Chương 53: Khách Điếm Mê Tình
Trên đường đi, Ám Vũ đỡ Trần Lan, Mai Hương đỡ Cô Ngạo, đi theo phía sau của Hoa Tinh. Đi không được bao xa, Cao Ngạo đã cự tuyệt hảo ý của Mai Hương, kiên trì một mình hắn có thể đi được, dù Mai Hương có nói như thế nào, Cô Ngạo đều không đồng ý, lý do chính là Cao Ngạo là người hầu của Hoa Tinh, há có thể để Mai Hương, vị thiếu phu nhân tương lai này, đỡ hắn đi đường được, nên hắn lại nói rằng thương thế cũng không nặng, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. Mai Hương bất đắc dĩ chỉ đành để mặc hắn, trong miệng chỉ biết nói một câu cám ơn, dĩ để biểu đạt ý cảm ơn của nàng với hắn.
Hoa Tinh không để ý đến bốn người bọn họ, trên đường đi đều nghĩ đến sự tình hôn nay. Hiện tại đối với Hoa Tinh mà nói, chính là một giáo huấn, cũng còn may là không có xảy ra sự tình gì nghiêm trọng, bằng không hắn thật sự có hối hận cũng không kịp. Nghĩ cho tới nay, hắn chính bởi vì có tuyệt thế võ công cao cường, mà không có để người trong thiên hạ vào trong mắt, bây giờ xem lại bản thân thì hắn quá ư khinh địch, khinh thường người trong thiên hạ. Từ nay về sau quyết không thể để sự tình giống như sự tình ngày hôm nay tái diễn, bằng không chính hắn có lẽ thực sự sẽ phải hối hận. Lẳng lặng nghĩ khi đến sự tình mấy ngày nay khi hắn tiến vào võ lâm, thật sự là đã xảy ra không ít sự tình, mà hắn tựa hồ đem toàn bộ tâm tư đặt trên thân thể của những nữ nhân rồi, bởi vậy bỏ qua rất nhiều sự tình, hắn tất yếu phải trong lòng bình tĩnh mà suy nghĩ cho thật tốt.
Nhóm năm người bọn họ giữa trưa đã đi tới Hoa Huyền, nơi này ở gần Hoa Sơn, là phạm vi thế lực của Trung Nguyên đại phái, Hoa Sơn phái, thường xuyên có thể thấy một ít đệ tử của Hoa Sơn phái đi lại trên trấn. Hoa Tinh cùng với bốn người nghỉ lại tại khách điếm lớn nhất ở trong trấn, tổng cộng thuê năm gian phòng hảo hạng. Sau khi vết thương của Cô Ngạo và Trần Lan đã khá hơn một chút, Hoa Tinh nói với Ám Vũ: "Tiểu Vũ à, nàng đi mua Kim Sang Dược rồi trở về đây, đợi lát nữa ta xoa thuốc cho bọn họ, như vậy bọn họ sẽ nhanh khỏi hơn nhiều. Đi ra ngoài nhớ rõ cẩn thận một chút, nhanh đi nhanh về, ta còn có sự tình muốn hỏi nàng."
Ám Vũ ứng thanh rời đi, lúc này trong phòng Hoa Tinh chỉ còn lại có Mai Hương. nhìn thoáng qua Mai Hương, trong mắt Hoa Tinh mang theo nhu tình, nhẹ giọng nói: "Hương nhi, khi có thời gian rỗi, phải nhớ kỹ là theo Tiểu Vũ học một chút kinh nghiệm trên giang hồ, tránh tương lai gặp phải nguy hiểm mà không biết phải làm sao, như vậy ta sẽ lo lắng lắm, có biết không? Từ nay về sau có thời gian cũng nên luyện công cho tốt, như vậy mới có thể bảo vệ thật tốt cho bản thân."
Mai Hương nhẹ nhàng nhảy vào trong lòng hắn, song thủ ôm lấy eo hắn, đầu dán vào lồng ngực hắn, nhẹ giọng nói: "Hương nhi biết rồi, Hương nhi sẽ cố gắng đề cao võ công của bản thân, tránh mang thêm cho huynh gánh nặng. Hôm nay nếu không vì Hương nhi, Cô Ngạo đại ca cũng sẽ không bị thương. Hương nhi khi đó còn tưởng rằng mình ch.ết chắc rồi, thời khắc ấy, Hương nhi thầm nghĩ phải liếc mắt nhìn huynh cho thật kỹ, phải khẩn trương đem huynh vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, cho dù có ch.ết cũng sẽ không quên. Không nghĩ tới Cô Ngạo đại ca đã cứu muội, Hương nhi cảm kích huynh ấy rất nhiều, bởi vì Hương nhi không nỡ rời khỏi huynh, muốn vĩnh viễn chung sống với huynh, vĩnh viễn chẳng phân li." Trong thanh âm ôn nhu, biểu đạt ra chính là thâm tình vô tận và quyến luyến, lời nói cảm động đến trong tận cùng trái timcủa người ta, thật sâu khiên dẫn trái tim của Hoa Tinh, khiến hắn không tự chủ được muốn được thương tiếc nàng thật tốt.
Nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, ánh mắt của Hoa Tinh thời khắc này trở nên trong trẻo vô cùng, trong ánh mắt sáng ngời kia, hiển lộ ra trận trận thâm tình và yêu thương không rời. Song thủ ôm chặt Mai Hương trong lòng hắn, Hoa Tinh cũng không có nói gì, bởi vì hắn hiểu được hiện tại giữa hai người, đã không cần phải có ngôn ngữ, lòng của bọn họ sớm đã liên kết lại làm một, cả đời này rốt cuộc cũng sẽ không chia lìa.
