Chương 20

Ánh nắng sau giừ trưa hắt từ cửa sổ vào trong, trong không trung những tia nắng hư ảo bập bềnh, Phó Tư Nghiên đứng giữa hai tia sáng, đường nét góc cạnh sắc bén, dáng người cao lớn, trên môi nở nụ cười, khoé miệng hơi cong lên lộ ra ý cười như có như không, cả người toát lên vẻ tự tin, thành thục ổn trọng.


Cô nhớ đến lý do Phó Tư Nghiên và cô liên hôn, là vì muốn có được sự ủng hộ của Nguyễn gia, để ngồi vững vị trí ngườ cầm quyền của Phó gia. Trước đây anh sợ đắc tội cha cô, bây giờ không còn sợ điều này nữa, có nghĩa là trong cuộc chiến đoạt quyền tròn gia tộc, anh cuối cùng cũng có được thắng lợi, những người khác trong Phó gia đã không có tư cách để đối đầu cùng anh nữa


Vì vậy, anh cũng không còn cần đến cô nữa, cuộc hôn nhân của họ có thể sẽ kết thúc bất cứ lúc nào.
Cô cúi đầu, cầm điện thoại di động của anh trong tay, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ mà cô vẫn chưa nhận ra


Phó Tư Nghiên ngồi cạnh cô ấy, tìm số của Nguyễn Đức Nghiệp,  nắm tay Nguyễn Hân đặt lên lệnh xác định xoá, nhìn môi Nguyễn Hân dần trở nên trắng bệch, như thể cô sắp đánh mất thứ gì đó, anh thấp giọng nói: “Nếu như em không muốn ông ấy theo dõi cuộc sống của em, thì em cứ xóa cách thức liên lạc của ông ấy đi, bởi vì ông ấy thường hay gọi anh để hỏi tình hình của em. ”


Nguyễn Hân hơi giật mình,  ngẩng đầu nhìn anh, “Ông ấy thường hay tìm anh không?”
Phó Tư Nghiên ừm một tiếng.
“Ông ấy tìm anh làm gì?”
Phó Tư Nghiên nói: “Ông ấy muốn ảnh cưới của chúng ta, còn muốn biết liệu bạn có sống đang vui vẻ hay không”.


Nguyễn Hân: “Anh đưa cho ông ấy rồi à?”
“Không đưa.”
Cổ họng  Nguyễn Hân thấy hơi chua, khóe môi mím lại, nhỏ giọng oán trách: “Chuyện trước đây ông ấy tìm anh sao anh chưa từng nói cho em biết, ông ấy dựa vào cái gì tuỳ ý tìm hiểu cuộc sống cá nhân của em?”


available on google playdownload on app store


Nguyễn Hân giống như một con sư tử nhỏ xù lông, nhìn ngọn lửa trong mắt như muốn giận cá chém thớt lên người mình rồi, Phó Tư Nghiên hùa theo nói: “Ông ấy là cha ruột của em, nếu tôi từ chối điện thoại của ông ấy, ông ấy sẽ cho rằng chúng ta không hòa hợp.  Hay là thứu bảy này chúng ta đi đến Nguyễn gia một chuyến, em ở trước mặt nói rõ với ông ấy, để sau này ông ấy không cần phải gọi điện thoai cho tôi nữa.”


Anh nhận lại điện thoại, giọng thản nhiên, giống như nói việc quay lại Nguyễn gia, chỉ là anh tuỳ tiện nói ra không cần suy nghĩ.


Nguyễn Hân im lặng một lúc, cằm hơi nâng lên, sắc mặt có vài phần kiêu ngạo, “Được thôi, cứ làm như lời anh nói đi, em sẽ tự mình nói với ông ấy, để ông ây sau này không làm phiền anh nữa.”


Rõ ràng là cô rất để ý đến sự quan tâm lo lắng của cha mình, sẽ bởi vì không nhận được tin nhắn mà trốn ở trong phòng lặng lẽ buồn một mình, cô còn chuẩn bị quà sinh nhật cho ông từ nhiều ngày trước, nhưng lại giải vờ không nhớ ngày sinh nhật của cha mình vậy.


Đúng là mạnh miệng nhưng lại mềm lòng.


Thứ bảy, Nguyễn Hân dậy từ sáng sớm, tắm rửa trang điểm xong xuôi thì cầm điện thoại lướt lên lướt xuống, cứ vậy cho đến 4 giờ 30 phút chiều, Phó Tư Nghiên nói với cô rằng Nguyễn Đức Nghiệp đã gọi điện tới giục về, cô lại vào phòng tắm tẩy đi lớp trang điểm để trên mặt chờ đợi gần một ngày, makeup lại từ đầu, rồi mới theo Phó Tư Nghiên rời nhà xuất phát.


