Chương 42: Tình Định Thu Nguyệt
Trường An thành vô cùng náo nhiệt, bởi vì sư tình liên quan đến Tị Thủy châu, lại thêm một đám đông nhân sĩ võ lâm tiến vào thành, nhất thời trong thành Trường An trở nên vô cùng hỗn loạn. Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Hoa Tinh, khiến cho đại đa số đều im lặng, không dám đến trêu chọc Hoa Tinh, cũng vì thế mà Trường An có vẻ yên bình hơn rất nhiều. Uy danh của Hoa Tinh cũng khắc sâu trong lòng của nhân sĩ võ lâm và Trường An, tất cả mọi người đều hiểu được, tốt nhất không nên chọc giận vị Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh này, bằng không có hối hận cũng không kịp.
Ngày thứ hai Hoa Tinh vẫn ở tại khách điếm chứ chưa có rời đi. Chỉ có Thu Nguyệt chạy đến kiếm Mai Hương, kỳ thật là muốn tìm Hoa Tinh. Cô Ngạo ở trong phòng luyện công không ra ngoài, Ám Vũ thân thể vẫn còn rất yếu, cũng vẫn còn đang nghỉ hơi. Trần Lan thấy Thu Nguyệt đến đây, cũng chủ động rời đi, chỉ còn Thu Nguyệt, Mai Hương và Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn Thu Nguyệt, trong mắt hàm chứa nhu tình cười nói: "Mấy người các nàng hôm nay lại mang đến cho ta sự tình gì vậy? Có lẽ bọn họ ở chỗ này cũng không có kết quả gì rồi."
Thu Nguyệt nhìn Hoa Tinh, trong mắt có chút xấu hổ nhè nhẹ, nhẹ giọng nói: "Bọn họ vẫn là vì sự tình của Tị Thủy châu mà bôn ba, mặt khác Lâm Vân của Võ Lâm Thư Viện thông báo một tin tức, nói từ Thiếu Lâm xuất hiện một vị thiếu niên cao thủ, tên là Mục Phong. Người này tương đối lợi hại, sáng sớm nay truyền đến tin tức nói rằng hôm qua Mục Phong tại Long Môn Thạch Quật (Quật:Hang đá) ở Lạc Dương cùng với cao thủ Địa Bảng xếp ở vị trí thứ bảy Truy Phong Kiếm Khách Hoàng Bất Minh xảy ra một cuộc chiến, danh chấn võ lâm. Nghe nói Mục Phong kia khiến cho cao thủ Địa Bảng bài danh thứ bảy Hoàng Bất Minh miệng phải thổ huyết, kiếm đoạn nhân tàn, mà bản thân hắn không hề bị thương, thật sự là một đêm thành danh."
Lời vừa nói ra, Mai Hương trong lòng cả kinh, nhưng trên mặt của Hoa Tinh chỉ hiện ra chút tiếu ý nhàn nhạt. Mai Hương nói: "Nói như vậy, Mục Phong kia lợi hại vô cùng, dựa theo lời nói của ngươi, Mục Phong kia ít nhất phải xếp ở trên vị trí thứ ba trên Địa Bảng, từ nay về sau nếu có gặp gỡ hắn phải thật cẩn thận". Nói xong nhìn Hoa Tinh, thấy Hoa Tinh không thèm để ý, ánh mắt đang ở trên thân thể mê người của Thu Nguyệt mà dò xét, căng mắt nhìn lên ngọn sơn phong cao vút mỹ lệ của Thu Nguyệt khiến cho Mai Hương tức giận trừng mắt, không thèm nhìn hắn, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Hoa Tinh thấy vẻ mặt của Mai Hương như ăn phải dấm chua, trong lòng cười thầm, nhẹ giọng nói: "Hương nhi sao vậy, có phải là ăn phải dấm chua của Nguyệt nhi không?" Hoa Tinh muốn nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng đáng yêu đầy sinh khí của Mai Hương.
Lời vừa nói ra, Mai Hương sắc mặt đỏ lên, phủ nhận: "Chàng nói hươu nói vượn gì vậy, ai ăn dấm hỏng chứ, muội và Thu Nguyệt là hảo tỷ muội, tất nhiên sẽ không có chuyện đó rồi. Huynh đó, hừ, đã nghĩ đến chủ ý thu lấy Thu Nguyệt, huynh tưởng là muội không biết hay sao."
Thu Nguyệt trong lòng vừa mừng vừa thẹn, không thể tưởng được Hoa Tinh lại trực tiếp nói ra những lời như vậy, khiến nàng không biết phải nói gì, chỉ biết im lặng không mở miệng. Nhưng Thu Nguyệt trong lòng suy nghĩ câu nói của Hoa Tinh, điều đó rõ ràng ám chỉ rằng, hắn muốn nàng. Nghĩ vậy Thu Nguyệt trong lòng vui mừng vô cùng, nhưng biểu hiện của nàng lại có chút bối rối.
