Chương 10
Ý tứ ám muội trong nụ cười kia quá mức rõ ràng, Đỗ Nhiễm theo bản năng cảm thấy không thích hợp, liền vô thức di chuyển hạ thân, muốn ngồi cách xa Lăng Hiên một chút. Ai ngờ thân mình vừa động, lập tức hai vai liền bị chế trụ, gương mặt xinh đẹp của Lăng Hiên mang theo vẻ say đắm cơ hồ kề sát mặt anh. Đôi môi đẹp tươi chậm rãi hướng về phía trước khẽ cười, dường như muốn tiến đến hôn anh.
“Cậu làm gì… A…” Đỗ Nhiễm nhanh chóng nghiêng đầu, nhưng Lăng Hiên lại nhanh hơn anh một bước, lẹ làng đem anh áp đảo trên sô pha.
Đầu nhanh chóng bị kéo lại, đôi môi nóng rực lập tức áp lên, giống như cơ khát đã lâu, không thể cưỡng lại liền dùng đầu lưỡi hung hăng cậy mở hai cánh môi Đỗ Nhiễm.
Đỗ Nhiễm đang muốn phản kháng, đầu lưỡi bất ngờ không kịp phòng bị Lăng Hiên quấn lấy, sau một trận ʍút̼ ɭϊếʍƈ cắn, liền giống như khí lực toàn thân đều bị rút hết, thân mình mềm nhũn, không kìm được mà phát ra một tiếng thở dốc trầm thấp.
Về phương diện này của Đỗ Nhiễm, kinh nghiệm kỳ thật vô cùng ít ỏi, bị một tên con trai đặt ở dưới thân muốn làm gì thì làm như thế này vẫn là lần đầu tiên. Lăng Hiên rõ ràng thoạt nhìn cũng không cường tráng, nhưng ngón tay vuốt ve thân thể anh, ý tứ gợi tình mười phần, không ngừng công kích tới những điểm mẫn cảm của anh, ngay cả bản thân Đỗ Nhiễm cũng không biết mình thế nhưng lại không chịu nổi sự khiêu khích như thế.
Lăng Hiên ʍút̼ xương quai xanh của anh một hồi, ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng của ngọn đèn vàng chỉ thấy đôi mắt kia lấp lánh ánh nước, con ngươi hơi hơi híp lại, mị hoặc không nói nên lời. Hô hấp của Đỗ Nhiễm trở nên căng thẳng, đầu óc nháy mắt liền rối loạn.
Anh vốn dĩ… Đã thích Lăng Hiên rồi đi?
Nếu không phải thích, thì làm sao đối hắn một lần lại một lần dung túng; nếu không phải thích, làm thế nào khi thấy hắn cùng Tạ Đại Thanh ở cùng một chỗ, lại để ý như vậy; nếu không phải thích… Vì sao bản thân lại để ý đối phương nhiều như thế?
Thân thể đột ngột nóng lên, cảm giác hưng phấn từ bên trong bắt đầu lan ra, khiến anh trở tay không kịp. Hô hấp của Đỗ Nhiễm không tự chủ được mà trở nên ồ ồ, hơi thở nóng rực phun vào bên tai Lăng Hiên, khóe miệng Lăng Hiên phát ra một tia cười khẽ.
Ha ha, xem ra thuốc rốt cuộc bắt đầu phát tác đi?
Thật hưng phấn a… Lăng Hiên cơ hồ hưng phấn đến run rẩy. Hắn nhìn thấy trong mắt Đỗ Nhiễm bắt đầu nhiễm đậm dục vọng, người đàn ông này suốt ngày mang vẻ mặt nghiêm túc, cho tới bây giờ đều luôn bất cẩu ngôn tiếu, tựa hồ cùng từ *** hoàn toàn không liên quan, nguyên lai cũng sẽ lộ ra… vẻ mặt khêu gợi như vậy a.
Hắn cảm thấy bản thân nhanh chóng bị thiêu cháy, liền khẩn cấp vươn tay sờ xuống mép qυầи ɭót của Đỗ Nhiễm, trượt vào trong.