Tài xế lái xe phía trước, Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân ngồi cạnh nhau ở băng ghế sau.
Buổi tối mấy ngày gần đây Nguyễn Hân đều bị mất ngủ, không có nghỉ ngơi tốt, nên xe khởi động chưa bao lâu cô đã buồn ngủ, nhắm mắt dựa vào sau ghế.


Gió lạnh thổi từ ngoài cửa sổ vào, Phó Tư Nghiên bảo tài xế: “Kéo cửa sổ phía sau lên, hạ cửa sổ phía trước xuống một chút.”
Nguyễn Hân bị say xe nhẹ, nên nếu như trong xe hoàn toàn kín gió cô sẽ cảm thấy không thoải mái.


Nguyễn Hân trong lúc đang mơ hồ nghe thấy những lời Phó Tư Nghiên nói với tài xế, trái tim cô ấm lên, lông mày giãn ra, vì không biết phải đối mặt với cảnh ân ái của Nguyễn Đức Nghiệp và Lý Anh Hoa như thế nào mà cơ thể căng cứng của cô cũng hoàn toàn thả lỏng, chìm vào giấc ngủ.


Không biết đã ngủ bao lâu, lúc Nguyễn Hân mở mắt ra thì trước mắt tối đen như mực, chóp mũi vấn vít hơi thở nam tính quen thuộc, cánh tay còn đang ôm … eo cường tráng.
Nguyễn Hân đột nhiên ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt đen láy của Phó Tư Nghiên.
“Tỉnh rồi.”


Nguyễn Hân chớp mắt, nhận ra giờ cả người cô đang nằm trong vòng tay anh, liền nhanh chóng chống người dậy từ chỗ ngồi của bò dậy, dư quang bắt gặp vết son màu đỏ tươi trên đùi Phó Tư Nghiên, không cần đoán cũng biết là vừa nãy bị mình nằm lên chân anh làm in lại dấu son, vẻ mặt xấu hổ nói: “Vừa nãy em ngủ mất.”


Vậy nên đến tại sao lại nằm trong lòng anh cô cũng không biết.
Phó Tư Nghiên ừm một tiếng.
Nguyễn Hân nói, “Sao anh không gọi em dậy?”
Phó Tư Nghiên nghiêng đầu, “Tại sao phai gọi em dậy?”
Vì em nằm trên đùi anh đó.


Phó Tư Nghiên nhìn theo ánh mắt của cô đang rơi vào vết son in trên đùi anh, ý cười hiện lên trong mắt anh, sau đó lại như không có chuyện gì dịch chuyển tầm mắt đi.
Nguyễn Hân thấy anh như chưa nhìn thấy vết son trên đùi, chỉ tay nói: “Có muốn thay quần khác không, em nhớ trong xe có một bộ quần áo của anh.”


Phó Tư Nghiên nói: “Em chắc không?”
Nguyễn Hân nhìn lại chiếc túi đựng quần áo mỏng manh sau xe, gật đầu nói, “Chắc chắn.”


Cái này có gì phải chắc chắn chứ, ra ngoài thỉnh thoảng cũng sẽ gặp tình huống làm bẩn quần áo, hoặc là trường hợp đột nhiên phải tham dự buổi họp mặt quan trọng nào đó, vì vậy trên xe của nhà đều chuẩn bị quần áo của hai người phòng những trường hợp khẩn cấp.


“Em có chắc bây giờ muốn tôi thay quần trước mặt em không?”
“…”
Nguyễn Hân nghẹn họng, vội vàng giải thích: “Em … em không có ý đó.”
Phó Tư Nghiên giọng trầm xuống, “Nguyễn Hân.”
“Nếu như em muốn xem, cũng có thể mà.”


Khóe môi Nguyễn Hân run lên, “Không cần đâu.” Cô thật sự không muốn xem


Nguyễn Hân nói xong thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bên trong xe vô cùng yên tĩnh, Nguyễn Hân lớn lên ở khu Đông Thành, đối với những cảnh lướt qua trước mắt rất quen thuôc, ước chừng còn hơn mười phút nữa thì đến nơi, cô cầm điện thoại lên muốn xem lại lớp trang điểm của mình, vừa mở máy, điện thoại liên tiếp nhận được rất nhiều tin nhắn của Vương Lê.


