Chương 57: Nếm (H cao)

Áy náy lau đi nước mắt của tiểu nhân nhi, nam nhân liên tục âu yếm bờ môi hồng nộn, “Hi nhi, ngoan, một hồi liền thư thái…” Nói xong, một bên thoáng tăng nhanh tốc độ, đong đưa thắt lưng. Một bên đưa tay vào chỗ hai người kết hợp, chậm rãi vuốt ve, khiêu khích tiểu nhân nhi.


Dần dần, lực chú ý của tiểu thiếu nữ bị nước huyệt chảy loạn ra ngoài hấp dẫn, mật huyệt một trận ngứa ngáy khó nhịn, mật nước thơm ngọt róc rách tuôn ra, tiểu huyệt cũng co rút liên tục. Trong mắt nam nhân phía trên chợt lóe tinh quang, hung hăng ʍút̼ xương quai xanh tinh xảo, lưỡi hồng ȶìиɦ ɖu͙ƈ qua lại ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, ngón tay lần thứ hai xen vào mật huyệt, nhưng chỉ nhợt nhạt đi vào một đốt ngón tay rồi liền rút ra, đùa bỡn cánh hoa hai bên.


“Ân… Ngứa…” Tiểu nhân nhi chậm rãi giơ cao thắt lưng, chính mình qua lại ma sát.
“Không đau?” Nam nhân nhíu mày, “Mùi vị thế nào?”
Ma chỉ khẽ vuốt cánh hoa cúc huyệt, “Thật đáng thương, đều nhanh nhìn không thấy, tiểu yêu tinh, ngươi phía dưới đều bị ta cắm lui vào.”


“Không cho nói! A…” Nhược Hi e thẹn phẫn nộ, lại bị nam nhân xoay tròn làm rối loạn hô hấp.
Nam nhân cười đến đắc ý mà lại tà ác, cố ý nắm chặt thắt lưng mảnh khảnh, bắt đầu liên tục xông tới.


“Trưng, đừng… Chậm một chút, a a… Nơi đó… Không nên…” Chỗ sâu nhất vô tình bị sát qua, hưng phấn lần thứ hai kéo lên dục vọng thay thế đau đớn cùng khó chịu, tiểu thiếu nữ bắt đầu đón ý nói hùa.


“Ân nha… Không nên! Đừng! A… Trưng!” Khoái cảm đáng sợ hỗn loạn cùng một chút đau đớn làm tiểu nhân nhi sợ hãi kêu to.


available on google playdownload on app store


Nam nhân khuây khỏa đắc ý rên, không chút để ý tới tiểu nhân nhi giãy giụa, như trước gia tăng tốc độ, một chút lại một chút ma sát vào chỗ mẫn cảm, “Không nên? Hi nhi… Ân hừ… Ngươi hút ta rất chặt nha… A… .” Không ngừng xoáy tròn dâng lên khoái cảm, tiết tấu hô hấp của nam nhân cũng trở nên rối loạn.


“Ân a… Trưng… Nga… Nhanh một chút… A a… Không nên…” Khoái cảm quá độ tích lũy làm Nhược Hi nói năng lộn xộn, rên rỉ hờn dỗi, cao trào kéo dài không dứt mãnh liệt cuộn tới. “A a… Trưng… A…” Khóc gọi, tiểu nhân nhi bị đâm không ngừng run run, vô lực thét. ɖâʍ thủy liên tục chảy, một trận lại một trận tuôn ra bên ngoài cơ thể, chảy tới côn th*t nam nhân không ngừng trừu cắm.


Lại đem hai chân tiểu thiếu nữ mở lớn, dịch ướt trơn trượt theo dục vọng trừu cắm không ngừng tràn ra, thuận theo cực đại tích lạc lên nhuyễn tháp, ở trên đệm chăn mất trật tự lưu lại dấu vết dục vọng nóng bỏng.


“A a…” Bỗng nhiên nam nhân ngẩng đầu lên, gầm nhẹ chăm chú để ở giữa mông tiểu nhân nhi rung động, đem tinh dịch tràn đầy phun vào.