Ám Vũ đi không được bao lâu thì đã trở lại mang theo loại Kim Sang Dược tốt nhất mà nàng đã mua, nhẹ nhàng giao cho Hoa Tinh. Đi tới trong phòng của Cao Ngạo, Hoa Tinh phân phó cho Ám Vũ chuẩn bị một chậu nước ấm,để tẩy rửa thật sạch miệng vết thương của Cô Ngạo. Vừa cởi áo của Cô Ngạo, Hoa Tinh vừa bảo hai nàng trước hết hãy đi ra ngoài. Sau đó nhẹ giọng nói với Cô Ngạo: "Hôm nay thật cám ơn ngươi đã cứu Hương nhi, ta cũng không nói nhiều làm gì, sau này chúng ta vẫn tiếp tục ở chung với nhau, tin tưởng rằng tương lai ngươi sẽ hiểu được Hoa Tinh ta là người thế nào."
Cô Ngạo nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Công tử không cần phải cảm ơn ta, công tử là người rất trọng tình cảm mà cả đời này ta có thể gặp gỡ. Cô Ngạo ta cả đời cô độc, cho tới bây giờ không phục bất cứ kẻ nào, nhưng ta với công tử lại tâm phục khẩu phục. đặc biệt là thâm tình của công tử với mấy vị cô nương ấy, đánh động thật sâu con người ta, khiến ta hiểu được công tử tịnh không phải giống như vẻ ngoài tà dị điên cuồng, mà là kỳ nam tử vẻ ngoài đáng sợ trong lòng đầy nhu tình, đáng để Cô Ngạo ta theo làm tùy tùng, cũng đáng để những thiếu nữ mỹ lệ thiện lương trong thiên hạ phó thác cả tính mạng."
Hoa Tinh nghe vậy, cười ảm đạm nói: "Ngươi xem ra hoàn toàn nhìn thấu được ta, thật không hổ là người bên cạnh Hoa Tinh ta. Được rồi, trước hết cũng nên tẩy sạch miệng vết thương của ngươi,sau khi bôi Kim Sang Dược rồi nói sau." Nói xong bèn tẩy rửa miệng vết thương cho hắn, thật cẩn thận bôi thuốc cho hắn.
Đợi sau khi Cô Ngạo mặc lại quần áo, Hoa Tinh mới mở cửa để cho Mai Hương và Ám Vũ tiến đến. Hoa Tinh cười với Mai Hương nói: "Cô Ngạo cứu nàng một mạng, nàng ở đây bồi tiếp hắn nói vài ba câu cho thật tốt, ta và Tiểu Vũ đi xem Tiểu Tuyết, bôi thuốc cho nàng ấy." Mai Hương nghe vậy nói: "Mọi ngươi cứ đi đi, muội ở lại bồi tiếp Cô Ngạo đại ca nói chuyện."
Đi tới ngoài cửa căn phòng Trần Lan ở, Hoa Tinh nghĩ tới thân phận của Trần Lan, không thể để bại lộ, liền nói với Ám Vũ: "Nàng trước hết hãy đi mua thuốc bồi bổ thân thể rồi trở về, Tiểu Tuyết để ta đi bôi thuốc cho nàng ấy là được rồi." Nói xong nhìn Ám Vũ, trong mắt lộ ra nhu tình.
Ám Vũ nhìn hắn, từ từ gật đầu, mở miệng cười với hắn, xoay người rời đi. Hoa Tinh tựa hồ nhớ tới điều gì đó, giữ chặt lấy tiểu thủ của nàng, trong mắt ẩn chứa đầy nhu tình nhìn nàng. Ám Vũ cũng lẳng lặng nhìn hắn, phảng phất như đang đợi điều gì đó.
Hoa Tinh mỉm cười nói: "Vũ, ủy khuất cho nàng rồi, nàng có trách ta không?" Ám Vũ nghe vậy, trong mắt hiện lên lệ quang, nhẹ nhàng lắc đầu. Hoa Tinh thấy trong mắt nàng có giọt nước mắt, biết nàng kỳ thật cũng có để ý đến. Mấy ngày nay nàng vẫn giữ thân phận là một thị nữ đi theo hắn, không có tìm được một chút ôn tồn, trong lòng tự nhiên cũng sẽ khó có thể tiếp thụ được.
Hoa Tinh động tình, ôm nàng trong lòng hắn, miệng hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm thơm của nàng, dùng sức triền miên quấn quýt với cái lưỡi của nàng. Song thủ ôm chặt lấy thân thể của nàng, cảm thụ ngọc nhũ đầy đặn cao vút của nàng đang ép chặt trên ngực hắn, cảm giác mềm mại kia, thật sự là thập phần tuyệt vời. Song thủ của Hoa Tinh lần xuống dưới, đem bán viên tròn trịa mê người kia nắm trong tay, dùng sức vuốt ve, dùng hành động để biểu đạt sự quyến luyến và thương tiếc của hắn với nàng.
Toàn thân Ám Vũ mềm ra, thật sâu chìm đắm trong nụ hôn và những vuốt ve đầy yêu thương kích tình của người trong lòng nàng yêu thương, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, thẹn thùng đáp lại công kích của Hoa Tinh. Đồng thời song thủ ôm chặt lấy eo hắn, đem ngọc nhũ mềm mại mỹ lệ của nàng ép chặt trên ngực hắn, đồng thời hạ thân từ từ lắc lư vặn vẹo, nhẹ nhàng ma sát với thân thể của hắn, để hắn hưởng thụ tư vị tuyệt vời khó mà nói nên lời này.
Lẳng lặng triền miên một trận, Hoa Tinh cũng buông Ám Vũ ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trêu đùa trên khuôn mặt nàng, trong mắt mang vẻ quyến luyến và không nỡ, nhỏ giọng nói: "Buổi tối ta ở lại đây cùng nàng có được không?" Ám Vũ nghe vậy, sắc mặt đỏ lên, trong lòng vừa thẹn vừa mừng, nhịn không được từ từ gật gật đầu, rồi đột ngột chạy ra ngoài. Hoa Tinh nhìn thân thể động lòng người của nàng, không khỏi nhớ tới Ám Vũ mỹ tuyệt nhân thế, không thua gì dung nhan tuyệt mỹ của Lý Vân La, nhớ tới thân thể mỹ lệ của nàng, cùng với thần thái thẹn thùng của nàng, trong mắt Hoa Tinh không khỏi hiện lên vẻ quyến luyến thật sâu.
