệt là từ miệng hai người, Hàn Thạc rõ ràng nghe được Lao Luân Tư là sư ca, còn Phỉ Bích chỉ là tiểu sư muội. Chuyện này khiến Hàn Thạc càng cảm thấy kỳ quái.


available on google playdownload on app store


- Về chuyện của tiểu thư, ta cũng không rõ ràng lắm. Trước đó ta chỉ là một tiểu nhân vật chẳng đặc sắc gì của thương hội Bố Tư Đặc. Chỉ nghe được khi hội trưởng còn chưa mất thì tiểu thư theo học ở bên ngoài. Mỗi năm chỉ ngẫu nhiên trở về một hai lần. Nếu không phải hội trưởng đột nhiên qua đời, sợ rằng Phỉ Bích tiểu thư cũng sẽ không đột nhiên ở lại. Tên Lao Luân Tư này cũng là mới gần đây mới xuất hiện trong tầm quan sát của ta. Quan hệ giữa bọn họ như là không tệ. Nhưng mấy vấn đề ngươi hỏi, ta lại không cách gì trả lời được.


Phú Tân Ân nhìn Hàn Thạc tỏ vẻ xin lỗi, mở miệng giải thích.
Hắn nói vậy, Hàn Thạc cũng không hỏi thêm nhiều, chỉ gật đầu nhíu mày bắt đầu suy xét.
Chỉ trong chốc lát, Phỉ Bích cùng tên Lao Luân Tư kia đã lại đứng ngay cửa. Phỉ Bích nhìn về phía Phú Tân Ân, phân phó:


- Phú Tân Ân, ngươi giúp ta tiễn Lao Luân Tư sư ca. Ta có chút chuyện cần bàn thảo riêng với Bố Lai Ân tiên sinh.”
- Được rồi, tiểu thư! - Phú Tân Ân biết điều đứng lên, xoay người đi về hướng cửa.


- Bố Lai Ân, thật rất cao hứng có thể thấy ngươi ở đây. Nếu như ngươi còn muốn kiếm thêm mấy đồng kim tệ, thì tùy lúc có thể tới tìm ta. Nhưng ta nghĩ ngươi chắc là không cần rồi. Được thôi, hẹn gặp lại Bố Lai Ân. Ta nghĩ sau này chúng ta cũng còn cơ hội gặp mặt.


Lao Luân Tư đưa mắt nhìn Hàn Thạc đầy thâm ý, rồi mỉm cười cùng Phú Tân Ân đứng lên đi ra ngoài.
Hai người này vừa đi khỏi, Phỉ Bích với vẻ mặt lạnh lùng bước tới, sau khi ngồi xuống liền liếc mắt nhìn Hàn Thạc hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi còn dám gặp ta à!


- Sao lại không dám? - Đầu mày Hàn Thạc dựng lên, không hề yếu nhược chút nào nhìn chằm chằm lấy cặp mắt của Phỉ Bích rồi nói:


- Ta lại không có làm chuyện gì trái lương tâm, hơn nữa ngươi vẫn còn thiếu đồ của ta. Chỉ cần ngươi chịu đáp ứng đưa tài liệu cùng ô kim quáng thạch cho ta, ta sẽ lập tức bỏ đi. Sau này sẽ không tìm các ngươi làm ăn gì nữa.
”Bạch!”


Phỉ Bích vỗ mạnh bàn, nổi giận đùng đùng nhìn chòng chọc lấy Hàn Thạc nói:
- Ngươi, ngươi còn mặt mũi để đòi đồ từ ta à. Đáng ch.ết thật, ngươi xâm phạm ta, ta còn chưa giết ngươi thì đã đủ khách khí rồi!


- Tầm bậy, lúc đó ta và ngươi đều trúng xuân dược, lại là ta lôi ngươi đi khỏi thương hội Bố Tư Đặc. Bằng không thì ngươi đã sớm xong đời rồi. Huống chi ta thật sự chẳng thế nào với ngươi, bằng không cũng sẽ không mang ngưới tới con sông!