Ngón tay mới vừa chạm vào, Đỗ Nhiễm bỗng nhiên xoay người một cái, đem Lăng Hiên đặt dưới thân. Lăng Hiên có chút kinh ngạc, giây tiếp theo, Đỗ Nhiễm liền cố sức chống lại lửa dục, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Cậu thích tôi sao?”
Lăng Hiên thất thần.
“Cậu là thích tôi mới muốn cùng tôi làm chuyện này sao?” Hô hấp Đỗ Nhiễm vẫn có chút bất ổn, nhưng lời nói lại dị thường nghiêm túc. Lăng Hiên trong lòng run lên.
Thích… anh ta sao?
Hắn chỉ biết là chính mình hiện tại kích động đến cả người đều phát run, tâm thần không ngừng run rẩy. Lúc thấy Đỗ Nhiễm tỏ ra quan tâm đặc biệt đến tên Arix kia như vậy, hắn tựa như bị trút vào người mười cân giấm, trong lòng vị chua bốc lên cuồn cuộn. Bắt đầu từ khi nào bản thân đã đem Đỗ Nhiễm là vật sở hữu chứ? Không cho phép người khác chạm vào anh, cũng không muốn anh đối tốt với người khác, tình cảm thế này, so với Thẩm Liễm trước kia, so với Tạ Đại Thanh, đều có điều bất đồng.
Đó là một loại độc chiếm vô cùng mãnh liệt, hơn nữa chỉ nhằm vào một mình Đỗ Nhiễm.
Lăng Hiên bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cười chính bản thân mình.
Thật ngu mà, nếu thế này không phải là thích, vậy thế nào mới gọi là thích đây? Đoạn thời gian ngắn ngủi cùng Thẩm Liễm kết giao trước kia, nhân tố lợi ích lẫn vào nhiều lắm, ngay từ đầu đã ôm ý định sẽ sớm chấm dứt, cho nên khi bị bỏ cũng không cảm thấy rất thống khổ, có chăng cũng chỉ là không cam lòng mà thôi. Còn tình cảm với Tạ Đại Thanh, tuy rằng thuần túy hơn nhiều, nhưng lúc nào cũng phải thận trọng, đó thực là yêu nhau sao?
Hai người không giận hờn không cãi vã vẫn duy trì mối quan hệ này, một tuần không gặp nhau được một lần, vài ngày không có một cuộc điện thoại, vậy làm sao gọi là cặp tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt chứ. Khi một mình ở nhà, hắn sẽ nhớ Tạ Đại Thanh, hận không thể lập tức nhìn thấy cô sao? Sẽ không. Cho dù lâu ngày không gặp mặt, ý thức thân là “bạn trai”, hắn sẽ gọi điện thoại cho cô, chính là hắn hăng hái làm việc này sao? Cũng sẽ không.
Chính là hắn sẽ không tự giác mà chờ điện thoại của Đỗ Nhiễm, cho dù chỉ là vài lời cũng thấy thỏa mãn. Ở công ty không thấy anh, sẽ cảm thấy nôn nóng, nhìn thấy những người khác dây dưa với anh, sẽ cảm thấy phẫn nộ.
Nguyên lai hắn sớm đã thích Đỗ Nhiễm.
Người đàn ông trầm mặc ít lời này, thành thục ổn trọng, tình cảm hướng nội, biểu tình nghiêm túc. Nhưng chỉ có một mình người này mới quan tâm hắn từng li từng tí, khi hắn sinh bệnh vất vả chiếu cố hắn, cái gì cũng đều vì hắn mà lặng lẽ làm tốt, khi gặp trắc trở thì an ủi hắn, tìm cách giải quyết cho hắn, khi hắn đạt được thành công cũng không kể công, còn vì hắn mà cao hứng, biểu hiện cũng thực kín đáo.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ thích một người đàn ông như vậy.