[Chị Hân Hân mau xem này, thân phận thiên kim tiểu thư tập đoàn Đạt Hành của Nguyễn Thư Nhã không giấu được nữa rồi, hôm nay trên mạng lại có người chụp được ảnh cô ta đi vào trang viên Dụ Long. 】


[May mà Lý tổng đã trực tiếp chọn Nguyễn Thư Nhã làm người chụp số đặc biệt cuối năm, nếu không thì chúng ta đúng là làm việc phí công lại còn  đắc tội với trưởng công chúa của tập đoàn rồi.】
nhìn thấy tin tức mà Vương Lê gửi quan, mặt Nguyễn Hân sa sầm lại.


ấn mở link Vương Lê chia sẻ, nội dung bài viết do một blogger giải trí đăng tải cách đây một giờ, hình ảnh là hình Nguyễn Thư Nhã xuất hiện tại một dinh thự xa hoa bậc nhất chúc mừng sinh nhật chủ tịch tập đoàn Đạt Hành, thực sự là một thiên kim hào môn, nữ chính phiên bản đời thực trong tiểu thuyết Mary Su.


Kéo xuống mấy tấm ảnh bên dưới, đều được chụp từ khoảng cách khá xa, nhưng điểm ảnh rất rõ ràng, trong ảnh Nguyễn Thư Nhã đang mặc áo gió màu đỏ từ trong chiếc Bentley bước ra, trên mặt đeo kính râm, tay cầm một chiếc bánh kem, vẻ mặt tươi cười.


Ngoài ra còn có một bức ảnh phóng to bàn tay đang cầm hộp bánh của Nguyễn Thư Nhã, đặc biệt để lộ ra chiếc nhẫn kim cương mà cô ta đang đeo trên ngón áp út.
Sự kết hợp giữa người nổi tiếng và người của hào môn vẫn luôn là điểm nóng trên Internet.


Nguyễn Thư Nhã từ khi xuất đạo đã thiết lập hình tượng bạch phú mỹ, trên mạng nổi lên chủ đề về những nữ minh tinh có bối cảnh mạnh nhất mà không ai dám dùng quy tắc ngầm, lần nào cô ta cũng lọt vào danh sách, ngay cả người hâm mộ cũng bởi vì “thân phận” này của cô ta mà hơn người khác một bậc.


Tuy nhiên cũng có một số dân mạng không thích Nguyễn Thư Nhã cho rằng hình tượng bạch phú mỹ của Nguyễn Thư Nhã chẳng qua chỉ là để lăng xê mà thôi, bởi lời nói và hành động của Nguyễn Thư Nhã trong các chương trình một chút cũng không giống thiên kim tiểu thư lớn lên trong nhung lụa


ở mấy chủ đề về Nguyễn Thư Nhã thường thấy fans và antifans tranh cãi với nhau, tranh cãi về bối cảnh của Nguyễn Thư Nhã.


Những bức ảnh làm lộ bí mật này có thể coi là thêm một nhát búa vào vẫn đề thân phận của Nguyễn Thư Nhã. Khi người hâm mộ nhìn thấy cô ta xuất hiện tại trang viên Dụ Long với chiếc bánh trên tay, họ đã tìm kiếm trên Internet về ngày sinh của chủ tịch tập đoàn Đạt Hành, phát hiện sinh nhật của Nguyễn Đức Nghiệp vừa hay chính là hôm nay, hơn nữa chuyện Nguyễn gia sống tại trang viên Dụ Long sớm đã không còn là bí mật gì, hiện tại trong khu bình luận hầu hết fans của Nguyễn Thư Nhã đều đang thổi phồng về thân phận thiên kim tiểu thư tâp đoàn Đạt Hành của Nguyễn Thư Nhã, tất nhiên cũng không thể loại trừ việc có thuỷ quân


Điều khiến dân mạng ngưỡng mộ nhất không phải là thân phận thiên kim tiểu thư tập đoàn Đạt Hành của cô ta, tất cả mọi người đều biết về cuộc hôn nhân giữa Tập đoàn Đạt Hànhvà Tập đoàn Thành Nguyên, nếu Nguyễn Thư Nhã là thiên kim của Đạt Hành, vậy thì có nghĩa chồng cô chính là tổng giám đốc Phó Tư Nghiên của Thành Nguyên, tên gọi đó của người đàn ông khiến mọi người đổ gục trong nháy mắt.


