Chương 17: Trưng… Cứu ta! (H cao)
Hắc y nhân ── Vô, chậm rãi ôm lấy Nhược Hi, cởi ra tầng tầng cung trang, chỉ còn sót lại thiếp thân cái yếm cùng bao khố. “Chỉ cần bản cung còn sống, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Nhược Hi không hề khóc, ngược lại nhìn chằm chằm Vô, lộ ra tôn quý hoàng thất tử tôn cùng ngạo khí trời sinh.
Vô âm thầm thán phục, tiểu công chúa này quả nhiên rất cao.
Nhược Hi nhịn xuống rên rỉ thống khổ, cực lực kiềm chế thở dốc. Trong căn phòng một mảnh tĩnh lặng có vẻ đặc biệt nhẹ nhàng, nhưng hơi thở dốc như có như không ấy lại phá lệ động tình, làm cho người ta muốn ngay lập tức xé mở rồi lấp đầy thật sâu vào trong cơ thể nàng.
Vô không thể khống chế hai tay run rẩy.
Trên giường, tóc đen ở bên gối rơi lả tả, vài sợi tóc bị dán hai bên gò má, mồ hôi chảy ra ướt nhẹp, làn da trắng nõn đã ửng đỏ, hai mắt nhắm chặt. Vi hạp tròng mắt khi thấy hắn thò người tới thì đột nhiên mở lớn, một đạo hàn mang xẹt qua rồi lập tức lại rơi vào mê man. Đồng thời cũng thấp giọng nỉ non gọi: “Trưng… Cứu ta…”
Hai má Vô hơi căng, đem Nhược Hi ôm đến trong lòng, kéo cái yếm ra. Một tay hắn di chuyển xuống phía dưới tham nhập giữa hai chân Nhược Hi.
“Không nên…” Nhược Hi muốn đẩy nam tử trên người, nhưng vì quanh thân yếu huyệt đều bị chế nên căn bản vô pháp hành động.
Vô câm thanh cười nhẹ: “Điện hạ đã quên mình không thể cử động.” Dứt lời liền giải huyệt đạo cho tiểu nhân nhi.
Nhược Hi thân thủ lập tức muốn đẩy nam nhân, lại vì trong cơ thể truyền đến một trận khô nóng mà không khỏi ôm lấy hắn, ở trên người qua lại cọ xát. “Ân hừ… Nóng… A…”
“Chậc chậc. Điện hạ thực sự là nhiệt tình nha.” Vô bỗng nhiên đưa ngón tay cắm sâu vào trong mật huyệt, “Nhiều nước như vậy sao.” Vô rút ngón tay ra, cố ý đưa tới trước mặt Nhược Hi.
“A… Ngươi…” Nhược Hi xấu hổ và giận dữ không ngớt, nhưng rất nhanh thần trí liền bị cơ thể gây rối che lấp. “Ân… Thật là nhột… Trưng… Trưng…” Nhược Hi thần trí hôn trầm rên rỉ, trong lòng vẫn tâm tâm niệm niệm người kia.
Hai mắt Vô bỗng lóe lên, hung hăng ʍút̼ xương quai xanh tinh xảo của tiểu nhân nhi, hồng lưỡi ȶìиɦ ɖu͙ƈ qua lại ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ. “Thực sự là biểu tình ɖâʍ đãng! Tiểu điện hạ ngứa sao? Chỗ nào ngứa?” Nói xong, ngón tay lần thứ hai xen vào giữa mật huyệt, nhưng lần này chỉ là nhợt nhạt đi vào một đốt ngón rồi liền rút ra, đùa bỡn hai bên cánh hoa.
Tiểu nhân nhi kề sát thân thể tinh tráng, hai chân kẹp chặt không ngừng giãy dụa. “Ngứa… Thật là nhột… Trưng… Cho ta, cho ta… Trưng…” Dục tình tăng vọt không thể kiềm chế, tiểu nhân nhi khó chịu khóc lên.