Hoa Tinh mỉm cười đứng dậy, đi đến bên người hai nàng. Nhìn Mai Hương, Hoa Tinh cười nói: "Còn nói không có không có ăn dấm chua, ngay cả Nguyệt nhi nghe cũng biết, lại còn không thừa nhận." Nói xong kéo lấy Mai Hương, không để ý sự giãy dụa của nàng, trước mặt Thu Nguyệt ôm lấy nàng, nhìn nàng đỏ mặt vặn vẹo lắc lư thân thể, bộ dáng đáng yêu cực kỳ, Hoa Tinh hữu thủ dùng lực đánh mạnh đánh lên kiều đồn của Mai Hương, một tiếng âm thanh trong trẻo vang vọng trong phòng, toàn thân Mai Hương đang run rẩy giãy dụa, lập tức như lả đi trong lòng của Hoa Tinh. Trên khuôn mặt đỏ hồng của nàng hiện lên chút ngượng ngùng, Mai Hương cắn chặt lấy môi dưới hung hăng nhìn Hoa Tinh, tựa hồ như trách hắn không nên trước mặt Thu Nguyệt đối xử với nàng như vậy, như vậy khiến nàng từ nay về sau không còn thể diện đối diện với người khác.
Thu Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy khung cảnh hai người thâm mật như vậy, trong lòng có chút thẹn thùng, rồi lại có chút chờ mong, hy vọng người đang được Hoa Tinh ôm trong lòng chính là nàng. Hoa Tinh nhìn vẻ mặt của Mai Hương đang cắn chặt môi dưới, trên mặt lộ ra chút tiếu ý, cười nói: "Nguyệt nhi đâu phải là người ngoài, sợ gì mà phải xấu hổ chứ, tương lai các nàng cũng giống nhau, đều là kiều thê của Hoa Tinh ta. Các nàng đã là tỷ muội tình thâm, làm sao phải sợ muội ấy cười nàng chứ? Đến đây để ta hôn nàng một chút nào." Nói xong trong mắt hiện lên một chút hiểm ác, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Mai Hương trong lòng cực kỳ xấu hổ, thấy Hoa Tinh cúi đầu hôn nàng, liền nhanh chóng quay mặt tránh đi không để hắn thắng thế. Nhưng nàng sao có thể là đối thủ của Hoa Tinh, Hoa Tinh song thủ ôm chặt lấy khuôn mặt nàng, dễ dàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của nàng, ngậm lấy đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng,tận tình nhâm nhi thưởng thức.
Mai Hương trừng mắt nhìn hắn, trong mắt mang vẻ xấu hổ, nhẹ nhàng hé mở đôi môi, mặc hắn tiến vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, buông thả để mặc hắn nhấm nháp đôi môi mỹ lệ thơm tho của nàng. Hoa Tinh nhìn vào ánh mắt nàng, trong mắt mang theo chút nhu tình, chậm rãi làm tan chảy trái tim nàng. Đồng thời hữu thủ dùng sức xoa bóp tuyết đồn mềm mại, phong mãn, nhún nhảy, cảm thụ cảm giác đàn hồi co dãn mê ngưởi. Tả thủ cách một lớp quần áo nắm lấy nhũ phong mềm mại, tận tình vuốt ve vỗ về một cách nhẹ nhàng. Mai Hương bị hắn trêu đùa khiến nàng toàn thân vô lực, trong mũi thở ra một hơi yêu kiều nặng nề. Thu Nguyệt ở một bên sắc mặt đỏ bừng, nhanh chóng chuyển thân rời đi, nhưng trong lòng tràn ngập cảm giác chờ mong không muốn rời.
Hoa Tinh tận tình nhấm nháp đôi môi thiếu nữ thơm tho của Mai Hương, song thủ xoa bóp phong đồn và nhũ phong mềm mại mà cực kỳ co dãn đàn hồi, trong lòng vô cùng sảng khoái. Nhìn thoáng qua lúc Thu Nguyệt rời đi, Hoa Tinh trong mắt lộ ra chút tiếu ý, tựa hồ như ám thị một điều gì đó.
Khi Hoa Tinh từ từ buông đôi môi đang sưng mọng lên của Mai Hương ra, Mai Hương từ trong lòng cuả Hoa Tinh đứng dậy, song cước vô lực, ngay đến đứng cũng không vững, trong miệng truyền đến một tiếng thở gấp yêu kiều rất lớn, ngọc diện đỏ hồng lên, lộ ra vẻ kiều mị, mị nhãn như tơ nhìn Hoa Tinh.
Hoa Tinh lại hôn nàng, đôi môi ngậm lấy bờ môi mọng đỏ và đầu lưỡi của nàng, một ngụm chân khí mát lạnh nhu hòa rất nhanh tản ra khắp toàn thân nàng, khiến thể lực vừa mất đi của nàng lập tức khôi phục lại. Đợi sau khi nét đỏ ửng trên khuôn mặt Mai Hương biến mất, Hoa Tinh nói nhỏ một tiếng bên tai nàng. Mai Hương nghe vậy nhìn thoáng qua Thu Nguyệt đang quay lưng về phía hai người, trên mặt lộ ra chút thẹn thùng nhè nhẹ và vẻ mặt hiện lên một tia hiểm ác, nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời kiều mỵ trừng mắt nhìn Hoa Tinh, tựa hồ muốn nói tiện nghi cho chàng rồi, hừ.