Nguyễn Hân nhịn lại lửa giận tiếp tục xem bình luận, cướp cha của cô thì thôi, vậy àm đến chồng của cô cũng muốn cướp.
Những bình luận top trên đều là của fans Nguyễn Thư Nhã và thuỷ quân, phía dưới mới dần có bình luận của người qua đường.
[F*ck, cô Phó trông như thế này sao? 】


[Thảo nào trên mạng noi quan hệ giữa anh Phó và cô Phó không tốt, nhan sắc của người phụ này so với Phó tổng vẫn hơi thấp nhỉ.】
[Có vẻ liên hôn thương nghiệp thực sự không có tình cảm, hy vọng hai người có thể ly hôn sớm một chút, Phó Tổng độc thân phát triển mạnh mẽ. 】


[Có tiền thật tốt, lớn lên như này đều có thể kết hôn với Phó Tư Nghiên. 】
[đau lòng cho Phó Tư Nghiên. 】
[Cô Phó trong lòng tôi không giống như thế này. 】
Vốn dĩ là không giống như vậy
Nguyễn Hân đang lướt bình luận, tin nhắn của Hạ Y Đồng cũng được gửi đến.


Hạ Y Đồng: [Hân Hân, cậu đã xem tin tức về Nguyễn Thư Nhã trên Weibo chưa?”】
Nguyễn Hân: [Ừm, mình vừa xem. 】


Hạ Y Đồng: [bông bạch liên hoa này thì ngầu rồi, bức ảnh đó vừa nhìn là biết do cô ta tự tìm người đến chụp, đám cẩu tử căn bản là không vào được bên trong trang viên Dụ Long. Trước đây chơi trò ném đá giấu tay lăng xê hình tượng bản thân là bạch phú mỹ thì thôi đi, vậy mà lần này còn dám to gan lớ mật lăng xê bản thân là thiên kim tập đoàn Đạt Hành, còn ké nhiệt độ của chồng cậu, mặt dày quá đáng luôn rồi.】


Hạ Y Đồng tức đến mức cảm thấy gõ quá chậm, lại nhắn thêm vài tin nhắn thoại sang, bởi vì đang ở trong xe, Phó Tư Nghiên và tài xế vẫn đang ở đây, mà không có tai nghe nên  cũng không tiện nghe, bởi vậy Nguyễn Hân lại bảo Hạ Y Đồng gõ chữ ra.


Hạ Y Đồng: [Tớ muốn up Weibo diss cô ta, vạch trần bộ mặt giả dối của cô ta,  tuy fans của tớ  không nhiều, nhưng tốt xấu gì tớ  cũng là một nữ minh tinh, dân mạng chắc chắn sẽ tin những gì tớ nói là sự thật. 】


Nguyễn Hân biết rằng khi Hạ Y Đồng đã nói “muốn”, có nghĩa là cô ấy đã quyết định sẽ làm điều đó, bây giờ tâm tình của cô đã bình tĩnh lại, đánh chữ một cách điềm tĩnh.


[cậu đừng bốc đồng, bây giờ cô  ta chỉ đang mua một doanh tiêu hào để lăng xê thân phận của mình  mà thôi, cũng  chưa từng đích thân nói rõ thân phận của cô ta, cho dù bây giờ cậu vạch trần cô ta, dân mạng có tin cậu, cô ta cũng có thể bán thảm đẩy hết trách nhiệm lên danh tiêu hào, hút về một nhóm fans. Nhưng cậu chắc chắn sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến nhân duyên với người qua đường. 】


Hạ Y Đồng: [Chẳng lẽ cứ để cô ta lăng xê bản thân như vậy? Cậu có còn là đại tiểu thư Nguyễn gia mà tớ biết nữa không? Bị bắt nạt đến mức trèo lên đầu rồi mà vẫn không đánh trả. 】
Nguyễn Hân: [Cậu nghĩ tớ là kiểu người như vậy à? 】
Hạ Y Đồng: [cậu định làm gì. 】


Nguyễn Hân: [Đến lúc đó thì cậu sẽ biết thôi. 】
Xe chạy vào sân Nguyễn gia rồi từ từ dừng lại.
Nguyễn Hân cất điện thoại, ngẩng đầu lên, phát hiện Phó Tư Nghiên đang nhìn cô.
“Nhìn em đang làm gì? Đến nơi rồi,  xuống xe thôi.”


Cô hít một hơi thật sâu, xoay người đẩy cửa, Phó Tư Nghiên gọi một cậu: “Chờ đã.”
Nguyễn Hân quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phó Tư Nghiên cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tròn trịa của cô, cúi người véo cằm cô.