Hàn Thạc cũng thật sự nổi giận, ngầm nói khổ khổ cực cực bận rộn cả một đêm, chẳng những không được rờ rẫm mà lại còn bị cô nàng đánh cho một trận. Lúc đó mình sao bằng được với Liễu Hạ Huệ*, cô nàng Phỉ Bích này không ngờ vẫn một mực vịn vào chuyện này không thả, chẳng lẽ thật sự muốn quịt nợ hay sao?


“Keng!” Phỉ Bích rút trường kiếm khỏi vỏ, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm lấy Hàn Thạc. Hàn Thạc cũng vỗ mạnh bàn đứng lên lập tức, vẻ mặt hung hăng nhìn chòng chọc Phỉ Bích, tựa hồ chỉ một câu không phải là sẽ liều mạng tại chỗ.


Hai người trợn mắt nhìn nhau, giữ nguyên tư thế như vậy được gần một phút thì Phỉ Bích bĩu môi rồi “keng” một tiếng đẩy trường kiếm lại vào vỏ, quay đầu không hề nhìn Hàn Thạc, lạnh lùng nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?


- Rất đơn giản, mớ tài liệu thì ta dựa theo giá trị thu mua ngươi đặt ra, ô kim quáng thạch thiếu ta thì trả lại cho ta. Nợ nần hai người chúng ta coi như sổ toẹt, sau này bọn ta không cần gặp mặt. Ta cũng sẽ không tiếp tục tìm ngươi làm mấy cái giao dịch rắm chó gì nữa.


Hàn Thạc ngồi xuống vẻ mặt âm trầm, mở miệng uống sạch sẽ ly nước trước mặt, miệng nói gọn ghẽ dứt khoát.
- Cái tên tiểu nhân khả ố, bỉ ổi, ích kỷ nhà ngươi. Trả ngươi, cái gì cũng trả ngươi hết! Cút đi!


Phỉ Bích nghe Hàn Thạc nói vậy, không biết vì sao nổi nóng trong lòng, sắc mặt chứa đựng vẻ phẫn nộ không đè nén được, dường như lấy ra một số đồ lộn xộn gì đó từ trong không gian giới chỉ của nàng ta rồi đưa ra một túi đồ gì đó.


- Đây! - Một tiếng rồi nàng trực tiếp quăng tới trước mặt Hàn Thạc, ánh mắt thì hung hăng nhìn chằm chằm hắn nói.
- Ặc, ngươi đã chuẩn bị hết rồi à, sao lại không nói sớm, dưng không làm tổn thương tới hòa khí.


Hàn Thạc vốn định cầm đồ bỏ đi, lại thấy túi đồ đó được sắp đặt gọn ghẽ kỹ càng, bên trong có một khối thiết thạch quái dị, đựng trong một cái lọ nhỏ trong suốt. Trên lọ còn viết hai chữ nhỏ “ô kim”. Xem ra Phỉ Bích đã sớm chuẩn bị kỹ rồi, căn bản không có tính quịt nợ.


Nhưng khiến Hàn Thạc khó hiểu chính là, nếu Phỉ Bích rõ ràng không có tính quịt nợ, vì sao vừa vào cửa là cứ như thuốc nổ vậy, còn mở miệng nói thẳng không muốn trả bất kỳ thứ gì lại cho hắn. Chuyện này chẳng hiểu ra sao cả, cho nên mới khiến Hàn Thạc thật không được rõ ràng.


- Đã đưa tinh tạp cho ta thì ta cũng nên trả lại kim tệ cho ngươi, hay là chuyển tiền sang tinh tạp của ngươi nha. À à, kỳ thật ta cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn đem đồ của ngươi trả lai cho ngươi thôi.


Hàn Thạc cười có vẻ hơi xấu hổ, nhưng vẫn trước tiên thu lấy túi đồ vào trong không gian giới chỉ, rồi mới ngượng ngùng mỉm cười nói với Phỉ Bích.
Phỉ Bích vẫn không thèm nhìn thẳng lấy Hàn Thạc, chỉ đanh mặt, dùng lời xa lạ mà nói:


- Không cần. Ta không có hẹp hòi như ngươi vậy. Cho dù là ba ngàn năm trăm kim tệ cũng vậy, coi như bản tiểu thư tặng cho ngươi. Sau này đừng để ta thấy mặt ngươi. Cút mau!