Vô bỗng nhiên ngẩng đầu, đem Nhược Hi một lần nữa đẩy lên giường, mở rộng hai chân, “Xuỵt… Đừng khóc, đừng khóc.” Vô một bên nhẹ dỗ, một bên cởi ra bao khố Nhược Hi. “Chỗ nào ngứa? Ân? Chỉ cho ta nhìn.”
Tiểu thiếu nữ đẹp mơ màng trầm trầm sợ hãi vươn tay chỉ hạ thể của mình, “Trưng… Ở đây…” Vô nhìn tiểu huyệt co rút, trong mắt ẩn ẩn toát ra ánh lửa. Bàn tay to ở trên thân thể bạch ngọc phất qua, “Chỗ nào? Ta nhìn không thấy.” Nói xong liền cầm lấy tay Nhược Hi, “Là ở đây? Hay ở đây?” Hắn quá phận đem ngón tay trắng nõn mạnh mẽ sờ lên tiểu huyệt sớm đã đỏ sẫm thấm ngấy mật nước tràn lên hạt đậu nho nhỏ.
“Ô a… Ân…” Bàn tay tiểu nhân nhi đặt trên vật nhỏ, rất nhanh run run nhu động. “Ân a… Ha… Trưng… Thoải mái…” Thân thể mềm mại giãy dụa, trong miệng đồng thời âu yếm kêu thấp tên nam nhân. “A… Trưng… Muốn ngươi…” Mặt khác, bàn tay nhỏ còn lại ở trên không trung lung tung huy động.
Vô cầm bàn tay nhỏ bé dơ loạn, tinh tế thưởng thức, “Mềm mại không xương…” Trong mắt không rõ tình tự rất nhanh chớp động. “Thư thái? Đừng chỉ làm mỗi mình vui vẻ.” Nói xong liền đem bàn tay nhỏ bé ấn hướng hạ khố cương cứng, “Cũng nên làm cho ta thư thái.”
Nhược Hi chạm vào vật nóng cháy cứng rắn, kìm lòng không được cách quần xoa bóp. “Trưng… Trưng… Hảo không…” Nam nhân câu dẫn cười tà: “Đừng nóng vội. Việc tốt còn đang ở phía sau.” Dứt lời, thân thủ nắm lấy đầu v* bị vắng vẻ, không lưu tình chà xát bóp động.
“Ngươi xem ngươi, như thế cứng rắn, còn như thế mềm mại… thật co giãn.” Nam nhân hung hăng đè ép hai ɖú tuyết trắng, “Chậc chậc chậc, nhũ tiêm đều đã sưng lên nha… hồng như thế, ta phải nếm thử.” Nói xong, cúi người ngậm lấy đỉnh đầu rung động, mạnh mẽ hút dài.
“Ừ… A… ân… Aha…” Tiểu nhân nhi gần như co giật giãy dụa, mật nước ở hoa hạch không ngừng tuôn ra, mà bàn tay cầm lấy dục vọng nam nhân cũng bất ngờ buộc chặt.
“Ân hừ…” Vô buông miệng, buồn bực hừ một tiếng, kéo lấy ngón tay ngọc nhi, thô chỉ hung hăng chôn sâu tiến vào hoa huy*t, bắt đầu điên cuồng trừu cắm, khi thì xoay tròn, khi thì nhẹ khấu nội bích mẫn cảm.
Hạ thân Nhược Hi càng thêm nhiều lần co quắp, mật dịch không ngừng róc rách chảy ra theo cổ tay nam tử xuống ga giường, lẫn vào cả thô suyễn của nam nhân. Tiếng thở dốc ngọt ngào ɖâʍ mỹ cùng tiếng rên rỉ khuếch tán trong không trung.
Tiểu nhân nhi chưa từng bị đối đãi như vậy, nhịn không được mãnh liệt kích thích, giãy giụa mở miệng cầu xin tha thứ: “Trưng, không nên… Chậm, chậm một chút… Không nên…”
Vô suyễn khí ngồi thẳng thân mình, nhìn ngọc thể mềm mại trên giường không ngừng giãy dụa co quắp, chậm rãi cởi quần. Bàn tay lúc cởi đến thiếp thân nội y thì bất giác ngừng lại một chút, nhưng sau đó vẫn là cởi ra.