Nguyễn Hân giật mình, tưởng rằng anh định hôn mình, vươn tay chống vào vai anh, trong ngữ khí hoảng sợ còn có chút de doạ, “Bây giờ đang ở trong sân Nguyễn gia, khắp nơi đều có vệ sĩ người làm, anh đừng có làm loạn nha.”


Môi Phó Tư Nghiên khẽ cong lên, anh với một tay vào túi xách của cô lấy ra một thỏi son rồi mở nó ra.
Nguyễn Hân nhìn thấy động tác của anh mới cô nhớ ra vừa nãy mình vừa ngủ trên đùi anh, son đều in lên quần của anh rồi.
Anh ấy đây là?
Muốn đánh lại son cho chính mình.


Nguyễn Hân lông mi giật giật, Phó Tư Nghiên nhích mặt lại gần, đôi mắt hơi rũ xuống, chăm chú nhìn vào môi cô, từng chút một thoa son lên môi cô.
Anh thoa son rất chậm rãi, Nguyễn Hân nhướng mi, thấy một sự dịu dàng trong đôi mắt sâu của anh.
Phó Tư Nghiên đột ngột dừng lại, nhìn cô chăm chú.


Hai người nhìn nhau một lúc, Nguyễn Hân đỏ bừng mặt hỏi: “Được chưa?”
“Được rồi.” Phó Tư Nghiên cất thỏi son đi, nói với cô: “Xuống xe thôi.”


Hai người một trước một sau xuống xe, Phó Tư Nghiên nắm lấy tay cô, một người làm tiế tới chào hỏi, rồi dẫn Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên vào. Nguyễn Đức Nghiệp cùng Lý Anh Hoa và Nguyễn Thư Nhã đang ngồi trò chuyện trong phòng khách, nhìn thấy Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên tay trong tay đi tới, Nguyễn Đức Nghiệp tỏ vẻ hài lòng, đứng dậy, mỉm cười  đi về phía Nguyễn Hân.


“Về rồi à.”
Nguyễn Hân hờ hững liếc nhìn ông, đi qua ông, đi về phía ghế sô pha, cô và Phó Tư Nghiên nắm tay nhau, thế nên Phó Tư Nghiên cũng bị cô kéo đến bên cạnh ghế sô pha.


Nụ cười trên khuôn mặt của Nguyễn Đức Nghiệp đông cứng lại, Mẹ kế của Nguyễn Hân – Lý Anh Hoa nói tròn vành rõ chữ nói: “Con về là tốt rồi, gia đình chúng ta vui vẻ cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm.”


Ánh mắt cay nghiệt của Nguyễn Hân rơi lên người bà ta, lạnh giọng hỏi: “Mẹ tôi không có ở đây, cả nhà ở đâu ra chứ?”


Lý Anh Hoa nghẹn họng, lúng túng quay lại nhìn Nguyễn Đức Nghiệp, Nguyễn Đức Nghiệp nhìn thấy nụ cười mỉa mai trên môi Nguyễn Hân thì không nói gì, cũng không nói thay cho Lý Anh Hoa, ông bước đến ngồi bên cạnh Nguyễn Hân, chỉ vào mấy hộp quà của Phó Tư Nghiên để trên bàn mặt bàn trà, và thận trọng nói: “Đây là quà àm Hân Hân và Tư Nghiên chuẩn bị cho cha phải không?”


Nguyễn Hân nghe giọng điệu vừa lòng của Nguyễn Đức Nghiệp, trong lòng hoảng hốt, ừm một tiếng.
Nguyễn Đức Nghiệp thấy cô cuối cùng cũng để ý đến mình, liền mỉm cười nhận lấy món quà, là máy mát xa phần eo.
Nguyễn Đức Nghiệp rất vui muốn đeo máy mát xa lên ngay tại chỗ.


“Quả nhiên con gái đều là áo bông nhỏ của cha, biết eo bố không tốt, liền tặng cho cha một chiếc máy mát xa, nào, nói cho cha biết cá này sử dụng thế nào, đeo lên cho cha.”


Nguyễn Hân vốn muốn nói ông không biết đọc sách hướng dẫn sao, Lý Anh Hoa đã cắt ngang nói: “Sắp ăn cơm rồi, ăn xong rồi đeo lên dùng sau.”
Nguyễn Thư Nhã cũng nghiêng người nói: “Đúng vậy chú ơi, đeo máy mát xa ăn uống sẽ bất tiện.”
Nguyễn Hân nhíu mày.


