Chương 155 : Tà Thần An Tư Địch Tư
Sau khi tiến vào bên trong sơn động, thứ đầu tiên hai người thấy được chính là những thi thể trải đầy trên mặt đất, tính sơ sơ khoảng vài chục thi thể, nhìn vào quần áo để phân biệt thì thấy có thị vệ của nhà buôn nô lệ, cũng có vài quý tộc đến đây chọn lựa nô lệ, kể cả nô lệ bị nhốt ở trong cũi cũng đều bị giết.
Trên vách tường chung quanh có vài cây đốt đang được đốt cháy, chiếu sáng cả khu vực, địa phương này hẳn là một nơi nhốt nô lệ, chung quanh có rất nhiều thiết lao do khung sắt tạo thành, ở giữa còn có một vài dụng cụ tr.a tấn, xem ra dùng để giáo huấn các nô lệ không nghe lời.
Ở giữa có một đài cao xây bằng đá đen, mặt trên có vài cây cột, mỗi cột đều có các thi thể bị trói vào đó. Ở giữa đài cao có một cái hồ hình vuông, dài rộng khoảng ba mét, bên trong tỏa ra mùi máu tươi đậm đặc.
Khoảng mười mấy tên cương thi chiến sĩ được gọi tới khiêng các thi thể quăng vào trong huyết trì ở giữa đài cao. Các thi thể này vừa rơi vào trong huyết trì liền chìm xuống, sau đó bong bóng ùng ục nổi lên, trong chốc lát các bong bóng máu lại biến mất, nước trong huyết trì lại cao hơn vài phần.
Theo từng thi thể bị quăng vào bên trong huyết trì, máu tươi bên trong càng ngày càng nhiều đến sắp tràn ra ngoài. Tại một góc trên đài cao, Hàn Thạc lại nhìn thấy tên Vong Linh pháp sư kia, trên tay cầm một cây pháp trượng làm bằng xương trắng, khuôn mặt khô gầy của hắn không có chút biểu tình nào, vẫn đang chăm chăm nhìn vào Huyết Trì, đôi mắt màu nâu xám không biểu lộ chút sinh cơ nào.
Hai người Hàn Thạc vừa tiến vào nơi này, liền lập tức lui về một góc, nhờ một khe hở mà quan sát mọi việc xung quanh. Ngải Mễ Lệ bố trí một kết giới cách âm xung quanh hai người, rồi lập tức thấp giọng nói:
- Xem ra tên Vong Linh pháp sư này đang bố trí một cái tế đàn gì đó, không biết mục đích của y là gì?
Lắc đầu khó hiểu, Hàn Thạc thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Không biết có phải là bởi vì ta nắm giữ quá ít vong linh ma pháp mà đối với tế đàn đang được bố trí này ta không biết chút gì, xem ra đạt đến vong linh pháp sư cấp bậc ma đạo sư, quả nhiên là đã nắm vững rất nhiều Vong Linh ma pháp cường đại.
Trong lúc Hàn Thạc cùng Ngải Mễ Lệ đang thấp giọng trao đổi với nhau, tên Vong Linh pháp sư kia đang vung lên cây pháp trượng bằng xương trắng, thấp giọng ngâm xướng một đoạn ma pháp chú ngữ. Chỉ thấy máu tươi trong huyết trì bỗng nhiên bắt đầu xoay tròn, các thi thể đang bị trói ở cây cột trên tế đàn, chỉ trong phút chốc đã không còn chút máu thịt nào, trở thành một bộ xương trắng hếu.
Lại một đoạn Vong Linh ma pháp nữa được ngâm xướng, các linh hồn vừa mới ch.ết chưa tan đi trên mặt đất, giống như hiện hình, biến thành một đám sương mù màu nâu xám, ùa về Huyết Trì ở giữa tế đàn. Máu tươi bên trong Huyết Trì hình thành nên một xoáy nước, các bộ hài cốt vừa mới trầm xuống đáy lộ ra, sau đó các mảnh xương trắng này chậm rãi gom góp lại, dần dần hình thành một Tà Thần ba mắt, trên đầu có tám sừng, trên lưng cắm đầy gai nhọn.
Tà Thần ba mắt này do các bộ xương tạo thành, ba con mắt với ba màu đỏ, vàng, xanh riêng biệt như là được khảm vào trên trán tạo thành một hình tam giác. Lúc tên quái vật này đang thành hình, một cổ tà khí khổng lồ đã từ trên người hắn lan tràn ra, khiến cho khắp nơi đều tràn ngập hơi thở tà ác của hắn, đó là một loại hơn thở giết chóc tà ác tàn nhẫn đến cực đại.
