Chương 103: Tranh Giành Cẩm Hạp - Phần Hạ
Chúng nhân tại đương trường đều đã cảm nhận được ý định của hai lão ác ma, biết bọn họ muốn quăng một mẻ lướt bắt gọn toàn bộ. Tình cảnh này khiến không ít kẻ trỗi dậy ý chí đấu tranh, cũng không biết là ai lớn tiếng rống to: "Chúng ta liều mạng với bọn chúng, nếu cứ như vậy sẽ bị chúng giết sạch mất, tất cả chúng ta hãy liên thủ lại, không tin bằng mấy trăm người chúng mà không đánh lại bốn người bọn chúng. Tất cả lên nào, đánh!" Chó cùng đường thì giứt giậu, quần hùng bắt đầu phản kháng. Đến thời điểm này, cảnh tượng càng thêm phần ý tứ.
Quỷ Thư Sinh cười vang quát lớn: "Lão tà, càng lúc càng có ý tứ, hôm nay phải thống khoái đại khai sát giới thôi, đã nhiều năm rồi ta chưa được giết người một cách thống khoái như vậy, cảm giác này quả là sảng khoái mà!"
Lục Nhãn Tà Thần cười sằng sặc, tròng mắt bắn ra những ánh sáng xanh: "Hảo a, lão quỷ, hôm nay chúng ta phải mượn cái lũ này, để thi đấu với nhau xem ai tiến bộ, xem cuối cùng ai giết được nhiều hơn, đã lâu lắm rồi vẫn chưa dịp chơi lại trò này, động thủ." Xoay người một cái, thân ảnh nhanh lên gấp đôi, dưới cái nắng chói chang của buổi trưa hè, tựa một bóng u linh, xuyên thẳng vào quần hùng.
Trong lúc này, Thông Thiên Môn, Thiên Nhất Giáo, Phi Ưng Giáo, Tuyệt Thiên Môn đều kêu gọi nhân thủ tập trung vào một chỗ, để tìm đối sách đối phó với hai lão ác ma. Thời khắc này, tứ đại bang phái có muốn hối hận cũng không kịp nữa, sớm biết như vậy đã không lê xác tới nơi đây, để mà rơi vào hiểm cảnh, muốn bỏ chạy cũng không xong như hiện nay. Ngoại trừ tứ đại môn phái, Võ Lâm thư viện đã ch.ết năm nhân mạng, còn lại Lâm Vân, Liễu Diệp Nhân và Hắc Sát Thần Mã Uy. Ba người này đang nhích từng bước từ từ, hết sức tách ra khỏi Quỷ Thư Sinh và Lục Nhãn Tà Thần, hướng về phía Thông Thiên Môn, muốn bọn họ xuất thủ tương trợ. Chỉ tiếc, Thông Thiên Môn cũng đã ch.ết hết hơn mười mạng, còn sót lại có vài người võ công cao cường.
Bên kia, ba phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Hoa Sơn chỉ còn lại có Võ Đang Xuất Trần, Hoa Sơn Doanh Phong và Thiếu Lâm Từ Tâm đại sư, những người còn lại không ch.ết cũng bị tàn phế, tất nhiên muốn sống rời khỏi đây không có bao nhiêu hy vọng. Lúc đó, Võ Đang Xuất Trần mới lên tiếng: "Hai vị đạo hữu, trước mắt chúng ta chỉ còn duy nhất một tia hy vọng, để xem chúng ta có nắm được hay không mà thôi."
Hoa Sơn Doanh Phong nghe vậy mừng ra mặt, vội hỏi: "Theo như lời Xuất Trần đạo trưởng thì tia hy vọng đó là chỉ cái gì, mong nói rõ ra cho?" Hiển nhiên giờ đây hắn phải khẩn trương rồi, bất cứ ai khi đối mặt với cái ch.ết, thì đa số đều trở nên sốt sắng bất an, mất đi định lực như vậy. Thiếu Lâm Từ Tâm đại sư ở bên cạnh cũng nhìn Xuất Trần, chờ đợi câu trả lời của lão.