Nguyễn Đức Nghiệp nói: “Cái eo này của tôi ấy mà, ngồi xuống là không thoải mái, ăn cơm cũng phải ngồi, đeo máy máy xa lên ngồi sẽ thoái mái hơn. Nào Hân Hân, đeo lên cho cha.”


Lý Anh Hoa thấy Nguyễn Đức Nghiệp không để ý đến bà ta, sắc mặt bà ta hơi cứng lại, nhưng Nguyễn Thư Nhã thì không có phản ứng gì cả, cô ta vốn dĩ cũng không phải là do Nguyễn Đức Nghiệp sinh ra, cũng chưa bao giờ nghĩ Nguyễn Đức Nghiệp sẽ đối xử với cô ta tốt hơn với con gái ruột của mình.


Trong mắt Nguyễn Hân ánh lên một tia kiêu ngạo, nhận máy mát xa đeo lên cho Nguyễn Đức Nghiệp.
Lý Anh Hoa lại thúc giục: “Mau ăn cơm thôi, cơm sớm  đã chuẩn bị xong rồi, sắp nguội hết cả rồi.”


Nguyễn Hân nghe bà ta nói đông tây ám chỉ việc mình đến muộn, lạnh lung giễu cợt nói: “nếu đã sắp nguội rồi, vậy thì để người làm nấu lại món mới đi, từ nhỏ tới lớn, tôi chưa từng ở trong nhà mình ăn đồ ăn nguội bao giờ.


Lý Anh Hoa còn muốn nói gì đó, Nguyễn Đức Nghiệp cau mày liếc bà ta, bà ta ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Mặc dù các món ăn chưa thực sự nguội,  nhưng nhà bếp vẫn làm món mới theo ý muốn của Nguyễn Hân.


Sau bữa tối, Nguyễn Đức Nghiệp muốn vun đắp tình cảm cha con với Nguyễn Hân,nhưng Nguyễn Hân từ chối lời đề nghị của ông,  thúc giục Phó Tư Nghiên rời đi. Nguyễn Đức Nghiệp đành phải đường cong để cứu nước, nói với Phó Tư Nghiên, “Tư Nghiên đi cùng cha lên thư phòng, ta có mấy lời muốn nói với con. ”


Lời nói ra rồi nhìn Nguyễn Hân,  trưng cầu sự đồng ý của cô.
Nguyễn Hân ừm một tiếng, nhìn Phó Tư Nghiên nói: “Vậy anh nhanh lên, em  ở dưới này đợi anh.”
Phó Tư Nghiên theo Nguyễn Đức Nghiệp vào thư phòng, Nguyễn Đức Nghiệp nói: “Ngồi xuống nói chuyện.”


Phó Tư Nghiên gật đầu, anh vừa ngồi xuống đã nghe thấy Nguyễn Đức Nghiệp  hỏi: “Hân Hân không làm phiền tới con chứ?”
“Cha nói đùa rồi,  Hân Hân là vợ của con,  làm gì có hai chữ “làm phiền” chứ.”


Nguyễn Đức Nghiệp thở dài, “Hôm nay để con xem trò cười rồi, Hân Hân bị ta chiều hư từ nhỏ, nên  con bé rất tuỳ hứng, tính cách mạnh mẽ, chuyện đã nhận định thì con bé chắc chắn sẽ đi tới cuối cùng. Ta hi vọng những ngày sau này của hai đứa, con có thể bao dung, chăm sóc cho con bé. ”


Phó Tư Nghiên đứng lên, “Cha xin hãy yên tâm, con sẽ chăm sóc Hân Hân, không phải vì sự giao phó của cha, mà là vì con muốn tốt với cô ấy, muốn nhìn thấy cô ấy hạnh phúc. Về tính khí của cô ấy,  không cần cha phải nhắc nhở, con nghĩ  có lẽ trên đời này con là người đàn ông hiểu cô ấy nhất ”


Giọng anh điềm tĩnh và lịch sự, nhưng Nguyễn Đức Nghiệp nghe ra vẻ không hài lòng của anh.