Cho dù cách rất xa, Hàn Thạc cũng cảm nhận được trong lòng bỗng run lại, hắn nhìn chằm chằm vào Tà Thần ba mắt, một giây cũng không rời đi, tập trung quan sát từng cử động của nó.
- Không thể tin được, hắn thông qua tế đàn đã tạo được liên lạc với Tam Nhãn Tà Thần An Tư Địch Tư rồi! - Ngải Mễ Lệ rên lên tỏ vẻ bất ngờ, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
Tà Thần đúng là những kẻ cường đại tồn tại trong truyền thuyết, bọn họ đều có thần thông quảng đại, nhưng mà lại bị ước thúc bởi các pháp tắc của vị diện nên không có khả năng hiển lộ bản thể tại thế giới này. Nhưng mà thông qua một chút nghi lễ, kèm thêm một chút vật làm môi giới, lại được một người sử dụng bí pháp huyền ảo, vẫn có thể tiến hành liên lạc cùng với thần minh.
Cho tới nay, Hàn Thạc đều cho rằng cái loại thuyết pháp không có bằng chứng này là vô cùng hoang đường, cho rằng chuyện đó vốn dĩ không có khả năng tồn tại. Nhưng mà bây giờ sự thật đang diễn ra trước mặt, thì không phải do Hàn Thạc tin hay không nữa mà là hắn bắt buộc phải tin rồi. Mắt thấy Tam Nhãn Tà Thần An Tư Địch Tư ở vị diện không biết cách xa bao nhiêu, thông qua nghi thức của tên vong linh pháp sư này mà nhập vào một bộ xương, Hàn Thạc trong lúc ấy nhất thời ngẩn người, những ý nghĩ trong đầu có phần hỗn loạn.
Từng chuỗi thanh âm huyền bí liên tiếp được phát ra từ miệng của Tam Nhãn Tà Thần, hai người Hàn Thạc, Ngải Mễ Lệ nghe được nhưng lại không biết các thanh âm này có ý nghĩa là gì. Bất quá tên Vong Linh pháp sư hình như lại có thể trao đổi trực tiếp cùng Tà Thần.
Chỉ thấy tên Vong Linh pháp sư này nằm rạp trên mặt đất, đầu cúi gục liên tục quỳ lạy, hắn đột nhiên lại ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng lo sợ, sau đó nhanh chóng ngâm xướng một đoạn chú ngữ phóng ra vong linh ma pháp Sinh Mạng Trinh Sát, ma pháp trong giây lát tỏa ra xung quanh.
- Nguy rồi. - Hàn Thạc vừa thấy ma pháp này xuất hiện, lập tức biết đã có chuyện. Hắn kêu khẽ, định kéo Ngải Mễ Lệ rời khỏi chỗ này.
Nhưng dù vậy họ vẫn là còn chậm một bước, ma pháp Sinh Mạng Trinh Sát phát tán ra bốn phương, vừa lướt qua chỗ của hai người lập tức sáng lên. Tên Vong Linh pháp sư đang quỳ lạy kia sắc mặt trầm xuống, pháp trượng bằng xương trắng bỗng nhiên vung lên, các chiến sĩ cương thi ở chung quanh đột nhiên phóng về phía hai người.
- Bại lộ rồi, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây. - Ngải Mễ Lệ khẽ kêu lên rồi nàng lùi lại định cùng Hàn Thạc rời đi nơi này.
Lúc này, Hàn Thạc thấy được tên Vong Linh pháp sư đang phân tâm, thân thể của Tam Nhãn Tà Thần vừa mới được hình thành từ các mảnh xương trắng, đột nhiên đổ sập xuống huyết trì ở giữa tế đàn.
Xem ra, tên Vong Linh ma pháp sư không thể phân tâm dù chỉ một giây, mới có thể thông qua ma pháp huyền bí, lợi dụng máu và các bộ xương bên trong Huyết Trì mà tiến hành liên lạc cùng với Tam Nhãn Tà Thần. Một khi hắn phải phân tâm đối phó với Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ. Tà Thần An Tư Địch Tư đang ở một vị diện khác sẽ không thể lợi dụng hài cốt và máu tươi để hiện hình.
- Tam Nhãn Tà Thần An Tư Địch Tư không thể trợ giúp hắn, hai người chúng ta cũng không cần e ngại hắn. - Hàn Thạc đột nhiên dừng lại trước cửa động, giữ Ngải Mễ Lệ lại.
Ngải Mễ Lệ nghe Hàn Thạc nói như thế liền nhìn lại tế đàn, nàng cũng phát hiện ra Tam Nhãn Tà Thần đã biến mất giữa Huyết Trì, lúc này thần sắc mới trấn định lại, quát lên:
- Ngươi là kẻ nào, sao dám dùng nghi thức tà ác như thế để gọi về Tam Nhãn Tà Thần An Tư Địch Tư tại Ngõa Luân Thành?