Xuất Trần thoáng nhìn đoàn người Hoa Tinh ở phía xa, trầm giọng nói: "Hai vị có thấy Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh ở đằng kia không, chúng ta phải nhanh chóng tiến về phía họ, mới mong thoát được kiếp nạn lần này. Hoa Tinh cũng đã cứu ta hết một mạng, lúc này cũng chỉ có hắn mới có thể ra tay cứu sống chúng ta." Nói xong dẫn theo hai người chầm chậm đi về hướng Hoa Tinh đang đứng.
Trong đám đông, Dạ Phong đứng lặng lẽ ở một góc, quan sát hai tuyệt thế cao thủ thoắt ẩn thoắt hiện giữa không trung. Còn La Văn thì tái mặt dáo dác nhìn bốn phía, hòng tìm cơ hội mà thoát thân. Thái Bạch Túy Kiếm Lý Nhạc nắm chắc trường kiếm trong tay, tròng mắt đỏ ngầu, thỉnh thoảng tránh né đòn công kích của Quỷ Thư Sinh và Lục Nhãn Tà Thần.
Cả thảy có khoảng ba, bốn trăm người, hiện giờ số thi thể trên mặt đất đã vượt quá ba trăm, tính tới tính lui, thì Quỷ Thư Sinh và Lục Nhãn Tà Thần giết gần ba trăm người, còn Tiêu Viễn Sơn và Đoạn Thiên Sát giết hơn mười người, đương trường đã biến thành một huyết hải địa ngục, táng đởm kinh hồn.
Lão đạo thấy tình cảnh đó mà ngao ngán, vài lần muốn xuất thủ, tiếc thay đến phút cuối lại từ bỏ ý định đó. Bởi vì lão dư sức hiểu, với võ công của lão, e là không phải đối thủ của hai lão quái vật đó, chính lão cũng sẽ phải chịu ch.ết mà thôi. Trừ Phi là Hoa Tinh đứng ra, nhưng Hoa Tinh sẽ không làm vậy, vì hắn phải bảo vệ những người bên cạnh. Liếc qua Hoa Tinh, thấy hắn đang nở nụ cười khoan khoái nhìn thảm cảnh tàn sát, đến một chút ưu tư cũng không có, tựa hồ muốn sự tình nên phát triển như vậy, mới phù hợp với dự liệu của hắn. Ánh mắt lão đạo biến đổi, Hoa Tinh trước kia đâu phải như thế, vì cái gì hắn lại thay đổi thành ra thế này? Không hiểu được, cũng chỉ phí công dò đoán vậy!
Hiện tại, những kẻ còn sống sót đã giảm đi rất nhiều, cho nên Quỷ Thư Sinh và Lục Nhãn Tà Thần đã thu hẹp lại phạm vi công kích, mục tiêu chủ yếu là tập trung vào tứ đại bang phái. Quỷ Thư Sinh thì đánh về phía Tuyệt Thiên Môn, Lục Nhãn Tà Thần thì đánh về phía Phi Ưng Giáo, hai bóng ảnh như hai sứ giả của tử thần, mang theo ch.ết chóc và tai ương, bất thình lình cuốn vào hai giáo phái đó.
Khô Mộc Chân Quân của Phi Ưng Giáo thấy bất ổn, quát lớn: "Mọi người cẩn thận, chúng ta mau liên thủ, cần phải đánh lui hắn." Sau đó đề tụ toàn thân công lực, song thủ xuất ra mười tầng Khô Mộc Thần Công toàn lực công về hướng Lục Nhãn Tà Thần như tia chớp. Ba vị cao thủ Hắc Vô Thường Phương Hoành, Nhất Kiếm Truy Hồn Dương Phàm, Thiết Trảo Vô Tình Nghiêm Tùng ở phía sau chia làm ba hướng, toàn lực đánh tới. Trong lúc sinh tử quan đầu, mỗi một người đều thi triển toàn bộ võ công, tung ra tuyệt học lợi hại nhất, nhằm chống lại đòn tấn công của Lục Nhãn Tà Thần. Bốn vị cao thủ Địa Bảng cùng nhau liên thủ, uy lực cũng không phải là nhỏ, trong lúc nhất thời đã cầm chân được Lục Nhãn Tà Thần. Năm bóng người tung bay như chớp động, quyền chưởng kiếm chỉ, lần lượt đan xen, hòa lẫn vào nhau, chân khí mạnh mẽ dạt ra tứ phía, mặt đất bị ngũ đại cao thủ cày cho nát bét, tạo thành những cái hố nhỏ ở xung quanh.