Thấy nàng ta vẫn còn lạnh lùng mắng chửi như vậy, mặt Hàn Thạc cứng đờ ra, chỉ gật đầu rồi thẩy “bạch” một tiếng lên mặt bàn một khối quáng thạch sắt đen mới khai thác được hôm qua rồi cũng lạnh lùng như thế nói:


- Ta không thích thiếu nợ ân tình của người xa lạ. Khối hắc thiết quáng thạch này là ta bồi thường cho các quáng thạch khác ta mua của ngươi. Hẹn gặp lại Phỉ Bích tiểu thư. Sau này ta sẽ không tìm ngươi làm bất kỳ mối làm ăn nào nữa.


Ngay lúc vẻ mặt Hàn Thạc kiên quyết muốn rời khỏi căn phòng thì Phỉ Bích đột nhiên đột ngột đứng lên, vẻ mặt mê mang, ánh mắt vốn cơ trí lại tràn đầy vẻ yếu nhược cùng uể oải, rồi buồn bả nói với Hàn Thạc:
- Ngươi coi ta là người xa lạ ư?
Hàn Thạc chỉ nhún vai, trả lời tiêu sái:


- Nếu ngươi không coi ta là bằng hữu, vậy ta đương nhiên cũng sẽ không thể không biết xấu hổ mà cứ bám riệt bên người ngươi.
Sau khi nói câu này, Hàn Thạc cười tiêu sái rồi cất bước đi ra khỏi phòng. Hàn Thạc còn chưa ra khỏi cửa thì Phỉ Bích đột nhiên hô khẽ một tiếng:
- Chờ một chút!


Hàn Thạc quay đầu lại nhìn Phỉ Bích rồi bình tĩnh hỏi:
- Phỉ Bích tiểu thư, còn có chuyện gì à?”


Thần sắc Phỉ Bích có chút cổ quái, cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu lên. Vẻ mặt vừa mới mệt mỏi uể oải không ngờ đã biến mất quá nửa. Ánh mắt thẳng thừng nhìn Hàn Thạc khiến hắn cảm thấy vô cùng cổ quái. Cuối cùng Phỉ Bích mới bĩu môi, lộ vẻ cười nhàn nhạt rồi mở miệng nói:


- Lai Ân, ngươi nói ngươi đã từng coi ta là bằng hữu rồi à?
Hàn Thạc ngạc nhiên trong lòng nhưng chỉ gật đầu, thản nhiên trả lời:


- Đương nhiên, chúng ta cùng nhau tại thương hội Bố Tư Đặc trải qua hai lần nguy hiểm sinh tử tồn vong. Huống chi ngươi còn giúp ta một số chuyện. Ta đã coi ngươi là bằng hữu của ta rồi, chỉ là ngươi không hài lòng mà thôi!


- Ai nói ta không hài lòng. Hừ, ngoại trừ giao dịch tiền bạc, ngươi đối với bằng hữu tuyệt tình vậy sao?


Đến lúc này, biểu tình của Phỉ Bích không ngờ lại khôi phục lại nét bình thường, so với vẻ lạnh lùng hay có thì có nhân tình hơn một chút, dùng thái độ vừa rồi nói chuyện với Lao Luân Tư mà đối đãi Hàn Thạc.
- Đương nhiên không phải. - Hàn Thạc trả lời.


- Rất tốt. Nếu chúng ta là bạn bè thì ta có chút chuyện muốn cho ngươi biết.
Thần sắc Phỉ Bích chân thành, ngẫm nghĩ một hồi rồi nhìn chằm chằm lấy Hàn Thạc nói:


- Bố Lai Ân, lần trước sau khi chúng ta ám sát Đạt Nột Nhĩ và Vưu Na, Cách La Phật cho rằng chuyện này là do ngươi làm. Hắn đã liên hợp được Tàn Ảnh toàn lực điều tr.a lý lịch của ngươi. Lúc đầu ngươi có cho hắn biết ngươi tên là Bố Lai Ân. Ta nghĩ chẳng bao lâu là chuỳện ngươi ở Ba Bỉ Luân ma võ học viện sẽ bị hắn biết. Trừ phi ngươi rời khỏi Ba Bỉ Luân ma võ học viện, bỏ đi cái tên Bố Lai Ân đổi thành thân phận khác mà sinh hoạt, nói không chừng sẽ có biết bao nhiêu chuyện phiền phức.