Hoa Tinh cười cười, trong mắt lộ ra một chút cảm kích, nhẹ nhàng buông thân thể của Mai Hương ra, hữu thủ nhịn không được trên nhũ phong cao vút mê người của nàng vuốt một cái, trên khuôn mặt nở một nụ cười đắc ý, xoay người bỏ đi. Mai Hương nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mắt hiện lên một tia chút oán, có chút nhu tình, nàng không hề nhìn bọn họ xoay người rời đi.
Bên tai của Thu Nguyệt nghe tiếng thở gấp yêu kiều của Mai Hương, trái tim nàng đập thình thịch, nảy lên không ngừng, suy nghĩ nếu đổi lại là nàng, liệu có thể cũng phát ra cái âm thanh đáng xấu hổ kia hay không? Thu Nguyệt không dám không xoay người bỏ đi, sợ Hoa Tinh phát hiện nàng nhìn lén hắn, cái này xấu hổ ch.ết!
Hoa Tinh bám theo sau của Thu Nguyệt, nhìn thân hình thon dài động lòng người kia thon dài, bờ lưng vô cùng mỹ lệ, Hoa Tinh trong mắt lóe lên chút sắc ý nhè nhẹ. Hoa Tinh tiến lên ôm lấy thân thể mỹ lệ của Thu Nguyệt, song thủ dừng ở bên dưới ngọc nhũ mỹ lệ cao vút, nhẹ nhàng ôm sát thân thể run rẩy vì thẹn thùng của nàng. Thu Nguyệt toàn thân chấn động, không thể tưởng được Hoa Tinh đột nhiên di chuyển mục tiêu, ôm lấy nàng. Thu Nguyệt sắc mặt đỏ bừng, nghĩ đến Hoa Tinh lần đầu ôm nàng trong lòng, hai người cùng nhau thân mật. Tâm tư người thiếu nữ mẫn cảm nhận ra rằng, lát nữa nhất định sẽ phát sinh sự tình vô cùng xấu hổ.
Thu Nguyệt đã vượt qua được sự e thẹn ban đầu của người thiếu nữ, nàng chỉ nhẹ nhàng giãy dụa, không dám dùng sức thái quá, sợ khiến người trong lòng nàng mất hứng. Thu Nguyệt run giọng nói: "Hoa đại ca, huynh không cần làm như vậy, Mai Hương tỷ đang ở chỗ khác, tỷ ấy sẽ không vui đâu." Thiếu nữ này cũng hiểu được tật đố kỵ, dùng lời nói để nhắc nhở Hoa Tinh, cũng nhắc nhở bản thân nàng. Từ những lời nói của nàng, Hoa Tinh có thể nghe ra được nhiều điều, nhịn không được tràn đầy đắc ý. Trong lời nói của Thu Nguỵêt rõ ràng lộ ra một điều, Mai Hương không có ở chỗ này, nàng sớm sẽ để người trong lòng nàng được hứng thú, cũng để cho hắn được tận tình nhấm nháp sự mỹ lệ của nàng.
Hoa Tinh thấp giọng cười nói: "Nàng ấy, giống như muội lúc vừa rồi, đã quay lưng rời khỏi chúng ta rồi, Thu Nguyệt có thích Hoa đại ca ôm muội thế này không?" Nói xong đôi môi hắn hôn nhẹ lên thùy tai mẫn cảm của người thiếu nữ, khiến Thu Nguyệt run rẩy không thôi. Đồng thời song thủ hướng lên trên, hướng tới gần sơn phong mỹ lệ của nàng mà Hoa Tinh vô cùng mong muốn được thưởng thức.
Thu Nguyệt toàn thân kinh hãi, song cước suy nhược vô lực, song thủ nắm lấy cặp ma chưởng của Hoa Tinh, run rẩy nói: "Hoa đại ca, không được đâu, xấu hổ lắm!" Nàng từ từ dùng sức ngăn cản tay của hắn.
Hoa Tinh nắm lấy tiểu thủ của nàng, tách sang hai bên, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Nguyệt nhi hãy biết nghe lời, Hoa đại ca thật thương muội mà, mau bỏ tay ra nào." Nói xong bèn buông đôi tiểu thủ của nàng, song thủ nhanh như chớp nắm lấy đôi ngọc thố cao vút mỹ lệ mê người, dùng sức vuốt ve.
Hai người cùng chấn động, thân thể mềm mại của Thu Nguyệt bị xâm phạm, toàn thân nàng run rẩy, nhưng rất nhanh trở nên vô lực tựa trong lòng của Hoa Tinh, Hoa Tinh trong lòng cũng là chấn động, tuyệt quá, cảm giác này, vừa tròn vừa thon, đàn tính kinh người, thật không hổ là tuyệt sắc mỹ nữ trên Bách Hoa Phổ, đúng là Phi thường, chỉ có một từ thôi, sảng khoái.