Bên kia, Quỷ Thư Sinh đang giao chiến với ba vị cao thủ của Tuyệt Thiên Môn. Tuyệt Thiên Môn do Lôi Đả Thủ Lôi Khiếu dẫn đầu, toàn lực thi triển tuyệt học thành danh Hỗn Nguyên Lôi Đả Thủ, thỉnh thoảng truyền lại những tiếng sét đánh ầm ì chói tai giữa không trung, thanh thế thập phần to lớn. Đơn đao của Bát Quái Đao Triển Phi bay múa, một đao rồi lại một đao, mỗi một đao đều hàm chứa chân khí cường đại, phá không rầm trời, mặt đất bị đao khí xới lên thành những cái lỗ sâu hoắm. Song thủ của Bát Tí Thiên La Tương Kiến Quân huy vũ một cách linh hoạt, xuất chiêu "Thiên Thủ Chiêu Thần" hai cánh tay biến ảo thành vô số cánh tay, hấp dẫn vô cùng, thập phần tinh diệu.
Quỷ Thư Sinh cười âm lãnh, nhìn tam vị cao thủ Địa Bảng. Vận khởi tốc độ trong cơ thể, đứng yên bất động, song thủ nắm lại, hình thành hai luồng chân khí đen nhánh, chém xuống như tia chớp, phóng ra hai đạo quỷ ảnh, kích thẳng vào Lôi Đả Thủ Lôi Khiếu và Bát Quái Đao Triển Phi. Đồng thời Quỷ Thư Sinh lui nhanh ba thước, tránh một quyền của Bát Tí Thiên La, chân trái tung một chiêu Vô Ảnh Cước, không hình không bóng xuất hiện trước ngực Tương Kiến Quân.
Ngay lập tức, cơ thể Lôi Đả Thủ Lôi Khiếu chấn động, đòn đánh với mười tầng công lực chạm phải trảo ảnh hắc sắc của Quỷ Thư Sinh, sinh ra khí lưu cường đại, đẩy hắn thối lui mấy bước, một dòng máu trào ra từ khóe miệng, thân thụ trọng thương. Mà Bát Quái Đao Triển Phi bị kình khí cường đại đánh trúng ngực, hét thảm một tiếng văng ra ngoài, rơi xuống đất, không gượng dậy nổi. Bát Tí Thiên La Tương Kiến Quân thì bị một cước xuyên tim, ch.ết dưới chân của Quỷ Thư Sinh. Trong một chiêu, đánh bại sự liên công của ba đại cao thủ, quỷ thư sinh quả nhiên không hổ là tuyệt thế cao thủ thành danh trong mấy chục năm qua.
Bên này, Phi Ưng Giáo cũng tổn thất rất trầm trọng, Hắc Vô Thường bị chấn đứt đoạn xương cốt, rõ ràng không sống nổi nữa; Nhất Kiếm Truy Hồn Dương Phàm, tay tàn kiếm gãy, chân trái trúng một chưởng của Lục Nhãn Tà Thần mà đứt đoạn, không khác phế nhân là mấy. Duy chỉ có Thiết Trảo Vô Tình Nghiêm Tùng là bị thương nhẹ nhất, trúng một chưởng vào lưng, lăn ra bất tỉnh. Còn Khô Mộc Chân Quân, máu tươi đầm đìa, trước ngực xuất hiện ba vết thương, tất cả là bị trảo của Lục Nhãn Tà Thần móc phải, thương thế cũng thập phần nghiêm trọng.