Đẩy ra cửa phòng của Trần Lan, Hoa Tinh đưa tay ra sau khép lại cửa phòng, sau đó đi tới bên giường. Trần Lan đang nằm trên giường, thấy Hoa Tinh tiến đến, trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị, vội vàng ngọ nguậy muốn ngồi dậy. Hoa Tinh nhẹ nhàng tiến lên, khẽ nâng nàng ngồi dậy, tay hắn đưa ra nhấc lấy cánh tay của nàng,ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn đầy đạn mịn màng, đem nàng ôm vào rong lòng. Sắc mặt Trần Lan đỏ lên, vội vàng giãy dụa nói: "Không được làm như vậy, một lúc nữa các nàng ấy trông thấy đó. Đệ đệ, đệ không khi dễ tỷ tỷ, phải không?"
Hoa Tinh ôn nhu cười cười, hôn lên mặt nàng một chút, nói: "Tỷ tỷ bây giờ đã bị thương, là một bệnh nhân, thì nên nằm nghỉ cho tốt, không được động đậy, bằng không sẽ không tốt cho thân thể. Ta đến để bôi thuốc cho tỷ tỷ, vì để không làm bại lộ thân phận của tỷ, cho nên chỉ có đệ đệ ta đến thay vì là người khác đến làm." Nói xong ánh mắt hắn nhìn nàng, nơi đây có nhu tình khiến nữ nhân chìm trong mê say, khiến cho trống ngực của Trần Lan càng đập nhanh hơn, thở gấp khe khẽ, tạo thành bộ dạng mặt đỏ bừng tim đập nhanh.
Trần Lan nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, trong lòng có những lời tình tự không thể nói ra, ngay cả chính nàng cũng sớm có chút không rõ về lòng mình. Vốn khi trúng tiễn, thì đã tưởng rằng mình sẽ ch.ết, trong lòng Trần Lan thầm nói với mình, nếu kiếp sau còn có thể gặp gỡ hắn, thì nàng sẽ bỏ hết tất cả, dũng cảm yêu lại hắn, đem tất cả của nàng cho hắn, mặc hắn làm những gì hắn muốn. Nếu kiếp này thật sự có thể không ch.ết, vậy chứng tỏ nàng và hắn thực sự là có duyên phận, thì cuộc đời còn lại, hắn nếu còn muốn nàng, thì nàng cũng không kiên trì nữa, mặc hắn được tùy ý tận hứng. Không thể tưởng được nàng thật sự vẫn còn sống, bây giờ phải đối diện với hắn, trong lòng Trần Lan bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn, không biết là có nên buông thả con tim của nàng, mặc hắn được tận tình trìu mến, chiếm đoạt nàng hay không.
Hoa Tinh từ trong mắt nàng có thể nhìn ra được một số điều, nhưng không thể hoàn toàn nhìn thấu được tâm tư của nàng. Hoa Tinh nhu tình nói: "Tỷ tỷ nên nằm xuống nghỉ ngơi, đệ sẽ cho tẩy sạch miệng vết thương, sau đó bôi thuốc, như vậy tỷ mới có thể nhanh chóng khỏe lại được." Nói xong bèn đem thân thể mềm mại của nàng đặt trên giường, song thủ nhẹ nhàng cởi áo của nàng.
Trần Lan thấy vậy, trong lòng cũng nhịn không được sự thẹn thùng, dù sao đối với người cao quý đoan trang như nàng mà nói, phải để thân thể kiều hảo mỹ lệ của nàng lõa lồ trước mắt nam nhân, sự tình ấy thật khiến người ta phải ngượng ngùng vô cùng. Mặc dù trong lòng nàng đã chấp nhận nam nhân này, nhưng sự thẹn thùng và ý thức giữ mình nghiêm ngặt ở thời khắc này cũng nhắc nhở nàng. Trần Lan từ từ nói nhỏ: "Đệ đệ, không muốn đâu, không muốn thật mà." Trong thanh âm ngâm lên trầm thấp của nàng tựa hồ không có nhiều lắm sự cự tuyệt, mà ngược lại như là một loại dụ hoặc không cùng, hấp dẫn thật sâu Hoa Tinh.
Chậm rãi cỡi bỏ thanh sắc thượng y (áo màu xanh), rất nhanh đã làm lộ ra bờ vai thơm trắng trong như ngọc và lớp vải bó ngực. Nhìn trên làn da ngọc (ngọc phu) trong suốt cực sáng, một đạo huyết tích thật sâu, có vẻ đặc biệt chói mắt. Hoa Tinh nhịn không được nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve miệng vết thương kia, động tác cực mềm cực nhẹ, có vẻ cực kỳ cẩn thận. Nhìn tiên huyết thấm ướt cả lớp vải bó ngực, Hoa Tinh nhịn không được nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ đau lắm không, trong lòng đệ đệ cảm thấy đau lắm." Chỉ một câu nói, rung động thật sâu trong Trần Lan. Mặc kệ điều này có xuất phát từ nội tâm hay không, cũng mặc kệ nó có thật tình (chân thành) hay không, nhưng những lời này của Hoa Tinh đều đánh động thật sâu đến trái tim nàng.
Trần Lan nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ nhu tình vô cùng rõ ràng, mềm nhẹ nói: "Cám ơn đệ, Hoa đệ, tỷ tỷ không thấy đau, bởi vì có đệ." Hoa Tinh nhìn vào ánh mắt nàng, cảm nhận được nhu tình trong mắt nàng, hiểu được thời khắc này, trái tim nàng đã chính thức chấp nhận hắn. Chấp nhận nàng trở thành tình nhân của hắn, đem nhu tình cũng như chân tình của nàng đặt trên người hắn. Trong mắt Hoa Tinh có vẻ kích động, nhịn không được cúi người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ hồng của nàng.