Hoa Tinh dùng sức vuốt ve, trong lòng đắc ý, hưng phấn cực kỳ, nhìn trên khuôn mặt mỹ lệ của Thu Nguyệt có một lớp hồng vân hiện lên, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, đang nhẹ nhàng thở hổn hển, bộ dáng kia thật sự là mê người, khiến người ta phải phạm tội. Hoa Tinh từ trong lòng bàn tay có thể cảm giác được, song phong của Thu Nguyệt vừa to vừa tròn, so với của Mai Hương còn phong mãn hơn rất nhiều, đôi nhũ phong vừa mềm mại, đàn hồi co dãn kinh người, nắm trong tay cực kỳ sảng khoái, cái loại cảm giác tuyệt vời này thật nói không nên lời.
Thu Nguỵêt toàn thân run rẩy, thân thể thiếu nữ cực kỳ tôn quý của nàng, lần đầu bị người trong lòng ôm trong vòng tay tận tình xoa bóp vuốt ve, trong lòng vừa mừng vừa thẹn. Nghĩ đến đem thân thể mỹ lệ nhất của nàng giao cho người trong lòng mà nàng yêu thích, Thu Nguyệt trong lòng tức thì có một loại cảm giác tự hào từ từ nổi lên, nhớ tới miệng hắn lúc vừa rồi gọi nàng là kiều thê, Thu Nguyệt trong lòng tràn đầy ngọt ngào, ngọt ngào tới tận đáy lòng. Cảm nhận được song thủ của Hoa Tinh đang đeo bám trên thân thể nàng, Thu Nguyệt cũng cảm thấy vô cùng hài lòng về thân thể ngạo nhân của nàng. Từ trên ngực truyền lại trận trận cảm giác đê mê khiến cho Thu Nguyệt nhịn không được, cái miệng nhỏ của nàng truyền ra những tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng, cực kỳ mê người.
Thu Nguyệt trong lòng có chút thẹn thùng, đến lúc này nàng mới hiểu được vì sao vừa rồi Mai Hương lại phát ra những âm thanh đáng xấu hổ như vậy, nguyên lai là được người trong lòng yêu thương vuốt ve thân thể của mình, là một sự tình vừa tuyệt vời vừa đáng xấu hổ. Nhớ tới Mai Hương đang ở một nơi khác, Thu Nguyệt bèn khép miệng lại, hết sức nhẫn nhịn chịu đựng, không phát ra âm thanh, tránh để Mai Hương nghe thấy, khiến nàng xấu hổ ch.ết đi được.
Hoa Tinh tận tình vuốt ve mỹ nhân trong lòng, miệng hắn từ từ hôn tới ngọc diện của nàng, khi Thu Nguyệt lơ đãng quay đầu, lần đầu tiên hôn lên đôi môi của Thu Nguyệt, đoạt lấy nụ hôn đầu tiên của nàng. Trong khi Thu Nguyệt vẫn còn đang thở gấp yêu kiều, Hoa Tinh vẫn không buông cho nàng tha sau nụ hôn hôn sâu vừa rồi, nhẹ giọng hỏi Thu Nguyệt: "Nguyệt nhi, thích Hoa Tinh ta yêu thương muội trìu mến như vậy không? Thích ta hôn muội, thích ta tiếp xúc thân mật với muội như vậy không?"
Thu Nguyệt nghe vậy mới từ trong dục tình say lòng người tỉnh táo lại, nhìn vào ánh mắt của Hoa Tinh, Thu Nguyệt trong mắt hiện lên một chút thẹn thùng và một chút mê say, nói nhỏ: "Nguyệt nhi thích, thích Hoa Tinh cả đời trìu mến với muội như vậy. Nguyệt nhi nguyện ý cả đời đi theo huynh, giao trái tim của muội cho huynh, cho huynh tận tình thương yêu."
Hoa Tinh trong mắt lộ ra chút nhu tình mật ý, nhẹ nhàng ôm Thu Nguyệt, trở lại đi đến bên cạnh Mai Hương. Mai Hương lúc này đang nhìn hai người, trong mắt lóe lên một chút mất mác. Tả thủ của Hoa Tinh kéo Mai Hương vào trong lòng, hai tay mỗi tay một nàng, đem hai nàng ôm vào trong lòng. Nhìn khuôn mặt thẹn thùng của hai nàng, thân thể giãy dụa, Hoa Tinh trên đôi môi đỏ mọng của hai nàng hôn mỗi người một chút, khẽ cười nói: "Các ngươi không phải là hảo tỷ muội sao, đều đã để cho ta hôn qua, có tổn hại gì mà phải xấu hổ chứ? Lại đây, ta có cái này cho các ngươi nàng." Nói xong liền ôm hai nàng tới ngồi trên giường.
Mai Hương và Thu Nguyệt đều nhìn đối phương, thật sâu trong mắt có chút hổ thẹn. Thu Nguyệt nghĩ đến dù sao Mai Hương cũng quen biết Hoa Tinh trước, nàng quen sau, trong lòng đối với Mai Hương cũng một chút thua thiệt, liền chủ động vươn tay, nắm lấy tay của Mai Hương. Mai Hương nhìn Thu Nguyệt, nhìn thấy trong cái nắm tay ấy có một tình hữu nghị chân thành, khiến nàng cảm thấy mềm lòng.