Trong khi Quỷ Thư Sinh và Lục Nhãn Tà Thần động thủ với Tuyệt Thiên Môn và Phi Ưng Giáo, thì những người khác nhân cơ hội đó mà đào tẩu, trong số những kẻ đào thoát được là Bạch Y La Văn và Thái Bạch Túy Kiếm Lý Nhạc, mặt khác Lâm Vân, Liễu Diệp Nhân và kẻ dẫn đầu đám người Thông Thiên Môn lần này là Quan Thiên Bắc. Những tên còn lại vừa định bỏ chạy thì Quỷ Thư Sinh đã lắc mình ngăn lại.
Giờ đây, cao thủ võ lâm còn sống sót tại đương trường càng ngày càng ít, ai ai cũng kinh hoàng tột độ. Nhìn kĩ lại, cũng chỉ còn có Thông Thiên Môn Song Thương Đoạt Mệnh Triển Hoa, Tuyệt Hộ Đao Đồ Khiếu Thiên. Phi Ưng Giáo thì còn lại Khô Mộc Chân Quân, còn Tuyệt Thiên Môn là Lôi Đả Thủ Lôi Khiếu, và Động Đình Giao Long Tây Môn Dũng, Nhất Kiếm Chấn Giang Nam Viên Phong, Hoa Hòa Thượng Vô Giới, Thiết Toán Bàn Cổ Phú Quý. Võ Lâm thư viện Hắc Sát Thần Mã Uy, Võ Đang Xuất Trần, Hoa Sơn Doanh Phong, và Thiếu Lâm Từ Tâm đại sư, cuối cùng là Không Động phái Trương Xuân, Dạ Phong toàn thân hắc y, tổng cộng là mười bốn người, những kẻ còn lại không ch.ết thì chính là tàn phế, hoàn toàn không có khả năng xuất thủ.
Ngoại trừ những người này ra, thì có nhóm mười một người Hoa Tinh đứng quan sát ở cách đó không xa, Tiêu Viễn Sơn đã bị Hắc Sát Thần Mã Uy giết ch.ết, mà Đoạn Thiên Sát cũng bị hai người Song Thương Đoạt Mệnh Triển Hoa và Tuyệt Hộ Đao Đồ Khiếu Thiên đánh cho trọng thương, toàn thân là máu, coi cũng khó thoát khỏi cái ch.ết. Những người còn lại, ngoài Dạ Phong, đều toàn lực vây công Quỷ Thư Sinh và Lục Nhãn Tà Thần, bởi họ hiểu, ai muốn quay đầu bỏ chạy, kẻ đó chịu ch.ết còn nhanh hơn, cho nên vì mạng sống, tất cả đều đồng tâm hiệp lực không màng sống ch.ết lao vào quyết chiến đến cùng với hai địch nhân cường đại này.
Hoa Tinh đứng một bên đắc ý nhìn trường đồ sát, trong đầu chợt nảy ra một toan tính cổ quái, làm cho nụ cười của hắn càng thêm tà dị. Lão đạo đứng bên cạnh Hoa Tinh lại than vắn thở dài. Mà thần sắc của Liên Phượng và Lãnh Như Thủy thì trở nên ảm đạm, dường như vì những người ch.ết mà bi thương. Căn bản là cảnh giết chóc, đến một đường sống cũng không có như thế này, đã nhiều năm qua rồi không diễn ra, khiến cho người ta phải kinh tâm động phách. Chỉ trong chốc lát, mà cao thủ Địa Bảng phải ch.ết liên tục mất vài người, từ trước cho đến bây giờ chưa từng phát sinh.
Thượng Quan Yến khẽ thở dài: "Hai lão già kia thật là lợi hai, võ công của họ thật là cao cường, cao thủ Địa Bảng liên thủ lại đông như vậy, đều không phải là đối thủ của họ, thật sự không thể nào tưởng tượng được."
Hoa Tinh cười nói: "Đây chính là năng lực chân chính của cao thủ Thiên Bảng, một khi đạt tới cấp bậc Thiên Bảng, có thể tùy tâm sở dục, một đám ô hợp cao thủ Địa Bảng đối với họ mà nói, không đáng để vào trong mắt. Nếu không sao có thể gọi họ là tuyệt thế cao thủ được chứ." Nhìn về phương trời xa xôi, nở nụ cười ý vị, tựa hồ ám chỉ điều gì đó.