Lời này của Phỉ Bích để lộ ra vẻ lo lắng thật tình của nàng. Hàn Thạc có thể rõ ràng cảm nhận được, trong lòng bỗng nhiên có chút ấm áp, sắc mặt cũng đã nhu hòa lại. Suy nghĩ kỹ một chút, Hàn Thạc nhận ra lời này của Phỉ Bích đúng là không có vấn đề, liền nhướng mày nói với Phỉ Bích:


- Vậy ngươi nghĩ ta nên làm gì bây giờ?
- Cùng ta đi trừ khử Cách La Phật. Bằng không chúng ta sẽ không có ngày yên ổn!
Sắc mặt tươi cười của Phỉ Bích chợt lạnh hẳn, nói ra từng chữ một.


Hàn Thạc trầm ngâm một hồi rồi hắn đột nhiên hiểu được sinh hoạt nguy hiểm trùng trùng, tựa hồ càng thích hợp với việc đột phá bản thân. So với sinh hoạt đơn điệu trước đó của hắn, có lẽ lại càng kích thích thú vị hơn nhiều. Hơn nữa theo Phỉ Bích nói, nếu không trừ khử đi uy hϊế͙p͙ của Cách La Phật, bản thân hắn sợ rằng thật sự sẽ không ngừng có chuyện phiền toái.


Sau khi trầm ngâm một hồi, Hàn Thạc kiên định nói:
- Tốt, ta đáp ứng với ngươi.
- Vậy đêm nay ngươi theo ta tham dự yến hội tư nhân của thương hội Bố Tư Đặc. Lúc đó sẽ có một số nguyên lão của thương hội tham dự yến hội lần này.


Thấy Hàn Thạc đáp ứng, vẻ mặt Phỉ Bích vui mừng, lập tức mở miệng nói.
- Ồ, thương hội Bố Tư Đặc các ngươi cử hành yến hội à. Ta đi làm gì đây? - Hàn Thạc ngẩn người, mở miệng hỏi.


- Giành lấy cảm tình của mấy vị nguyên lão. Đề phòng tính toán của lão già kia. Bố Lai Ân, ta cần sự trợ giúp của ngươi. Ngươi vừa nói qua, chúng ta là bằng hữu phải không? - Phỉ Bích trực tiếp nhìn thẳng Hàn Thạc rồi mở miệng hỏi.


Đột nhiên có cảm giác như đang lên thuyền hải tặc, trong lòng Hàn Thạc cảm thấy là lạ. Nhưng trước đó đúng là đã như ý Phỉ Bích nói, thừa nhận quan hệ bằng hữu của hai người. Lúc này chẳng cách nào lật ngược được. Hàn Thạc đành phải gồng mình đáp ứng.


Phỉ Bích thở nhẹ một tiếng rồi nói:


- Quá tốt rồi! Ngươi đợi một chút, ta sẽ kêu người giúp ngươi may một bộ lễ phục vừa người. Ta cần phải chỉ đạo ngươi một số lễ tiết cơ bản của quý tộc. Vừa rồi ta từ trong miệng Lao Luân Tư đã biết ngươi là ... ài, thân phận gì đó ở Ba Bỉ Luân ma võ học viện. Ta nghĩ ngươi chắc là không quen thuộc lắm với mấy thứ này.


Hàn Thạc chẳng hề nổi giận nhìn Phỉ Bích, Hàn Thạc nói:
- Ta là tên tạp dịch. Nhưng đã là chuyện quá khứ rồi. Là người chẳng có gì chưa thấy qua, chẳng có gì đáng để nói cả.
- Xin lỗi nhé Bố Lai Ân. Ta không có ý gì khác, thật đó!