Nghĩ đến Hoa Tinh anh tuấn tiêu sái như thế, lại háo sắc tà dị như vậy, biết trong tương lai hắn bên người nhất định sẽ có không ít nữ nhân, nàng nếu với mỗi một người đều ăn phải dấm chua, còn không khiến cho nàng phải tức ch.ết sao. Nghĩ đến tương lai hắn có nhiều nữ nhân như vậy, khi đó hắn liệu có thể không hề yêu thương nàng hay không? Nàng một thân một mình há có thể tranh thắng với quá nhiều nữ nhân được, không được, nàng cũng phải kiếm người trợ giúp.
Mà trước mắt Thu Nguyệt vốn là đồng tỷ muội với nàng, trong lúc nàng nhận thấy được yếu thế của nàng, nàng sao có thể nào cự tuyệt nàng ấy, không bằng hai tỷ muội liên hợp ở cùng một chỗ, đứng ở trên cùng một chiến tuyến, tương lai cũng có người giúp đỡ tương trợ. Nghĩ vậy, Mai Hương nhanh chóng cầm lấy tay của Thu Nguyệt, ánh mắt của hai nàng đan vào nhau ở cùng một chỗ, chậm rãi phát ra thần sắc nhu hòa mà kiên định. Tất cả những điều này đều lọt vào mắt của Hoa Tinh, hắn trong lòng cũng cực kỳ cao hứng. Hắn biết Mai Hương tâm địa thiện lương, thập phần mềm lòng, dụ dỗ nàng thật tốt, rất nhanh có thể làm tan chảy trái tim nàng.
Hoa Tinh cười nói: "Thật sự là hảo tỷ muội, sao lại không thèm để ý tới ta, ta xem ra bị cho ra rìa rồi sao." Ánh mắt hàm chứa chút tiếu ý nhìn Mai Hương và Thu Nguyệt, trong ánh mắt hắn có một tia cố ý.
Mai Hương trừng mắt nhìn hắn nói: "Bại hoại, sắc lang, chàng xấu xa nhất, sẽ khi dễ hai người chúng ta, chúng ta mới không cần để ý tới chàng, có phải không Thu Nguyệt?" Nói xong bèn nháy mắt nhìn Thu Nguyệt. Thu Nguyệt sắc mặt ửng hồng, gật đầu không nói.
Hoa Tinh cười nói: "Tốt lắm, hai người các nàng liên thủ đối phó với ta, hãy xem ta đối phó với các nàng như thế nào, hắc hắc." Hoa Tinh giả như làm ra một bộ dạng hung ác, nhưng Mai Hương lại không để ý tới hắn, biết hắn chỉ là dọa nạt nàng mà thôi, khóe miệng nàng nở nụ cười đồng thời thè ra cái lưỡi đỏ hồng mê người, quay sang Hoa Tinh làm mặt quỷ, trêu đùa cho Thu Nguyệt ở một bên không nhịn không được, cười khẽ ra một tiếng.
Hoa Tinh nhìn khuôn mặt kiều tiếu của Mai Hương, trong lòng cực kỳ say mê yêu thích. Hắn rất thích nhìn khuôn mặt tiểu cô nương này của Mai Hương, thật sự là cực kỳ đáng yêu mê người. Hoa Tinh trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị nhè nhẹ, song thủ đồng thời nắm lấy trước ngực của hai nàng, dùng sức nắm lấy đôi ngọc thố mềm mại như bông, nhún nhảy không ngừng, tận tình xoa bóp, miệng lại cố ý cười nói: "A! Thật đẹp, thật thoải mái, Hương nhi Nguyệt nhi, chỗ này của các nàng thật đẹp, càng xoa bóp thì càng thêm mềm mại đàn hồi, thật sảng khoái!" Ánh mắt hắn thỉnh thoảng nhìn vào đôi mắt thẹn thùng của các nàng, trong lòng cực kỳ đắc ý. Muốn đấu với ta, hắc hắc, các nàng còn chưa phải là đối thủ của ta, ta chính đang muốn hưởng thụ một phen tư vị của các nàng.
Mai Hương và Thu Nguyệt trong lòng cực kỳ xấu hổ, nếu chỉ có một mình nằm trong lòng của Hoa Tinh, mặc hắn khinh bạc cũng không có quan hệ gì, nhưng bây giờ hai nàng đồng thời nằm trong lòng hắn, cùng bị hắn khinh bạc chiếm tiện nghi, hai nàng đều rất lúng túng khi phải đối mặt với đối phương, chỉ có thể cúi đầu không nói, mặc hắn chiếm thế thượng phong. Ngẫm lại cả hai nàng đều thân xử nữ, từ trước tới giờ chưa có thấy qua sự tình như vậy, trong lòng tự nhiên cảm thấy không thoải mái, rất muốn tránh khỏi Hoa Tinh hắn, nhưng rồi lại cặp ma thủ của hắn vờn cho toàn thân vô lực, chỉ có thể nhắm mắt lại, mặc hắn khinh bạc. Đáng giận chính là Hoa Tinh thỉnh thoảng lại còn nói ra những lời đáng xấu hổ, kích động hai nàng, khiến các nàng vô cùng ngượng ngùng không có chỗ nào mà trốn, đều không khỏi phải vùi đầu thật sâu trong lòng hắn, không dám phát ra tiếng.