Nhưng hắn rốt cuộc nhận ra, hắn thực sự đã thích người này, thích đến mãnh liệt như vậy, trước đây chưa từng có.
“Anh xem tôi đã thế này, cư nhiên còn hỏi tôi có phải thích anh không?” Một bên cười một bên tiến gần sát vành tai anh, vươn đầu lưỡi hơi ɭϊếʍƈ lộng một chút, Lăng Hiên vừa lòng nhìn thấy người dưới thân nháy mắt bên tai trở nên đỏ bừng, “Tôi nếu không thích anh, sẽ đối anh làm loại chuyện này sao, Đỗ Nhiễm?”
Xấu xa dùng hạ thân đẩy thật mạnh vào Đỗ Nhiễm, quả nhiên nghe thấy đối phương kiềm nén không được mà cúi đầu thở dốc.
“Nhưng mà… Cậu và Tạ Đại Thanh…”
Lăng Hiên hơi hơi chau mày, thật là, đã tới lúc này rồi, cư nhiên còn có tâm tư quan tâm đến mấy chuyện này sao. Hắn thở dài, nói với Đỗ Nhiễm: “Tôi cùng cô ấy, kỳ thật ngay từ đầu cũng không tính là yêu nhau đi. Anh biết không, chúng tôi kết giao lâu như vậy, hôn nhau đều không quá vài lần, tôi nửa tháng qua còn chưa gặp cô ấy, này coi như là người yêu sao?”
Đỗ Nhiễm ngẩn ra, nửa tháng không gặp mặt? Nhưng mà Tạ Đại Thanh cùng Lăng Hiên, không phải đều ở thành phố này sao, tùy thời đều có thể gặp mặt, vì cái gì lại lạnh nhạt như thế?
“Chắc là cô ấy không có nhiều cảm giác với tôi, chính là cũng không biết mở miệng nói chia tay thế nào mà thôi.” Lăng Hiên thoáng làm nũng cọ cọ trên người Đỗ Nhiễm, “Tôi a, làm không tốt nên đã bị đá rồi.”
Vẻ mặt ủy ủy khuất khuất kia rơi vào mắt Đỗ Nhiễm, anh nhịn không được mà nở nụ cười: “Cậu a, sao có thể bị người ta bỏ chứ?”
Một đứa trẻ như Lăng Hiên, sáng chói loá mắt, thế nào có thể bị bỏ a? Bên trong kiêu ngạo như vậy, còn rất tự cao, nhưng rất nhiều người thích hắn, chỉ cần hắn nhẹ nhàng nhấc một ngón tay, người xếp hàng chờ yêu thương nhung nhớ nhiều vô số kể —— Lăng Hiên như vậy, làm sao mà bị bỏ chứ?
Người ta thích hắn còn không kịp, như thế nào lại dễ dàng bỏ hắn đây?
“Tôi mặc kệ.” Lăng Hiên cúi đầu hôn môi anh, mơ mơ hồ hồ nói, “Tóm lại hiện tại tôi thất tình, anh phải phụ trách an ủi tôi.”
Đỗ Nhiễm dở khóc dở cười, có loại thất tình như vậy sao? Này giống như uống thuốc kích tình rồi động dục trên người anh, cái kia của hắn một mực ra vào phía sau anh, làm sao là thất tình được, ngược lại thật giống như hồ ly trộm được thịt, mấy tháng đói meo, cơ khát đến rõ ràng.
Tưởng tượng đến thuốc kích tình, thân thể Đỗ Nhiễm lại lần nữa nóng lên. Mùi vị trên người Lăng Hiên làm dấy bùng lên ngọn lửa trong cơ thể anh, làm anh vô cùng hưng phấn. Lăng Hiên vùi đầu vào cổ anh, vừa ɭϊếʍƈ láp vừa ʍút̼ vào, chỗ yếu ớt bị hắn xấu xa ma xát xoa nắn, trừ bỏ cúi đầu thở dốc, anh cái gì cũng nói không nổi.