Trong mắt Trần Lan hiện vẻ tu xấu hổ thẹn thùng, nhưng lúc này nàng không hề trốn tránh, từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hé mở đôi môi chờ đợi nụ hôn thâm tình của Hoa Tinh. Hoa Tinh mềm nhẹ hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng, nhẹ nhàng nhấm nháp hơi thở thơm tho kia, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và thương tiếc, ôn nhu hưởng thụ sự tiếp xúc của tâm linh này, giao nhau và dung hợp của tình yêu này.
Trần Lan từ từ mở mắt, phát hiện lúc này đây Hoa Tinh so với dĩ vãng rõ ràng bất đồng. Lúc này đây Hoa Tinh có vẻ ôn nhu hơn, không hề giống như sự xung động háo sắc, bá đạo cuồng liệt của dĩ vãng. Nhìn ánh mắt của Hoa Tinh, phát hiện hắn đang mỉm cười nhìn nàng, trong ánh mắt lóe lên nụ cười nhẹ, trong trẻo sáng ngời, hết sức hấp dẫn người ta, khiến Trần Lan không tự chủ được mắc vào sâu hơn. Cảm giác được nụ hôn ôn nhu kia của Hoa Tinh, trong lòng Trần Lan nổi lên một cỗ cảm giác hạnh phúc, nhịn không được lần đầu tiên nhẹ nhàng vươn cái lưỡi thơm tho của nàng chủ động cùng Hoa Tinh triền miên quấn quýt.
Hiểu được tâm tư của Trần Lan đã chuyển biến, trong lòng Hoa Tinh rốt cục khẽ thở ra một hơi, từ nay về sau nếu muốn chiếm được thân thể và trái tim của nàng, thì không cần phải cố sức giống như lúc trước nữa. Sau khi ôn nhu triền miên một lúc, Hoa Tinh có chút không nỡ buông đôi môi đỏ mọng ngọt ngào kia, đứng dậy.
Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Nụ hôn của tỷ tỷ thật ngọt ngào mỹ lệ, thật khiến cho người ta có chút không nỡ. Bây giờ đệ sẽ cởi lớp vải bó ngực của tỷ, rửa sạch miệng vết thương cho tỷ, đợi lát nữa sẽ giúp tỷ bôi thuốc." Nói xong bèn ngồi ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong lòng, thuận tiện cho việc cởi cái bó ngực của nàng.
Trong lòng Trần Lan có chút ngượng ngùng, sắc mặt đỏ hồng nói: "Không cởi nó ra có được không, đệ đệ? Tỷ sợ đệ lát nữa sẽ khi dễ tỷ tỷ." Trong thanh âm rụt rè bẽn lẽn của nàng, mang theo ba phần kiều mỵ và khí tức mê người.
Đồng tử của Hoa Tinh vừa chuyển, ánh mắt hàm chứa nụ cười kỳ dị, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, thật oan uổng cho đệ quá, đệ thế nào dám khi dễ tỷ tỷ chứ? Tỷ tỷ mấy ngày nay vẫn bó chặt bộ ngực, nhất định sẽ khiến chúng buồn bực mà hỏng đi, đệ đệ cũng vì tỷ tỷ mà suy nghĩ, hy vọng tỷ tỷ có thể cảm thấy dễ chịu khoan khoái một chút, giúp tỷ giải phóng chúng, cho chúng được thông thoáng thôi mà, tỷ tỷ thế nào lại có thể nghi oan cho đệ như vậy, đệ thật thương tâm quá!" Bộ dạng Hoa Tinh như là phải tiếp nhận ủy khuất rất lớn, thập phần giống như là một tiểu nam hài phải chịu đựng ủy khuất mà không có chỗ phát tiết.
Trần Lan lại một lần nữa kiến thức một bộ mặt dày vô lại của hắn, bị hắn trêu chọc khiến nàng phải dở khóc dở cười, nhịn không được trong miệng thấp giọng mắng: "Tên bại hoại nhà ngươi, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi, lại ở đây mà lấy cớ, giả bộ bị ủy khuất, cố ý muốn khi dễ tỷ tỷ. Muốn thừa dịp tỷ tỷ hôm nay bị thương, khi dễ thật tốt tỷ tỷ phải không." Nói xong nhịn không được trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng kiều mỵ động lòng người kia, khiến Hoa Tinh nhìn mà từ từ ngẩn ngơ, thầm nghĩ đẹp quá. Hoa Tinh nghĩ thầm nàng nếu cứ tiếp tục mang bộ dáng này, thật là vô cùng động lòng người a!
Hoa Tinh không để ý tới tiếng mắng yêu kiều của nàng, song thủ từ từ cởi bỏ lớp vải bó ngực của nàng, không lâu sau hai tòa ngọc nhũ cao vút tròn trịa, rốt cục cũng đã thoát khỏi trói buộc, nảy lên không ngừng. Nhìn mỹ cảnh mỹ lệ động lòng người đang nảy lên không ngừng trước mắt, hấp dẫn thật sâu ánh mắt của Hoa Tinh, chỉ thấy trong mắt của Hoa Tinh lóe sáng, khóe miệng lộ ra tiếu tà dị. Trần Lan cảm giác được ngọc nhũ mỹ lệ, cao vút,mềm mại của nàng đã lộ ra trong không trung, trong lòng thẹn thùng cực kỳ, liếc mắt nhìn Hoa Tinh, thấy song nhãn của hắn đang quan sát hết sức tỷ mỉ bộ ngực nàng, nhìn ngọc châu màu hồng phấn mềm mại của nàng, trong lòng Trần Lan vừa thẹn vừa mừng. Thời khắc này, nàng tựa hồ đã khôi phục lại bình tĩnh, giống như lần đầu tiên cùng Hoa Tinh tại tiểu tửu điếm bên đường sơ kiến thì từ anh tư của nàng đột nhiên phát ra một cỗ khí tức, trên mặt lộ ra thần thái đầy tự hào và kiêu hãnh.