Hoa Tinh lần đầu tiên đồng thời vuốt ve thân thể của hai nàng như vậy, nhìn thấy các nàng so với bình thường còn thẹn thùng hơn, Hoa Tinh trong lòng nổi lên một cỗ hưng phấn và đắc ý, có lẽ cái này so với việc thân mật với một người có vẻ còn kích động mê người hơn, khiến thật sâu bên trong Hoa Tinh cảm thấy vui mừng. Hoa Tinh dùng sức vuốt ve hai nụ hoa mỹ lệ kia, cảm thụ được tư vị tuyệt vời, thật sự là mềm mại mà cảm giác vô cùng đàn hồi co dãn, làm cho người ta yêu thích không thể buông tay.
Sau khi ba người thân mật được một lúc, Hoa Tinh buông hai nàng ra, từ trong ngực lấy ra hai hộp nhỏ đung đưa trước mặt hai nàng, hấp dẫn sự chú ý của hai nàng. Mai Hương và Thu Nguyệt nhìn thấy đó là chiếc nhẫn bằng thạch anh vô cùng tinh tế mỹ lệ trong mắt hai người đều bắn ra ánh mắt kinh ngạc, trong lòng cực kỳ yêu thích. Hai nàng phảng phất như trong lòng có linh giác, bốn tay đồng thời phát động, muốn lấy thứ trước mắt khiến cho lòng mình vô cùng ưa thích. Đáng tiếc cuối cùng cũng đều không lấy được vào tay, bởi vì Hoa Tinh.
Hoa Tinh mỉm cười nhìn hai nàng đang ngồi trên giường đang chuẩn bị động thân, nhìn thấy trong mắt các nàng có chút không cam lòng, Hoa Tinh nhịn không được muốn cười, nhưng hắn không có cười, chỉ là trong đáy lòng cười thầm mà thôi.
Mai Hương và Thu Nguyệt đều nhìn thấy chiếc nhẫn tinh mỹ kia, trong lòng nghĩ thế nào để có thể nắm thứ tinh mỹ tuyệt luân như vậy tới tay? Hai đôi mắt to long lanh sâu thẳm đang không ngừng chuyển động, hiển nhiên đang ở suy nghĩ tìm ra chủ ý. Hoa Tinh cười nói: "Có muốn không, nói ra xem nào? Dụ dỗ ta đi, nếu khiến ta cao hứng nói không chừng sẽ tặng các nàng."
Thu Nguyệt nghe vậy vội hỏi: "Hoa đại ca muội muốn, huynh có nhanh chóng tặng cho người ta không?" Thu Nguyệt nhanh chóng phát ra vẻ kiều diễm, trên khuôn mặt mỹ lệ, vì chiếc nhẫn tinh mỹ kia mà mang theo nụ cười quyến rũ kiều mị, cực kỳ động lòng người, Hoa Tinh nhìn nàng, trong mắt một tia sáng kỳ dị chợt lóe lên, cười nói: "Tốt lắm, Nguyệt nhi mau đến hôn ta một chút trước đã." Nói xong bèn mỉm cười nhìn nàng.
Thu Nguyệt sắc mặt đỏ lên, nhìn chiếc nhẫn kia, cuối cùng cũng không thể tự kiềm chế trước lực hấp dẫn của chiếc nhẫn kia, nàng chúm môi hôn lên trên khuôn mặt của Hoa Tinh một cái. Hoa Tinh trên mặt lộ ra một chút say mê, nhưng miệng thì vẫn nói: "Môi của Nguyệt nhi rất thơm, bất quá tựa hồ như nàng vẫn hôn nhầm chỗ rồi, cho nàng thêm một cơ hội nữa, lần này không được phép có sai sót nữa." Nói xong đưa ánh mắt tà dị nhìn nàng.
Thu Nguyệt trong lòng hô to oan uổng, chính nàng đã bị hắn lừa, có thể tưởng tượng tâm ý của nàng với hắn, nhịn không được kiều mỵ trừng mắt nhìn hắn, phong tình đôi mắt không thể nói nên lời. u yếm nhìn qua chiếc nhẫn, Thu Nguyệt lại đặt chúm đôi môi mềm mại của nàng, đặt lên đôi môi hắn. Vốn Thu Nguyệt muốn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hắn một chút, nhưng không nghĩ được khi bốn cánh môi tiếp xúc nhau, cái miệng nhỏ nhắn của Thu Nguyệt đã bị hắn ngậm lấy, tận tình quấn quít triền miên, từ từ Thu Nguyệt lại chìm đắm trong đôi môi nóng bỏng của hắn.