Phỉ Bích nhìn thấy điệu bộ này của Hàn Thạc, không khỏi có chút lo lắng, nhanh chóng mở miệng thành khẩn xin lỗi.
- Không mắc mớ. Ngươi cứ nói với ta đi, ta sẽ thật sự lắng nghe!
Hàn Thạc phất tay chẳng hề để ý, ý nói Phỉ Bích cứ nhanh chóng bắt đầu đi.
- Đây, đây là hắc thiết quáng thạch à!


Cứ như là vừa phát hiện ra, Phỉ Bích nhìn về phía đám hắc thiết quáng thạch mà Hàn Thạc vừa để trên bàn, vẻ mặt kinh dị nhìn lấy Hàn Thạc hỏi:
- Ngươi không ngờ có hắc thiết quáng thạch à. Xem ra ngươi đang định rèn lấy một thanh vũ khí thật tốt rồi!
- Đương nhiên! - Hàn Thạc khẳng định.


Sau khi Phỉ Bích giải thích một chút lễ tiết đơn giản của quý tộc, Hàn Thạc mới hiểu rõ muốn bước lên một nấc cao hơn tại thế giới này, mớ lễ tiết cần thiết này thật cần phải nắm vững, nên mới thành thành thật thật lắng nghe giảng giải của Phỉ Bích, hơn nữa còn theo yêu cầu của Phỉ Bích, làm thử một số động tác lễ tiết cơ bản.


Tới tối, Hàn Thạc mới thay vào bộ lễ phục được Phỉ Bích đặc biệt chuẩn bị cho hắn, thật cũng giống như hình người tướng chó, bắt chước quý tộc mà thôi, rồi sau đó theo xe ngựa tới thương hội Bố Tư Đặc lần thứ ba.


Có rất nhiều xe ngựa xa hoa quyền quý dừng trước cửa. Mới vừa thay vào đám thủ vệ mới, là hai tên mà Hàn Thạc không quen mặt. Đợi khi Phỉ Bích cùng Hàn Thạc xuống xe ngựa, không cần thủ vệ chào mừng, do Phỉ Bích quen đường thuộc lối dẫn thẳng vào trong, sau khi xuyên qua hai đường hành lang, xuất hiện ngay tại cửa vào yến tiệc.


- Cháu gái Phỉ Bích, đây là yến hội tư nhân của thương hội chúng ta, ngươi dẫn hắn tiến vào tựa hồ có chút không được thoả đáng lắm phải không?


Cách La Phật đang cầm một cái ly cao đế đựng đầy mỹ tửu trong tay trước cửa yến hội, cùng với mấy tên rõ ràng là đám nguyên lão phú quý của thương hội cười đùa nói chuyện. Sau khi nhìn thấy Phỉ Bích cùng Hàn Thạc đi tới, trước tiên là nhìn Hàn Thạc một cách oán độc, rồi mới mở miệng nói với Phỉ Bích.


- Cách La Phật thúc thúc. Bố Lai Ân tiên sinh này chẳng phải là người ngoài đâu!
Phỉ Bích hé miệng nhẹ cười một tiếng, có chút ngượng ngùng nhìn lấy Hàn Thạc rồi mới mở miệng giải thích.
- Ồ? Vậy cháu có thể cho ta biết vì sao hắn không phải là người ngoài không?


Cách La Phật nheo mắt, cứ như là độc xà dùng đôi mắt nhỏ đánh giá Phỉ Bích, the thé mở miệng nói.
- Hắn là bạn trai của cháu!
Phỉ Bích ngẩng đầu, chẳng chút úy kỵ nhìn thẳng Cách La Phật, ngạo nghễ nói.


*Liễu Hạ Huệ: thời Xuân Thu. Truyền thuyết kể trời lạnh gặp phụ nữ bị rét cóng trú nhờ, liền cởi áo khoác ôm cô ta vào lòng mà không hề có ta tâm. Ngồi xe ngựa với đàn bà đi cả quãng đường mà chỉ nhìn thẳng chứ không liếc ngang (trích từ Wikipedia tiếng Việt)






Truyện liên quan