Trong lúc này, Dạ Phong Phi thân lại đứng sát bên Hoa Tinh, nhìn hắn rồi hỏi: "Sao mọi người lại tới đây, chỗ này rất nguy hiểm, sớm rời đi là tốt nhất. Đợi lát nữa hai lão quỷ kia giết hết những người đó, coi chừng sẽ quay ra tìm giết mọi người."
Hoa Tinh liếc nhìn hắn, cười khanh khách mà rằng: "Ta chỉ đến xem bọn họ chém giết thôi, bởi vì tin tức cẩm hạp nằm trong người Lục Nhãn Tà Thần, chính là do ta sai người phao tin ra ngoài." Ngữ khí rất tà dị, làm cho người ta không đoán ra được hắn định nói gì.
Dạ Phong ngây người ra, nhìn Hoa Tinh, thật lâu sau mới khôi phục lại sự bình tĩnh. Đột nhiên, thân mình Dạ Phong và lão đạo chấn động, đều ngước nhìn về phía bên trái, nơi đó có một bóng người mờ mờ, như lưu tinh giữa trời, bay đến. Cao thủ, chắc chắn là cao thủ! So với Quỷ Thư Sinh và Lục Nhãn Tà Thần chỉ có hơn chứ không kém, bởi vì luồng khí tức của hắn thập phần cổ quái, làm cho người ta có cảm giác như bị thôi miên.
Hoa Tinh mỉm cười nhìn bóng người ở đằng xa. Hoa Tinh nhếch mép: "Lại có chuyện vui rồi, cứ từ từ mà thưởng thức, hôm nay thật là đầy đủ ý nghĩa mà." Thấy chúng nữ chẳng có phản ứng gì, Hoa Tinh cụt hứng, không nói gì nữa, chuyển nhãn xem tràng đả đấu đang đến hồi gay cấn.
Sau một hồi dốc toàn lực thi triển công phu, hai người Thiết Toán Bàn Cổ Phú Quý và Thiếu Lâm Từ Tâm đại sư gục ch.ết trong tay Lục Nhãn Tà Thần. Mà Quỷ Thư Sinh cùng vừa lúc, giết Nhất Kiếm Chấn Giang Nam Viên Phong và Hoa Hòa Thượng Vô Giới ch.ết tại đương trường; còn Đoạn Thiên Sát kết cuộc không thoát khỏi vận mệnh bị giết, Tuyệt Hộ Đao Đồ Khiếu Thiên một chiêu chặt hắn làm hai mảnh.
Đến lúc này, chỉ còn lại chín người đối mặt với hai người cao thủ cấp bậc Thiên Bảng, thực là càng lúc càng hung hiểm. Bốn người Song Thương Đoạt Mệnh Triển Hoa, Tuyệt Hộ Đao Đồ Khiếu Thiên, Khô Mộc Chân Quân, Lôi Đả Thủ Lôi Khiếu liên thủ đối phó Quỷ Thư Sinh, bên kia thì năm người còn lại liên thủ đối phó với Lục Nhãn Tà Thần, tình hình vô cùng khẩn trương. Chín người đều tự hiểu, muốn sống thì trừ Phi xuất hiện kỳ tích, bây giờ chỉ là giành giật hơi thở cuối cùng với tử thần mà thôi.
Lão đạo và Dạ Phong nhìn bóng người đã tiến sát lại, đều vận công đề phòng, ai biết được đây là địch hay bạn cơ chứ? Đánh giá kỹ càng, người này khoảng chừng bốn mươi, khoác bộ văn sĩ màu xanh lục, tướng mạo bất phàm, thần quang sung mãn, khuôn mặt điểm nụ cười tự tin. Người này, đáp xuống mặt đất ở phía sau lão đạo và Dạ Phong, liếc nhìn họ rồi thoáng qua tia nghi hoặc, nhưng rất nhanh biến mất. Sau đó, người này nhìn chằm chặp vào Quỷ Thư Sinh và Lục Nhãn Tà Thần, ánh mắt toát ra thần sắc kỳ dị. Cuối cùng, người này cười nói với Hoa Tinh: "Chúng ta lại gặp nhau, đa tạ Hoa thiếu huynh, ân tình hôm nay, tại hạ sẽ ghi nhớ, lần sau có cơ hội nhất định báo đáp lòng tốt Hoa thiếu huynh." Truyện được copy tại
Hoa Tinh cười sảng khoái: "Chuyện vặt ấy mà, Long huynh không cần để trong lòng, đã quen biết tức là có duyên, việc nhỏ này tiểu đệ cũng không tốn bao nhiêu công sức. Long huynh đã tìm được hai người này, nhưng họ không dễ dàng đối phó, huynh có cần chúng ta tương trợ hay chăng?"