Ánh mắt của Hoa Tinh bồn chồn nhìn ngắm hai quả bồ đào màu hồng phấn mềm mại vươn cao của nàng, trong miệng kinh ngạc than khẽ: "Tỷ tỷ đẹp quá." Nói xong đầu hắn từ từ cúi gần xuống, ánh mắt càng lúc càng gần, nhìn ngắm cẩn thận nhũ đầu mỹ lệ của nàng, trong ánh mắt lộ ra thần sắc hưng phấn. Trong lòng của Trần Lan cực kỳ xấu hổ, vội vàng đưa song thủ lên trước ngực, che dấu đi khu phong cảnh mỹ lệ kia. Đồng thời miệng thẹn thùng nói: "Đệ đệ không được nhìn, không được mà! Ngươi còn nói giúp tỷ tỷ tẩy rửa miệng vết thương, bây giờ đã chiếm được tiện nghi, một chút cũng không thương tiếc tỷ tỷ."
Hoa Tinh nghe vậy, trong mắt lộ ra tiếu ý, khẽ cười nói: "Tỷ tỷ lấy tay ngăn cản, đệ đệ thế nào có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình miệng vết thương của tỷ đây? Tỷ tỷ mau buông tay ra nào, để đệ đệ nhìn rõ ràng một chút, mới có thể tẩy rửa miệng vết thương thật tốt, sau đó mới bôi thuốc được." Nói xong trên mặt mang theo vẻ tinh quái, song thủ đem tiểu thủ đang che chắn trước ngực tách ra hai bên, nhất thời sơn phong mỹ lệ hoảng động không ngừng lại xuất hiện trước mắt Hoa Tinh. Nhìn tuyết nhũ phong mãn nảy lên hoảng không ngừng, dường như xuất ra những gợn sóng mê người, trong mắt của Hoa Tinh ẩn chứa chút tiếu ý, mỉm cười nhìn vào ánh mắt của Trần Lan. Trần Lan nhất thời xấu hổ đến khép chặt đôi mắt, không dám mở mắt nhìn hắn.
Khóe miệng của Hoa Tinh lộ ra một nụ cười giảo hoạt, hắn rất mong muốn loại kết quả này. Hoa Tinh thừa dịp khi nàng nhắm chặt đôi mắt, đầu cúi thấp xuống, đem nhũ châu phấn hồng mềm mại phía bên trái ngậm vào trong miệng, tận tình nhấm nháp. Tim của Hoa Tinh run lên, đẹp quá. Chỉ cảm thấy ngọc châu kia mềm mịn trơn bóng, tràn ngập phấn hương, ngậm trong miệng thật sự là cực kỳ sảng khoái. Đồng thời hữu thủ của Hoa Tinh cũng đem phong nhũ phía bên phải của Trần Lan nắm trong tay, cầm ngọc thố phong mãn mềm mại, ấm áp như ngọc trong tay, hắn dùng sức để xoa bóp, cảm thụ thủ cảm mỹ lệ trong mềm mại lại tràn ngập đàn tính, trong lòng Hoa Tinh cực kỳ hưng phấn, thật sự là mỹ vị, thiên hạ khó kiếm a!
Toàn thân Trần Lan khẽ run nhè nhẹ, trong miệng phát ra âm thanh thở gấp nhè nhẹ yêu kiều, nhẹ hô lên: "Đệ đệ, không muốn, không được khi dễ tỷ tỷ, không muốn mà, đệ đệ ngươi xấu xa đến ch.ết, a! Đừng." Trần Lan nhịn không được nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, muốn né tránh tay và miệng của Hoa Tinh đang công kích, đáng tiếc lại không có khả năng, Hoa Tinh đã chờ đợi thời khắc này, cũng đã lâu lắm rồi, hôm nay rốt cục cũng được nhấm nháp mỹ vị của song nhũ đầy đặn mỹ lệ kia.
Hoa Tinh dúi đầu thật sâu trong ngực của Trần Lan, đầu lưỡi thỉnh thoảng nhấm nháp hai khỏa nhũ châu mềm mại kia, tận tình tìm hiểu, lĩnh ngộ tư vị thơm tho kia mê người kia. Đồng thời song thủ dùng sức nắn bóp song phong phong mãn mà tràn ngập đàn tính kia, khiến chúng trong tay hắn không ngừng biến ảo thành các chủng hình trạng, trong lòng cục kỳ kích động hưng phấn, rung động thật sâu bên trong Hoa Tinh, khiến hắn nhận được sự thỏa mãn cực lớn. Trần Lan thì vô lực nằm xụi lơ trong lòng Hoa Tinh, toàn thân vô lực, mặc hắn tận tình chiếm cứ tiện nghi vẻ mỹ lệ của của nàng.
Sau một hồi tay và miệng của Hoa Tinh tận tình hưởng thụ tiện nghi, thì nhẹ nhàng nhả ra ngọc châu mầu hồng phấn kia, nhìn Trần Lân kiều nhược vô lực trong lòng, trong mắt Hoa Tinh hiện lên thâm tình nhè nhẹ. Nhìn nhìn miệng vết thương kia, Hoa Tinh hiểu được, hôm nay không nên ngắt đóa hoa kiều diễm này, nơi này là khách điếm, người nhiều miệng lưỡi lẫn lộn, không phải là một địa phương tốt để thân mật, đợi ngày nào đó có thời gian, kiếm một địa phương tốt, nhấm nháp thật tốt đóa hoa phù dung kiều diễm này.
Song thủ vẫn không nỡ lại nắm lấy hai tòa nhọc thố mỹ lệ, nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời trong miệng nói: "Tỷ tỷ thật đẹp, đợi qua vài ngày nữa thân thể tỷ tỷ bình phục lại, đệ đệ nhất định phải ăn tỷ tỷ. Hôm nay xem tỷ tỷ có thương tích ở phần thân trên, nên tạm thời thả cho tỷ tỷ một con ngựa (nguyên bản: phóng nhĩ nhất mã). Bây giờ ta trước hết sẽ tẩy rửa miệng vết thương cho nàng thật tốt, sau đó mới bôi thuốc." Nói xong bèn đứng dậy đem thân thể mỹ lệ mê người kia của Trần Lan đặt trên giường, đem nước ấm đã đặt sẵn trên bàn mang tới bên giường, bắt đầu cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho nàng.