Một bên Mai Hương đã nhìn thấy có một cơ hội tốt, bèn tiến lên định cướp đoạt chiếc nhẫn kia, đáng tiếc Hoa Tinh tựa hồ đã lường trước nàng sẽ có chiêu này, cho nên tay hắn vòng ra sau, nhanh chóng chụp lấy chiếc nhẫn. Mai Hương vì đoạt chiếc nhẫn, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, cả người nằm đè trên người Hoa Tinh, ra sức cướp đoạt, trên mặt nở một nụ cười đắc ý. Đợi cho nàng cuối cùng cũng đoạt được chiếc nhẫn mới phát hiện Hoa Tinh đã buông tha cho Thu Nguyệt, chính đang mỉm cười nhìn nàng, đáng giận nhất chính là tay của Hoa Tinh đang đặt ở địa phương thần bí đáng xấu hổ nhất của nàng,nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp, khiến nàng toàn thân suy nhược, nhưng cũng đã không kịp ngăn cản cánh tay hắn đang chuẩn bị làm mấy chuyện xấu kia.
Hoa Tinh trên mặt mang theo nụ cười xấu xa, ngón tay cách một lớp vải đang nhẹ nhàng trêu đùa tiếng trái tim nàng, khiến toàn thân nàng xụi lơ nằm trong lòng của Hoa Tinh, cả người không có lấy một chút sức lực. Mai Hương kiều mỵ nói: "Hoa Tinh đừng trêu chọc người ta nữa, buông tha cho Hương nhi đi, Hương nhi lần sau không dám như thế nữa." Mai Hương trong lòng ȶìиɦ ɖu͙ƈ bắt đầu mạnh mẽ khởi động, nếu không có Thu Nguyệt ở chỗ này, có lẽ nàng sẽ không còn lối thoát nào khác, đành phải vứt bỏ thể diện, nàng sẽ đem bản thân dâng hiến cho Hoa Tinh.
Hoa Tinh cảm nhận được thân thể nàng động tình, biết không nên đùa giỡn nàng thêm nữa, nhẹ nhàng thu tay lại ôm nàng, đồng thời đem Thu Nguyệt ở một bên ôm vào trong lòng. Hoa Tinh thâm tình nói: "Chiếc nhẫn này mỗi người các nàng có một cái nhưng một khi đã đeo nó vào, vĩnh viễn không thể cởi ra, vì cái này là tiêu chí của Hoa Tinh ta, biểu hiện các nàng là thê tử của Hoa Tinh ta. Nhưng một khi đã mang nó vào, cả đời này các nàng vĩnh viễn chỉ có thể là thê tử của Hoa Tinh ta, vĩnh viễn thuộc sự sở hữu của ta. Cả đời này ta sẽ yêu thương các nàng thật tốt, các nàng có nguyện ý gả cho ta, trở thành thê tử của Hoa Tinh ta không? Nếu nguyện ý, ta sẽ tự mình đeo nó cho các nàng, xem như Hoa Tinh ta dùng cuộc đời mình để thề với các nàng."
Mai Hương và Thu Nguyệt sửng sốt, không thể tưởng được chiếc nhẫn này Hoa Tinh tặng cho các nàng như một vật đính ước, nghĩ vậy hai nàng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đồng thời nước mắt trào dâng, đó là cực kỳ vui sướng mà tuôn rơi những giọt tình lệ, đại biểu cho trái tim thiếu nữ thuần khiết nhất. Mai Hương không biết nói gì, nàng thầm khóc mừng, mái đầu gật gật liên hồi, biểu thị nàng đồng ý, vạn lần đồng ý. Thu Nguyệt không có cái kinh nghiệm này của Mai Hương, có lẽ hết thảy đến với nàng quá dễ dàng, cho nên Thu Nguyệt chỉ lý nhí đáp: "Muội nguyện ý, cả đời này trái tim muội vĩnh viễn thuộc về ta Hoa Tinh, muội nguyện ý trở thành thê tử của huynh."
Hoa Tinh nhìn các nàng, trong mắt thần sắc tà dị đã biến mất, thay vào đó một loại ánh mắt vô cùng chân thành mà lại thâm sâu, yên lặng nhìn chăm chú hai thiếu nữ mỹ lệ trước mặt, các nàng đều là những tuyệt sắc mỹ nữ trên Bách Hoa Phổ, là những mỹ nữ trong thiên hạ khó tìm, lúc này đang tựa ở trong lòng hắn, thâm tình nhìn hắn. Hoa Tinh biết cả đời này này có những thứ hắn có thể chiếm đoạt được mà người khác không thể có được, tương ứng với việc hắn phải đem ra nhiều cố gắng và quan tâm hơn người khác, phải yêu thương quý trọng mỗi một người trong các nàng thật tốt.
Hoa Tinh đưa tay lau những giọt nước mắt của Mai Hương, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc nào, ta thích nhất hình dáng vui vẻ tinh quái của Hương nhi, cả đời này đi theo ta, ta sẽ không cho để cho nàng phải thương tâm nữa, hiểu chưa nào? Ta sẽ quý trọng nàng thật tốt. Lại đây nào, ta đeo cho nàng cho nàng chiếc nhẫn đính ước cả đời của chúng ta, nó đại biểu cho trái tim ta, sẽ vĩnh viễn bảo vệ cho nàng." Nói xong nắm lấy tiểu thủ nhỏ bé của Mai Hương, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn đính ước cho nàng, sau đó thâm tình hôn nàng.