Lăng Hiên đè lại Đỗ Nhiễm, dục vọng bừng bừng phấn chấn, khóe miệng gợi lên một tia cười tà, đột nhiên mười ngón tay nắm chặt, mặt kề sát lại, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng thổi khí: “Đỗ Nhiễm, anh bây giờ… Có phải thực thích hay không?”
Bị một tên nhóc con nhỏ hơn mình gần mười tuổi ác ý trêu cợt như vậy, Đỗ Nhiễm hô hấp dồn dập, mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại, không chịu trả lời. Lăng Hiên cố tình không chịu buông tha anh, một bên nhàn nhã đùa giỡn dục vọng của anh, một bên cố ý truy vấn: “Nói a, anh không nói, tôi sao biết phải làm tiếp thế nào? Lớn như vậy còn thẹn thùng a, ưm?”
“Cậu… Đừng như vậy… A!”
Dục vọng nóng rực thình lình bị Lăng Hiên dùng sức nắm, Đỗ Nhiễm liền phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi. Lăng Hiên nháy mắt cảm thấy hưng phấn bừng bừng, môi di chuyển xuống hạ phúc của Đỗ Nhiễm, khi nặng khi nhẹ ɭϊếʍƈ cắn, ánh mắt nhìn lên khiêu khích, thưởng thức vẻ mặt mê loạn không thôi của người kia, lại càng ra sức vừa ʍút̼ vừa hôn.
“Lăng Hiên… Ưm…” Đỗ Nhiễm ngẩng đầu lên, môi lưỡi Lăng Hiên dần dần hướng lên trên, ngậm lấy hai núm đỏ ửng trước ngực anh, xúc cảm ướt át tê dại khác thường kia khiến cho Đỗ Nhiễm không thể tự đè nén mà phát ra một âm thanh rên rỉ. Lăng Hiên nhẹ nhàng tham nhập một ngón tay, ở nơi tư mật của Đỗ Nhiễm rút ra cắm vào, đợi đến khi nơi đó dần nới lỏng ra, lại đút vào ngón tay thứ hai.
Đỗ Nhiễm cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng rên rỉ mềm mại thoát ra, hai mắt nhắm lại, thân mình hơi run lên.
Lăng Hiên mắt thấy người dưới thân bình thường khuôn mặt khuyết thiếu biểu tình, hiện giờ phiếm hồng đầy mị hoặc, ánh mắt mê ly mơ màng, hấp dẫn mê người không nói nên lời.
Nhịn không được tình triều như sóng, lập tức chịu không nổi nữa, một tay ôm lấy Đỗ Nhiễm, khóa ngồi ở trên người mình, dục vọng bừng bừng phấn chấn không chút do dự đột nhiên cắm vào.
“Anh thích không? Có phải thích đến dục tiên dục tử hay không a, Đỗ Nhiễm…” Một bên tận tình trừu sáp, một bên còn không quên trêu đùa, Lăng Hiên càng nhìn thấy Đỗ Nhiễm bởi vì thấy thẹn mà gắt gao nhắm chặt hai mắt, lại càng nhịn không được muốn càng thêm hung hăng khi dễ anh. Người kia chỉ sợ chưa bao giờ ở trên giường phóng túng như vậy đi!
Đỗ nhiễm bị xỏ xuyên một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể gắt gao ôm cổ Lăng Hiên, phòng ngừa bản thân bị làm đến mức ngã từ trên người hắn xuống. Thân thể giống như cũng không còn là chính mình, mọi nơi cơ hồ đều ngập chìm trong khoái cảm, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua bức màn chiếu vào, Đỗ Nhiễm mơ mơ màng màng mở mắt ra, đưa tay muốn lấy đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường xem giờ. Thân mình vừa động, cánh tay đặt ngang hông anh siết lại một chút, truyền đến thanh âm không kiên nhẫn: “Đừng nhúc nhích, tôi còn ngủ a.”