Trần Lan lẳng lặng nhìn Hoa Tinh, nhìn động tác mềm nhẹ kia của hắn, vẻ mặt chuyên chú của hắn ; trong ánh mắt trong trẻo kia, không mang theo ȶìиɦ ɖu͙ƈ, mà lại tràn đầy nhu tình và thương tiếc nồng đậm, khiến trong lòng Trần Lan cảm động vô cùng. Nam nhân anh tuấn này, trong mắt người khác là một nam nhân vô cùng hoa tâm háo sắc, nhưng thời khắc này như vậy lại chuyên chú vì nàng mà tẩy rửa miệng vết thương, đối mặt với thân thể mỹ lệ xích lõa của nàng, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình,mà không có một chút ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Trong song nhãn mê người kia, có mị lực thật sâu hấp dẫn nữ nhân, có vài phần tà dị không thể nói nên lời,cũng tràn ngập bá đạo và ánh mắt thương tiếc, cùng lúc phát ra mị lực trí mạng, thật sâu hấp dẫn phương tâm của mỗi một nữ nhân cùng hắn tiếp xúc.
Ngẫm lại cùng Hoa Tinh gặp nhau rồi ở chung, Trần Lan hiểu được có chút quái dị.Những sự tình giữa hai người mấy ngày nay nhất nhất đều hiện lên trong đầu, khiến trong lòng Trần Lan nổi lên một loại cảm giác giống như cách thế, hết thảy đều không hề chân thật, không phù hợp với lẽ thường. Làm cho người ta có một loại cảm giác bị thượng thiên đùa bỡn, tựa hồ hết thảy đều xảy ra vô cùng đột ngột, khiến nàng nhất thời không thể tiếp nhận. Nhưng vừa thấy nhu tình trong đôi mắt của Hoa Tinh, thật chân thật sinh động, khiến Trần Lan không thể không tin vào mắt mình. Có lẽ đây là điều mà mọi người thường nói là duyên phận, cũng có thể là được thiên ý cho phép, bằng không thì giải thích thế nào đây?
Hoa Tinh ôn nhu bôi thuốc cho nàng thật tốt, sau đó dùng vải bọc lấy miệng vết thương thật tốt. Ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt nàng, trên mặt Hoa Tinh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, có vẻ thân thiết tùy ý, hoàn toàn không có một chút bóng dáng của sự tà dị trong dĩ vãng. Hoa Tinh nhìn hình dáng xuất thần của nàng, trong mắt lại hiện lên vẻ tinh quái, hữu thủ xe xe ngọc châu vun cao cương cứng của nàng, chỉ thấy Trần Lan một lúc đã lấy lại tinh thần, thân thể không tự chủ được từ từ vặn vẹo, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều. Hoa Tinh thấy vậy, trong mắt lại khôi phục lại vẻ tà dị vốn có, nụ cười hàm chứa đầy tà khí, nhìn khuôn mặt kiều mỵ của nàng.
Trần Lan từ trong trầm tư đã phục hồi lại tinh thần, cảm giác được nhũ châu mẫn cảm của nàng lại bị hắn dùng sức xoa nắn, Trần Lan nhịn không được vừa vặn vẹo thân thể, vừa kiều mỵ nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ u oán. Hé mở đôi môi, Trần Lan dịu dàng nói: "Không được đùa giỡn nữa, đệ đệ, ngươi mau buông tha cho tỷ tỷ, đợi lát nữa các nàng ấy vào đây trông thấy vậy, thật sự là xấu hổ lắm a! Hảo đệ đệ, ngươi buông tha cho tỷ tỷ được không." Trong giọng nói thẹn thùng còn hàm chứa sự cao quý chỉ đến từ sự giữ mình nghiêm ngặt của nữ nhân.
Song thủ của Hoa Tinh vẫn tận tình vuốt ve thêm một hồi nữa, rồi mới ra tay nàng đem song nhũ mỹ lệ mê người kia buộc chặt lại, tránh làm bại lộ thân phận của nàng. Hoa Tinh không phải là không nghĩ đến nàng cả ngày sẽ phải đối mặt với vô số nhân sĩ võ lâm tới cướp đoạt Tị Thủy Châu, như vậy làm sao có thể thanh tĩnh đây. Cho nên chỉ có thể tạm thời để Trần Lan chịu ủy khuất thêm một thời gian nữa, đem ngọc nhũ cực kỳ mê người, phong mãn mềm mại che dấu nó đi, để che dấu thân phận của nàng. Sau khi đã làm xong việc, Hoa Tinh ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng ôm thân người mềm mại mỹ lệ của Trần Lan, nhẹ nhàng cùng nàng thấp giọng, thuật lại những lời điềm ngôn mật ngữ chỉ có những tình lữ mới nói với nhau. Trong mắt Trần Lan lộ ra ý xấu hổ thẹn thùng, tựa đầu dựa vào vai hắn, từ từ lắng nghe những lời mật ngữ giữa những cặp tình nhân mà thiên cổ bất biến, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc, có vẻ cực kỳ mỹ lệ.