- Hai người các ngươi không nên xông tới đây, nếu không ta sẽ giết hai ngươi.
Tên Vong Linh pháp sư gầy ốm khàn khàn nói, sau đó dùng phiêu phù thuật bay tới phía Hàn Thạc cùng Ngải Mễ Lệ.
Cây bạch cốt pháp trượng được hắn nắm trong tay, quơ quơ vài vòng rồi phóng ra một vong linh ma pháp cao cấp Oán Linh Hồn Liên, hơn mười Oán Linh quấn lấy nhau giống như một sợi xích sắt thật dài, phóng tới Hàn Thạc cùng Ngải Mễ Lệ. Trong lúc đó, mười mấy tên cương thi chiến sĩ cũng cầm côn gỗ đi tới, lập tức tiến đến công kích hai người.
Hừ nhẹ một tiếng, Ngải Mễ Lệ lấy ra ma pháp trượng của nàng, thấp giọng ngâm xướng một hắc ám ma pháp, một lưỡi hái tử thần màu đen trong phút chốc hình thành trên không. Lưỡi hái này được pháp trượng của Ngải Mễ Lệ điều khiển, liền chém xuống các chiến sĩ cương thi. Dưới sự tấn công của lưỡi hái tử thần, thân thể của các cương thi chiến sĩ yếu ớt như giấy mỏng, vừa bị chạm vào liền vỡ tan ra, không một tên nào có thể tiếp cận hai người.
Trong lúc Oán Linh Hồn Liên sắp cuộn tới, Lục Ma Phong của Hàn Thạc đột nhiên rít lên rồi phóng ra, Huyền Băng Ma Diễm Quyết luân chuyển. Lục Ma Phong tỏa ra hồng quang chói mắt, nhiệt độ trong cả không gian xung quanh đột nhiên tăng cao. Lục Ma Phong được bao trùm bởi hồng sắc ma diễm, bốc cháy rừng rực, bắn về phía Oán Linh Hồn Liên.
Hơn mười một oán linh kết thành chuỗi Oán Linh Hồn Liên gào thét kinh sợ dưới hồng sắc ma diễm cực nóng từ Lục Ma Phong tỏa ra. Khi Lục Ma Phong xé gió tiến vào giữa chuỗi Oán Linh Hồn Liên, đám oán linh đó liền phát ra tiếng “xèo xèo” rồi bốc lên một đám khói màu xám, lập tức hơn mười một oán linh đã hồn phi phách tán.
Ba cây cốt mâu đột nhiên được hình thành, liền bắn về phía Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ, Hàn Thạc dùng tinh thần khống chế Lục Ma Phong bay tới ngăn cản hai cây cốt mâu đang phóng về phía Ngải Mễ Lệ, còn bản thân hắn lại niệm ra một Vong Linh ma pháp, một cây cốt mâu hiện ra phản kích vào cây cốt mâu còn lại.
- A, không ngờ tiểu tử ngươi lại cũng là một Vong Linh pháp sư! - Tên vong linh pháp sư khô gầy kia, đột nhiên kinh ngạc hét lên.
- Ha ha, đúng thế, vừa rồi ở nhà của Tạp Nhĩ Phí Đặc chúng ta vừa mới liên thủ tiêu diệt Khắc Lạp Khắc, lần này chính là lần gặp mặt thứ hai của chúng ta. - Hàn Thạc ung dung nhìn tên Vong Linh pháp sư, mỉm cười.
Lần trước ở chỗ của Tạp Nhĩ Phí Đặc, ngay từ đầu Hàn Thạc đã bịt mặt, sau khi giết ch.ết Khắc Lạp Khắc mới gỡ mặt nạ xuống. Sau đó, khi tên Vong Linh pháp sư này công kích Hàn Thạc, khoảng cách giữa hai người lúc đó cách nhau rất xa, lại kèm thêm đêm khuya tối đen, do vậy hắn cũng không thấy rõ mặt Hàn Thạc, lúc này gặp lại hiển nhiên cũng không nhận ra.
- Hóa ra là ngươi!
Tên Vong Linh pháp sư trầm giọng quát lên, lại nhẹ nhàng bay về phía Hàn Thạc, âm trầm nói:
- Đều là Vong Linh pháp sư, ta sẽ chống mắt xem ngươi rốt cuộc có biết được những ý nghĩa sâu xa của Vong Linh ma pháp hay không.
Vừa nói xong, hắn liền lập tức ra tay, xem chừng là định tiêu diệt Hàn Thạc trước tiên.