Đỗ Nhiễm cả kinh, lúc này mới phát giác mình bị Lăng Hiên ôm vào trong ngực, hai người người trần truồng, còn đang trong tư thế vô cùng cảm thấy thẹn dán sát cùng một chỗ. Mặt thoáng cái liền đỏ lên, Đỗ Nhiễm cuống quít dời đi tầm mắt. Thật là, mới sáng sớm, nơi đó của Lăng Hiên thế nhưng lại thật có tinh thần a, người trẻ tuổi quả nhiên tinh lực dồi dào vậy sao?
Tình hình kịch liệt đêm qua, rốt cuộc là có bao nhiêu hoang đường, từ phòng khách một đường làm tới phòng ngủ, quần áo chất đống trên sàn nhà, gối đầu đều bị đá bay đến cuối giường.
Nhiều năm như vậy, Đỗ Nhiễm chưa bao giờ trải qua chuyện phóng túng như thế. Có chút ngượng ngùng đối mặt với Lăng Hiên, đang chuẩn bị nhẹ nhàng bỏ tay hắn ra, vào phòng tắm tắm rửa một phen, thế nhưng mới ngồi dậy, lại bị một đôi tay cánh tay ôm lấy, vừa kéo vừa tha, thừa lúc anh không đề phòng liền áp đảo.
Cặp mắt xinh đẹp của Lăng Hiên mở to, Đỗ Nhiễm theo bản năng xoay mặt đi… Gì chứ, lỗ tai đều đỏ ửng lên.
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ biếng nhác, Lăng Hiên không an phận ở trên người anh sờ tới sờ lui, dán vào tai anh thì thầm: “Xấu hổ sao? Tối qua anh thế nhưng thực nhiệt tình nha, nơi đó còn cắn tôi mãi không tha…”
“Đừng, đừng nói nữa!” Đỗ Nhiễm mặt đỏ tai hồng, hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Hiên, “Mau đứng lên đi, bằng không bị muộn bây giờ.”
“Hôm nay tôi nghỉ.” Lăng Hiên đè chặt Đỗ Nhiễm, “Anh cũng đừng tới công ty, chúng ta cùng nhau nghỉ đi, nha?”
Đỗ Nhiễm nhất thời không nói gì.
“Anh a, làm việc nhiều năm như vậy, hình như cũng chưa nghỉ ngày nào đi? Đừng quá liều mạng a, ngài quản lý tham công tiếc việc.” Một tay Lăng Hiên gian xảo trượt xuống, ở trên người Đỗ Nhiễm nhiệt tình châm lửa, “Còn có, đừng đeo thêm cái tên Arix kia nữa, làm quản lý của mình tôi là được rồi, ân?”
“Không, không được…” Đỗ Nhiễm thở hổn hển, “Đó là công ty an bài…”
“Không được?” Lông mày Lăng Hiên nhếch lên, uy hϊế͙p͙ nói, “Tôi đây phải đi tìm ông chủ, hắn nếu không đáp ứng, tôi liền đổi công ty khác —— anh cũng biết, hiện giờ nơi muốn có tôi, không chỉ có một a.”
Đỗ Nhiễm bất đắc dĩ nhíu mày, Lăng Hiên này tính khí bốc đồng, chỉ sợ thật đúng là sẽ nói được làm được.
Chính là… Anh vẫn là có chút không thể tin được, Lăng Hiên là thật thích mình sao? Một nam nhân cứng nhắc như anh, tính tình không có gì thú vị, Lăng Hiên là nghiêm túc sao?
“Cậu… Là thật muốn cùng tôi cùng một chỗ sao?” Không dám quay đầu lại, Đỗ Nhiễm thấp giọng hỏi.
Lăng Hiên mỉm cười ôm anh từ sau lưng: “Tôi a, chỉ sợ anh không chịu cùng tôi cùng một chỗ thôi, tôi thích anh, anh ngốc này.”
Những lời còn lại bị bao phủ bởi nụ hôn nhiệt tình, Đỗ Nhiễm căn bản không kịp chống cự, lại bị Lăng Hiên áp đảo, sau đó bị con tiểu hồ ly ăn đến vừa lòng thỏa ý.