Trong khách điếm yên lặng, Hoa Tinh ôm lấy Trần Lan, trên khuôn mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, lẳng lặng cùng Trần Lan trao đổi hai con tim chân thành. Đây là lần đầu tiên hai người thân mật ở chung với nhau như vậy, lẳng lặng trao đổi từ trái tim đến trái tim. Trong lòng Trần Lan có chút ngọt ngào nhè nhẹ, sự giữ mình trong dĩ vãng, luân lý của thế tục trong dĩ vãng, tại thời khắc này đều bị ném tới ngoài chín tầng mây xanh, từ nay về sau vĩnh viễn đi xa. Nàng bây giờ, đã không còn là Trần Lan nữa rồi, mà là Tiểu Tuyết, là một nữ nhân hoàn toàn mới, đã tìm lại được sự tự do cho mình, một nữ nhân vì nhu tình của Hoa Tinh mà bị mê hoặc, một nữ nhân vô lực tự kềm chế. Thời khắc này tâm linh của Trần Lan đã chuyển biến, quyết định cùng Hoa Tinh tiếp tục đi hết đoạn tình duyên trong cuộc đời này, khó có thể chia lìa. Có lẽ điều này nguyên bản là đã được định sẵn, cũng có thể đây nguyên là số mệnh, bằng không tại sao trong biển người mênh mông, chỉ có khả năng gặp gỡ cực nhỏ mà hai người thế nào lại gặp nhau?
Khi Ám Vũ trở về, Hoa Tinh vẫn đang cùng Trần Lan thuật lại những lời đầy tình cảm, mang ý ngọt ngào. Thấy Ám Vũ trở về, Hoa Tinh nhẹ nhàng đặt Trần Lan nằm xuống giường, để nàng nghỉ hơi cho tốt, đồng thời quay lại nói với Ám Vũ: "Để Tiểu Tuyết nghỉ hơi thật tốt, chúng ta sang bên kia gặp Cao Ngạo, ta có sự tình muốn hỏi nàng, về sự tình những sát thủ ngày hôm nay tập kích chúng ta." Nói xong cùng với Ám Vũ ly khai khỏi phòng Trần Lan, đến phòng Cao Ngạo ở bên kia.
Bên này Mai Hương chính đang nhẹ giọng nói chuyện với Cô Ngạo về người khác, thấy Hoa Tinh hai người tiến đến, Mai Hương vội vàng hỏi: "Bên kia Tiểu Tuyết thế nào rồi, miệng vết thương của nàng ấy đã được bó lại kỹ chưa?" Khi nói ánh mắt nhìn sang Hoa Tinh.
Hoa Tinh khẽ cười nói: "Đã được bao lại tốt rồi, ta để nàng ấy nghỉ hơi thật tốt một lúc. Ta sang bên này là muốn thảo luận một chút về sự tình hôm nay chúng ta bị tập kích, sự tình này mọi người có cái nhìn ra sao, đừng ngại cứ nói ra, để mọi người cùng thương lượng?" Nói xong mỉm cười nhìn ba người, làm cho người ta có cảm giác, một chút cũng không hề để sự tình này trong lòng.
Cô Ngạo nhìn Mai Hương và Ám Vũ, trong lòng biết Mai Hương đối với việc này thì một chút hứng thú cũng không có, chỉ xem Ám Vũ biết được bao nhiêu thôi, dù sao nàng cũng xuất thân là một sát thủ. Cô Ngạo mở miệng nói ra điều mà hắn suy nghĩ, chỉ nghe hắn nói: "Xem tình huống tập kích ngày hôm nay, địch nhân hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, ít nhất với tình huống của chúng ta mấy ngày nay của chúng ta tương đối quen thuộc. Chúng ta trên đường tới đây, mới rời khỏi Trường An một ngày đã bị tập kích, có thể thấy được việc này nhất định cùng với phương diện của Trường An có quan hệ mật thiết. Công tử mới đến Trường An, trong vài ngày đã danh chấn thiên hạ, nói đến cao thủ ch.ết trong tay công tử thật sự là không ít, như vậy khó tránh phải đắc tội với không ít người. Cho nên lúc này đây đến cuối cùng là ai đã tìm thuê sát thủ đến tập kích chúng ta, nhất thời cũng rất khó nói."
Hoa Tinh nhìn Cô Ngạo, lại cười nói: "Có gì ngươi cứ việc nói, không cần phải bận tâm. Ta đến Trường An mặc dù không lâu, nhưng đích xác đắc tội với không ít người. Cẩn thận nghĩ lại, trước hết ch.ết trong tay ta, chính là hai thiếu niên của Túy Kiếm Môn và phân đà Hộ pháp Thông Thiên Môn tại thành Trường An Âm Tú Tài Tưởng Phi, còn có kẻ trên Địa Bảng bài danh thứ chín Độc Thủ Hắc Sát Trương Vọng VIễn. Tiếp theo là lần gặp Tiểu Vũ các nàng, ta giết chín người, hơn nữa cùng Chiến Vân và mười ba người hôm nay, tổng cộng là hai mươi tám người. Tính ra cũng thật sự là không ít a, không đến thời gian mười ngày, ta đã giết hai mươi tám người, nếu án chiếu theo tốc độ này, có lẽ khi đi đến Bách Hoa Môn", chỉ sợ cũng đã giết ch.ết trên trăm người, hắc hắc, đến lúc đó phải vận khí của bọn chúng nữa, tốt nhất là đừng gặp gỡ ta, bằng không cũng rất khó nói." Nói xong trên mặt Hoa Tinh lộ ra nụ cười tà dị, có vẻ tà khí dị thường.
Cô Ngạo ba người nghe vậy sắc mặt biến đổi, cũng thấy được cái loại sát pháp thật quá là kinh người của Hoa Tinh.Trong vài ngày thôi mà đã có tới hai mươi tám người ch.ết trong tay hắn, tương lai còn không biết sẽ có bao nhiêu người ch.ết trong tay hắn nữa. Bất quá mặc dù như vậy, nhưng Hoa Tinh làm việc cũng có nguyên tắc, chỉ cần không chủ động đến trêu chọc hắn, thì bình thường vô cùng an toàn.