Hoa Tinh nói: "Từ nay về sau nàng là thê tử của Hoa Tinh ta, trong tương lai ta sẽ đường hoàng tới cưới nàng."
Nước mắt trong đôi mắt Mai Hương nhịn không được vẫn tiếp tục rơi xuống, động thân bổ nhào vào trong lòng của Hoa Tinh, khóc ròng nói: "Hoa Tinh, muội cao hứng lắm, muội thật sự rất là cao hứng, cả đời này có thể làm thê tử của huynh là tâm nguyện lớn nhất của muội, cám ơn người, ta cả đời này yêu phu quân nhất." Nói xong lại khóc rống lên.
Hoa Tinh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu. Ánh mắt gã nhìn qua Thu Nguyệt, lộ ra chân tình nhàn nhạt. Thu Nguyệt cũng nhìn sang Hoa Tinh, nàng phát giác ánh mắt của Hoa Tinh rất có mị lực, hấp dẫn thật sâu bên trong nàng, ánh mắt ấy vô cùng thâm thúy, tựu như là mặt biển rộng mênh mông, vô bờ vô bến, làm cho người ta trầm mê. Thu Nguyệt đột nhiên hiểu được trái tim nàng đang từ từ xích lại gần hắn, một ngọn lửa ái tình dày đặc mạnh mẽ khôn cùng đang không ngừng thiêu đốt, trong nháy mắt làm tan chảy trái tim nàng. Ngay sau đó một cảm giác mát lạnh êm dịu đang từ từ nổi lên trong lòng nàng, đó là nhu tình của Hoa Tinh, làm dịu đi phương tâm của Thu Nguyệt. Nếu nói khi liệt hỏa mạnh mẽ không ngừng thiêu đốt chính là chân tình của Hoa Tinh, vậy đạo thanh lương nhập vào cơ thể, tư vị ấm áp ngọt ngào chính là nhu tình của Hoa Tinh. Trong chân tình bá đạo của Hoa Tinh lại mang theo những nhu tình nồng nàn, khiến lòng người phải say, người ta phải trầm mê. Thu Nguyệt tựa như thật sâu trong nàng đang chìm đắm trong nhu tình ấm áp kia.
Giữa hai người Hoa Tinh và Thu Nguyệt, không cần có ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi. Thu Nguyệt nhìn thoáng qua Mai Hương, cũng nhẹ nhàng tựa đầu nàng ở người của Hoa tinh, yên lặng nằm ở trong. Hoa Tinh vuốt nhẹ mái tóc đẹp của hai nàng, trên mặt lộ ra chút tiếu ý nhàn nhạt, trong mắt có một chút kiên định và tự tin.
Đợi cho Mai Hương bình tĩnh trở lại, Hoa Tinh quay đầu rời khỏi Mai Hương, mang chiếc nhẫn đính ước cho Thu Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Nàng cũng phải tự bảo vệ bản thân thật tốt, có bíết không? Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Trường An thành, nàng lưu lại đây cũng phải cẩn thận, ta đã phân phó cho người của thư viện, thường xuyên chú ý tới động tĩnh của nàng, có sự tình gì bọn họ đều lập tức thông báo cho ta. Nàng nếu có việc gì khẩn cấp muốn tìm ta, có thể thông qua người của Phượng Hoàng Thư Viện chúng ta truyền lại tin tức cho ta, ta trong thời gian ngắn nhất sẽ tìm đến nàng. Nguyệt nhi vợ ta, cả đời này ta vĩnh viễn quý trọng nàng, chờ khi ta làm xong việc, ta sẽ quay lại cưới nàng, hãy chờ ta nhé."
Thu Nguyệt trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, trên mặt thần sắc vừa thẹn thùng vừa vui mừng nói: "Nguyệt nhi sẽ chờ phu quân đến cưới muội, trái tim muội thuộc về phu quân, chẳng bao giờ phân li."
Hoa Tinh ôm hai nàng, nhẹ nhàng thông báo việc bọn hắn ngày mai sẽ rời đi, ba người từ từ giãi bày tâm tư của mình, trong phòng dần dần trở nên yên tĩnh. Hoa Tinh nhìn lưỡng nữ trong lòng hắn, nghĩ ngày mai cũng nên kiếm thời gian đến tạm biệt Tú Quyên và Tiểu Bình, nhìn ngắm các nàng một chút, từ nay về sau cũng không biết đến khi nào thì mới tái kiến, hy vọng là cũng không lâu lắm.
Sắp rời khỏi Trường An, trạm dừng chân tiếp theo của Hoa Tinh sẽ là nơi nào? Tiếp theo hắn sẽ gặp gỡ điều gì?
Diễm ngộ Trung Nguyên trạm thứ nhất, Trường An đã sắp đi đến hồi kết, chờ đợi Hoa Tinh sẽ là một con đường diễm ngộ huy hoàng tráng lệ, một đường đầy những truyền kỳ.