Sau tảng đá lớn, Ẩn bị ép buộc áp quỳ cũng cắn tay Uyên, đạt tới cao trào. Phía sau, toàn thân Uyên nổi đầy mồ hôi trong suốt, thoạt nhìn vô cùng dụ hoặc. “Chậc chậc, chỉ như vậy đã đến?” Uyên lắc đầu, cường hãn tách hai chân Ẩn, đem nam căn thô lớn của mình thâm nhập vào hoa cúc tinh xảo, tùy ý sâu cắm cạn trừu.


“Lăn ra đây!” Giọng nam thấp trầm khàn khàn còn mang ȶìиɦ ɖu͙ƈ vang lên, người trên nhuyễn tháp sau khi bọc kỹ.tiểu nhân nhi vào đệm chăn, liền nhìn phương hướng tảng đá lớn nói.


“Ân… Trưng nha, ta vừa, nga… cũng không phá hư chuyện tốt của ngươi.” Thanh âm Uyên ngả ngớn cách cự thạch truyền ra, trong lúc mơ hồ còn có thể nghe được một đạo tinh tế rên rỉ, như có như không tiếng nước chậc chậc.


“Cút ra ngoài!” Sở Mạc Trưng không chút để ý, “Nếu không, Bắc Minh Tư vương cùng Vô Tức…” Lời nói chưa xong lộ rõ vẻ uy hϊế͙p͙.
“Ân hừ… Thật không đáng yêu!” Oán giận nói, Uyên ôm Ẩn nhảy ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị lắc mình rời đi.


Sở Mạc Trưng khẽ hừ một tiếng: “Để Ẩn lưu lại, ngươi, cút ra ngoài!”
Cách song, Uyên mếu máo, “Ta nói nha đệ đệ thân ái, ngươi nhẫn tâm để ta dục hỏa sôi trào đi một mình? Hay là ngươi đối với vợ con ta có ẩn ý?”


Ẩn đau đầu ai thán kêu: Rõ ràng vị chủ tử bên trong vì bị bọn họ rình coi nên sinh khí, vậy mà sao vị chủ tử nhà mình còn đổ thêm dầu vào lửa trêu chọc?


Uyên cảm giác được người ôm trong lòng phân tâm, liền hung hăng đụng mạnh một cái, tay cũng hơi dùng sức nắm dục vọng của Ẩn. “Cùng bản các ở một chỗ, Ẩn sao có thể phân tâm?”


Sở Mạc Trưng lười tiếp tục, trực tiếp phân phó ảnh vệ: “Vô Thương, lập tức đến Thương Hải điện; Vô Lan, đưa Uyên xuất cung hồi phủ.”
Hai ảnh vệ trung tâm trực tiếp tiến lên, cứng rắn đem hai người dính vào nhau tách ra, phân biệt cất bước.


Nhất thời, ngoài ôn tuyền truyền đến một mảnh khóc thét: “Trưng! Ngươi, ngươi, ngươi biến thái!”


Nam nhân không để ý bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, xác định hai người kia đã rời đi, lúc này mới xốc lên chăn gấm trên người tiểu nhân nhi. Nhìn da thịt trắng nõn nông nông sâu sâu xanh tím, hai chân như trước mở lớn, tiểu huyệt đóng mở lưu lại mật nước róc rách, nam nhân hài lòng cười, vươn tay dò vào hoa cúc tiểu nhân nhi, ôn nhu mở rộng.


“Ân… Trưng, không nên…” Trong mơ màng, tiểu thiếu nữ vẫn không quên khước từ, ủy khuất khụt khịt, rồi lần thứ hai trầm ngủ.


Nam nhân ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ gò má tiểu nhân nhi hồng hào, nằm bên người nàng, một tay ôm thân thể mềm mại, “Xuỵt, đã không còn gì nữa, ngoan ngoãn ngủ, ta giúp ngươi rửa sạch.” Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, xác định dịch tiểu hoa cúc hoàn toàn bài tịnh, nam nhân lúc này mới ôm ngọc nhi mê man đi xuống ôn tuyền, ôn nhu tịnh thân tắm rửa.


Ôm tiểu nhân nhi, nam nhân nhịn không được đem dục vọng lần thứ hai đưa vào mật huyệt, chậm rãi trừu tống ghi nhớ, sau đó mới ôm Nhược Hi nằm lên nhuyễn tháp.
Trên vách tường, dạ minh châu tỏa sáng, ánh mắt nam nhân thâm thúy lóe ra ra một mảnh sủng nịch sáng bóng.






Truyện liên quan