“Nếu con nhớ không lầm, thì hơn hai năm trước, cha còn có một cô con gái hoạt bát, đáng yêu, cô ấy rất yêu quý cha, cũng rất ỷ lại vào cha. Con đã nghĩ rằng cả đời này, con cũng không thể là người đàn ông đáng tin cậy nhất trong lòng cô ấy, bởi vì một người cha, chính là niềm tin lớn nhất trong cuộc đời của con gái. Nhưng chính cha đã tự tay phá tan sự tin tưởng của cô ấy, cha cũng không hiểu cô ấy. Nếu cô ấy thực sự là người tuỳ hứng, cô ấy sẽ không chọn lấy con, cảm ơn cha, đã đem cơ hội trở thành người đàn ông cô ấy tin tưởng nhất nhất, nhường cho con”


Khóe môi Nguyễn Đức Nghiệp khẽ nhúc nhích, muốn giải thích, cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.


Trong phòng ngủ của Nguyễn Hân trên tầng hai, Nguyễn Hân đang ngồi trên ghế sofa lướt Weibo. Dì Trần- người làm của Nguyễn gia lấy một đống đồ ăn vặt yêu thích của cô ấy đặt ở bên cạnh, bà đã làm việc ở Nguyễn gia rất nhiều năm, được nhìn thấy Nguyễn Hân trưởng thành, Nguyễn Hân trở về, trừ Nguyễn Đức Nghiệp ra thì bà là người vui nhất.


“Hân Hân, hôm nay cũng muộn rồi, hay là con và cậu Phó ở nhà một đêm đi.”
Nguyễn Hân cười với cô, “Dì Trần, dì biết mà, con không thích ở đây.”


Dì Trần thở dài, đây là nơi mà cô đã lớn lên, làm sao mà cô không thích được, bà quay người bước ra khỏi phòng với đôi mắt đỏ hoe.


trên Weibo Nguyễn Hân thấy hotsearch “Bạo lộ danh tính” của Nguyễn Thư Nhã đã lên top . Nhiều “người trong cuộc” đã vào tung tin nói trước đây Nguyễn Thư Nhã đã ở trước mặt họ lỡ miệng nói ra hết rồi, về cơ bản mọi người trong giới đều biết thân phận thiên kim tập đoàn Đạt Hành của Nguyễn Thư Nhã


Bản thân Nguyễn Thư Nhã đã đăng một bức ảnh lên Weibo vào tối nay. Trong ảnh là chiếc bánh sinh nhật của Nguyễn Đức Nghiệp tối nay.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Nguyễn Hân nghĩ là dì Trần đi vào, cũng koongngaangr đầu lên.
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nữ khiến người ta khó chịu.


“xem ra em gái tôi rất quan tâm đến chị nhỉ, vậy mà còn theo dõi tin tức của chị trên Internet.”
Nguyễn Hân nghe tiếng, nhìn lên khỏi màn hình điện thoại, thấy Nguyễn Thư Nhã trên tay cầm một cốc nước đang đứng trước mặt cô
“Ai cho phép cô gọi tôi là em gái?”


Nguyễn Thư Nhã cười nói: “Chú Nguyễn.”
“Ra ngoài.”


“Nguyễn Hân, tôi biết cô ghét tôi, nhưng bây giờ mẹ tôi đã gả vào nhà họ Nguyễn, là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, chúng ta tốt xấu gì cũng là chị em kế. Không bằng chúng ta làm hoà đi. Dù sao sau này cô và Phó Tư Nghiên ly hôn rồi,  có lẽ vẫn phải quay về ở nơi này thôi. Hai người chúng ta ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, ồn ào quá mức cũng không hay. ”


(ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp: hình dung hai người thường xuyên gặp nhau)
Nguyễn Hân ánh mắt nhàn nhạt rơi vào người Nguyễn Thư Nhã, “Cút”


Nguyễn Thư Nhã hai tay ôm vai, “Vẫn còn tính khí đại tiểu thư sao, cô nói xem tính tình cô xấu như vậy, người đàn ông nào có thể chịu đựng được cô.” Cô ta ghé sát tai Nguyễn Hân thì thầm, “Đàn ông giống Phó Tư Nghiên, cưới cô chẳng qua cũng chỉ vì bối cảnh của cô có thể đem lại lợi ích cho anh ta thôi, sau này không cần đến cô nữa, thì sẽ bị bỏ rơi giống như chú Nguyễn đã bỏ rơi mẹ cô vậy, vứt bỏ cô. Đến lúc đó cô đừng chạy về Nguyễn gia, bảo mẹ tôi nhận cô.”


Nguyễn Hân siết chặt các ngón tay, hít thở sâu.