Long Vũ nhìn hai người Lục Nhãn Tà Thần, cười nói: "Nếu như được Hoa thiếu huynh giúp đỡ thì không còn gì bằng, một mình tại hạ không thế đối phó được với cả hai người bọn chúng, nếu thiếu huynh có thể tạm thời chế trụ được một tên, đợi tại hạ thu thập được tên kia, sau đó sẽ quay sang tính sổ với tên còn lại, như vậy là vẹn toàn nhất. Hoa thiếu huynh có bằng lòng hay không vậy?"
Hoa Tinh liếc qua lão đạo, ánh mắt xảo trá, khẽ nói với Long Vũ: "Chút việc nhỏ nhoi ấy, Long huynh xin yên tâm, mặc dù tiểu đệ tài hèn sức mọn, nhưng bên người có vị cao nhân đắc đạo này, một thân kiêm hai môn tuyệt học phật đạo, có thế giữ chân được một người, chuyện đó là dư sức, huynh cứ yên tâm mà giải quyết tên còn lại. Bằng hữu của tiểu đệ thích nhất là được giúp đỡ người khác, vừa rồi lão không cầm lòng được mà định xông len mấy lần, tiểu đệ phải vất vả lắm mới giữ lão lại được, bây giờ cũng vừa hay có huynh tới, sẽ đơn thân độc mã giết hai lão ác ma, vì những người đã ch.ết mà báo thù. Có thể nói là công đức vô lượng, đúng không lão đạo?" Câu cuối cùng là nhìn lão đạo mà hỏi.
Lão đạo hắng giọng, trong lòng thầm chửi mười tám đời tổ tông của Hoa Tinh. Cả giận trừng mắt nhìn Hoa Tinh, Lạc Dương căm hận đáp: "Chính là do tiểu tử ngươi nhát gan sợ ch.ết, nếu không phải ngươi ngăn ta lại, ta đã thanh Lý môn hộ hai tên to gan lớn mật kia từ đời nào rồi, chứ đâu cần phải nhờ đến vị huynh đài đây ra tay động thủ." Lão đạo làm bộ bất bình, khiến cho chúng nữ cười ngất nga ngất ngưởng.
Long Vũ nhìn Lạc Dương, biết lão kỳ thực là không tình nguyện, nhưng Hoa Tinh đã mở lời, lão cũng đành phải tung hứng theo, phì phò nói nọ nói kia mà thôi. Long Vũ cảm tạ: "Vậy kính mong vị cao nhân đây xuất thủ tương trợ, Long Vũ xin đa tạ trước." Lão đạo sôi lên trong lòng, nhưng vẫn cười ha hả: "Không cần không cần, lão đạo ta không phải là kẻ hay khách sáo như vậy, chúng ta động thủ đi." Liền Phi thân thẳng hướng Quỷ Thư Sinh.
Long Vũ cười hờ hững, biến mất, sau một khắc đã xuất hiện trước mặt Lục Nhãn Tà Thần, cứu Xuất Trần thoát khỏi cái ch.ết trong gang tấc. Hắn vừa tới đã cứu một lúc được mấy mạng người, có lẽ đây là công đức như Hoa Tinh đã nói.
Chính vì sự xuất hiện của Long Vũ, trường thảm sát này cuối cùng đã kết thúc. Tiếp theo sẽ phát sinh những sự tình gì đây, Long Vũ có thể thu thập được hai người Quỷ Thư Sinh và Lục Nhãn Tà Thần hay không? Hoa Tinh có phải xuất thủ tương trợ hay không? Có lẽ, chứ sao?