Cô Ngạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc này đây kẻ tìm người đến tập kích chúng ta cũng không ngoài mấy người, ta nghĩ trong đó đáng hiềm nghi thì tổng cộng có ba chỗ, thứ nhất chính là Túy Kiếm Môn. ân oán của công tử với Túy Kiếm Môn thì cả thiên hạ đều biết, trong lòng Túy Kiếm Môn biết công tử võ công cao cường, cho nên chúng hoàn toàn có thể vung tiền thỉnh sát thủ đến tập kích công tử. Làm như vậy đối với Túy Kiếm Môn có những chỗ rất tốt, đầu tiên, bọn họ nếu vung tiền mà có thể thành công giết ch.ết công tử, vậy mục đích của bọn chúng đã đạt được, đây là điều bọn chúng rất mong muốn. Kỳ thật, nếu sát thủ không giết ch.ết được công tử, thì với thực lực chân chính của bọn chúng tịnh không có gì ảnh hưởng, nhưng lại có thể nhân cơ hội này mà tìm ra được chi tiết về công tử. Cho dù công tử hoài nghi bọn chúng, thì bọn chúng cũng có thể một mực phủ nhận về sau không nhận lỗi lầm, như vậy công tử với bọn chúng cũng không có biện pháp. Ngày đó cũng trong thành Trường An,bốn môn hạ của Túy Kiếm Môn cũng nhân cơ hội ra tay, muốn giết ch.ết công tử, từ điểm này có thể thấy được, bọn chúng và trên đời không thể cùng tồn tại, thái độ thù địch sớm không thay đổi được, từ nay về sau chúng ta phải cẩn thận hơn với bọn chúng.
Đối tượng đáng hoài nghi thứ hai chính là Thông Thiên Môn, hộ pháp của bọn chúng đã ch.ết, nhưng lại không có một chút phản ứng, điều này không giống với lẽ thường. Nơi này là phạm vi thế lực của Thông Thiên Môn, chiếu theo đó mà nói là thiên hạ của bọn chúng, nhưng vì sao bọn chúng đối với sự tình công tử giết ch.ết môn hạ cao thủ của bọn chúng, lại không nghe không hỏi tới? Điểm này rất đáng chú ý. Ta suy đoán, Thông Thiên Môn lần đầu tìm tới công tử, chỉ là để thử bản sự của công tử, vị Phượng Hoàng đặc sứ này, để từ nay về sau có thể đưa ra chiến lược tương ứng, đối phó với thư viện. Chỉ là võ công của công tử thật ngoài dự đoán của mọi người, làm cho bọn chúng không có nghĩ đến. Cho nên trong tình huống bị tổn thất hai vị cao thủ, vẫn án binh bất động, yên tĩnh mà xem xét động tĩnh. Hành động tập kích lần này, xuất phát từ ý chỉ của bọn chúng cũng hoàn toàn có khả năng rất lớn. Bởi vì bọn chúng tạm thời còn không có nắm được rõ ràng chi tiết của công tử, không muốn làm địch nhân chính diện của công tử, cho nên vung tiền tìm sát thủ đến tập kích công tử, đó là một phương pháp nhất cử lưỡng tiện, nếu có thể giết được công tử thì tự nhiên là tốt nhất, còn giết không được cũng có thể ít nhiều suy đoán ra võ công của công tử thế nào, để tương lai quyết định thật tốt đối sách tương ứng.
Đối tượng thứ ba đáng hoài nghi, Cô Ngạo chỉ là nhất thời suy đoán, công tử cũng không cần quá để ý, chỉ cần nghe là được. Đối tượng thứ ba có thể vung tiền thuê sát thủ đến tập kích chúng ta có thể là Võ Lâm Thư Viện, quan hệ ân oán giữa hai đại thư viện, ta chỉ là suy đoán mà thôi, không biết có thật hay không, nhưng công tử cũng có thể lưu tâm một chút, tránh khi tương lai chứng thực, bị kẻ khác đánh đến trở tay không kịp, vậy thật không ổn chút nào. Đây chỉ là một chút thiển kiến của Cô Ngạo, nói ra chỉ khiến công tử chê cười."
Cô Ngạo nói liền một hơi, Mai Hương nghe được, ánh mắt nàng cũng phải mở thật to, vẻ mặt kinh dị. Mà nụ cười trên khuôn mặt của Hoa Tinh cũng biến mất, hiển nhiên cũng thấy sự tình không phải đơn giản như vậy, xem ra bản thân hắn cũng nên để ý tâm tư trên phương diện này nhiều một chút, bằng không một ngày nào đó nói không chừng sẽ xuất hiện rất nhiều sự tình,đến khi ấy hắn có hối hận cũng không kịp.
Nhìn sang Ám Vũ ở bên cạnh, Hoa Tinh tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, nàng còn biết được điều gì thì mau nói cho ta biết, ta muốn suy nghĩ thật kỹ càng, để tương lai có thể làm việc tốt được." Lúc nói, trong mắt Hoa Tinh lóe lên một đạo quang mang kỳ dị, như muốn ám thị một điều gì đó.
Ám Vũ nhìn Hoa Tinh, trong mắt hiện lên vẻ ưu thương, tựa hồ như vì những chuyện cũ đã qua mà ưu thương khó thoát ra. Mỗi khi nhớ lại đoạn chuyện cũ vô cùng đau xót kia, Ám Vũ lại không khỏi nhớ tới người muội muội đã không còn trong tay của nàng, cũng không biết nàng ấy bây giờ có tốt không? Muội muội, muội nơi phương xa kia có thể nghe thấy lời kêu gọi của tỷ tỷ với muội, có biết tỷ tỷ hiện rất nhớ muội không? Muội hãy vì tỷ tỷ đã tìm được một vị phu quân tốt mà vui vẻ, cũng đừng oán hận tỷ tỷ đã dễ dàng buông bỏ mọi chuyện như vậy nhé?
Trong ánh mắt toát ra vẻ si mê không hối hận, Ám Vũ nhìn Hoa Tinh, nơi đây có thể nhìn thấy ít nhiều ít sự thẹn thùng và thâm tình của một nữ nhân. Cứ lẳng lặng như vậy nhìn hắn, Ám Vũ chậm rãi thuật lại đoạn chuyện cũ là nàng không muốn nhắc tới, bởi vì ở đó có điều khiến nàng thương tâm, bi thống, tựa như một cơn ác mộng vẫn đang vờn quanh trong lòng nàng.