“Lý Lan Lan, có phải cô ghen tị với tôi không? Người đàn ông mà bạn hao tổn tâm tư cũng không bám vào được, còn tôi chỉ cần ngoắc ngón tay là đã có được. lần trước ở bữa tiệc thời trang từ thiện cô đã bắt chuyện với anh ấy, về nhà một từ anh ấy cũng không giấu lặp lại tất cả, cô cho rằng cô đưa cha của tôi ra thì anh ấy sẽ cho cô ít mặt mũi sao? Tôi nói cho cô biết, Phó Tư Nghiên anh ấy chỉ nghe tôi, anh ấy yêu tôi, anh ấy yêu tôi đến ch.ết đi sống lại, anh ấy … ”


Dư quang của Nguyễn Hân đột nhiên nhìn thấy Phó Tư Nghiên đang đứng bên cửa, khóe môi cứng lại, não lập tức vào trạng thái lag.
Phó Tư Nghiên đã đứng ở đó từ khi nào?


Phó Tư Nghiên nhìn cô ấy cười như không cười, đưa tay ra hiệu cho cô ấy, ý là bảo cô đem những lời chưa nói xong nói ra hết đi.


Nguyễn Hân liếc mắt nhìn giữa Nguyễn Thư Nhã và Phó Tư Nghiên, chọn đem Nguyễn Thư Nhã biến thành không khí, đi về phía Phó Tư Nghiên, nắm lấy cánh tay anh, nhỏ giọng oán trách, giận dỗi nói: “Ông xã, sao anh bây giờ anh mới xuống”


Phó Tư Nghiên cúi đầu vuốt ve vào mặt cô, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Nhớ tôi sao?”
Nguyễn Hân sững sờ, cô hoàn toàn không ngờ Phó Tư Nghiên lại tiếp thoại với cô nhanh như vậy.
“Đúng vậy, chúng ta về sớm đi.”


Hai người họ như ở nơi không người show ân ái, Nguyễn Hân được Phó Tư Nghiên ôm chặt trong lòng, khi bước đến bên cửa lớn, cô quay người lại, nhướng mày về phía Nguyễn Thư Nhã đang đứng ở cầu thang tầng hai trên môi còn nở nụ cười rực rỡ


Hai người lên xe, đóng cửa sổ, xe từ từ chạy khỏi Nguyễn gia.
Nguyễn Hân cúi đầu như một con đà điểu, không dám nhìn vào mặt Phó Tư Nghiên.


Cô ấy chắc hẳn là bị giật não, nên cô mới ở trước sự kích thích của Nguyễn Thư Nhã nói ra mấy lời thiếu suy nghĩ, bịa chuyện nói Phó Tư Nghiên yêu cô ấy đến ch.ết đi sống lại, bịa chuyện thì thôi, lại còn xấu số bị đương sự nghe thấy, rõ ràng biết rằng Nguyễn Thư Nhã chỉ đang khiêu khích cô, lúc đó không bằng cho cô ta toại nguyện, cho cô ta một cái tát nhỉ.


Cũng may Phó Tư Nghiên không nói gì, Nguyễn Hân chỉ đơn giản là nhắm mắt dựa vào ghế sau xe giả ch.ết.
Sau khi về đến nhà, Nguyễn Hân thay giày rồi đi thẳng lên lầu, Phó Tư Nghiên đi theo sau cô.
“Hân Hân.”
“Dạ ~”
Bởi vì chột dạ, nên cô trả lời đặc biệt lớn, lại còn kéo dài cuối câu.


“Tôi đã biết về thân phận của Nguyễn Thư Nhã trên Internet, có cần tôi giải quyết nó không?”
Nguyễn Hân vô thức hỏi, “Giải quyết như thế nào?”
Dù đã nghĩ ra giải pháp giải quyết, nhưng cô vẫn muốn nghe ý kiến ​​của Phó Tư Nghiên.


Phó Tư Nghiên nhìn cô và nghiêm túc nói: “Chúng ta công khai, gửi ảnh chụp chung của chúng tôi lên trang web chính thức của tập đoàn Thành Nguyên.” Bằng cách này tin đồn Nguyễn Thư Nhã là người thừa kế của Đạt Hành sẽ không bị phá vỡ.


Nguyễn Hân nghẹn họng, “Cũng … không cần phải như vậy đâu, vẫn là để em tư giải quyết đi.”
Sau nửa giờ.
Bối cảnh của Nguyễn Thư Nhã một lần nữa lại lên hotsearch.
Thông tin của cô trên Bách khoa toàn thư Baidu đã được viết lại


Nguyễn Thư Nhã, tên khai sinh,  Lý Lan Lan, sinh ra trong một gia đình bình thường ở Nam Thành.






Truyện liên quan