Chương 26
Nguyễn Hân cảnh giác đẩy đẩy vào trong, hai tay để trong chăn che trước ngực, nhắc nhở: “Phó Tư Nghiên, anh ngủ chiếm sang chỗ tôi rồi.”
Nói xong cô nhìn lên trần nhà đợi anh tự giác quay lại chỗ của mình, căn phòng ngủ yên lặng không tiếng động. Nguyễn Hân đợi một lúc vẫn không thấy Phó Tư Nghiên có động tĩnh gì cả, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài của anh.
Cô nhẹ nhàng động đậy cổ, nhìn khuôn mặt anh qua ánh đèn mờ ảo trên đầu giường, anh nhắm mắt, nằm nghiêng, chiếc chăn bông bị anh đè dưới hai tay, xương quai xanh gợi cảm lên xuống theo nhịp thở.
Có vẻ như là ngủ thật rồi.
Cô xoay người sang một bên chuẩn bị ngủ, bên cạnh nghe thấy tiếng lật người, vẫn chưa phản ứng kịp, lồng ngực ấm áp đè nhẹ sau lưng, Phó Tư Nghiên nghiêng người, cằm anh áp vào gáy cô.
Lông mi nguyễn Hân nhanh chóng run lên, cô ấy thu vai lại.
“Phó Tư Nghiên, anh chen sang chỗ của tôi rồi, về đi.”
Lại là một sự im lặng.
Cô bị Phó Tư Nghiên chới chặt trong lòng, không thoái mái di chuyển bên trong, cuối cùng cả người cô bị đẩy đến mép giường, tiến về bên phải một chút nữa là cô rơi xuống đất rồi.
“ Phó Tư Nghiên, tôi sắp rơi xuống giường rồi.”
Không hề có tiếng động đằng sau, nếu cô không cảm nhận rõ ràng được tiếng hít thở của anh, cô sẽ muốn đi tìm hơi thở của anh.
Không khí xung quanh vô cùng tĩnh lặng, người bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ ngon lành, Nguyễn Hân mở to mắt nhìn lên trần nhà, không ngủ được, cũng không dám ngủ, sợ rằng ngủ say rồi sẽ bị rơi xuống đất.
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, cô thật sự nhịn không được liền trở mình, đối mặt với anh, thấy anh nhắm chặt mắt, mới từ từ nâng chân lên.
Bóng của đôi chân mảnh mai phản chiếu trên bức tường nhẵn bóng. Nguyễn Hân dùng ngón chân phác họa, khoa tay múa chân trước ngực anh, trong đầu nghĩ đến những điều gì Hoàng đã từng nói, bởi vì thường xuyên tăng ca, giấc ngủ của Phó Tư Nghiên không được tốt lắm, nửa đêm tỉnh giấc cũng rất khó để ngủ lại. Do dự một lúc, vẫn là đặt chân xuống.
Cũng đã ngủ say rồi, chẳng có ý thức gì nữa, chắc cũng không phải cố ý chen sang chỗ cô.
Nhẫn nại không đá chân qua, hai tay đặt lên vai, cố gắng đẩy anh ra.
Phó Tư Nghiên khẽ cau mày, giống như sắp tỉnh lại, Nguyễn Hân vội vàng dừng lại, vỗ nhẹ vào lưng anh.
Cô nhìn vào khuôn mặt anh, thấy sắc mặt anh dần giãn ra, cô mới thu tay lại, đặt tay lên eo, nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ
Màn đêm dày đặc, ánh trăng mờ ảo bị chặn ngoài cửa sổ.
Trên chiếc giường đôi rộng rãi, hai người nằm đối diện nhau, sát thành giường bên phải, hơi thở đan xen trong căn phòng yên tĩnh.
Phó Tư Ngiên từ từ mở mắt, Nguyễn Hân và anh đang nằm trên một chiếc gối, mái tóc đen dài xõa sau lưng, khóe môi hồng hào khẽ mím lại, toàn thân toát ra hương vị ngọt ngào.
Cô gái ngoài cứng trong mềm.
Khóe môi Phó Tư Nghiên nhếch lên, đưa ngón trỏ sờ nhẹ vào đôi môi mềm mại của cô, Nguyễn Hân đột nhiên mím môi, bất giác đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay anh, Phó Tư Nghiên hít một hơi, hơi rạo rực ở vùng bụng dưới.
Ánh mắt anh dán chặt vào đôi môi đỏ mọng của cô, trấn tĩnh lại tinh thần, chuẩn bị đứng dậy đi vào phòng làm việc.
Nguyễn Hân đột nhiên đưa tay ra ôm lấy eo anh, cơ thể mềm mại cũng nghiêng qua, đầu vùi vào cổ anh, dụi môi vào xương quai xanh của anh.
Máu toàn thân Phó Tư Nghiên dường như chảy về một chỗ, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, ngọn lửa ác trong cơ thể không thể ở yên, bảo bối trong lồng ngực vẫn không biết gì, cứ thế gác chân lên người anh.
Anh thở dài một hơi, nắm lấy bàn tay đang ôm lấy eo mình, đặt tay cô xuống, nhưng một giây sau, cô lại vùng lên và giữ chặt lấy anh.
“Hân Hân”
Phó Tư Nghiên giọng khàn khàn nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, tay của Nguyễn Hân di chuyển từng chút trên người anh, cuối cùng dừng lại trên mặt anh, không có tí dấu hiệu nào giống như sắp tỉnh.
Phó Tư Nghiên bị cô làm cho nhột nhột như thế này, anh muốn xử lí được cô ngay lập tức, lại sợ ngày mai tỉnh lại cô sẽ gây phiền phức cho mình nên chỉ có thể nhắm mắt kìm nén mong muốn, bình tĩnh lại.
Ngày hôm sau, Nguyễn Hân bị tiếng gõ cửa đánh thức, vừa mở mắt ra thì thấy mình đang gác trên người Phó Tư Nghiên như một con bạch, giật mình một chút, trực tiếp đẩy anh ra.
Phó Tư Nghiên bị cô đẩy thức giấc, liếc cô một cái, kéo chăn lên rồi lật người lại, quay lưng về phía cô.
Phó Tư Nghiên như này là đang…ghét mình?
Nguyễn Hân nghĩ đến chuyện đêm qua, hỏa khí trong người lại bốc lên.
“Hey, Phó Tư Nghiên, thái độ này của anh là sao vậy, hôm qua anh đối xử với tôi như vậy, tôi còn chưa tính toán với anh đâu, anh có biết là đêm qua rất muộn tôi mới có thể ngủ được không?”
Phó Tư Nghiên không thèm quan tâm đến cô, Nguyễn Hân lại càng tức giận, dơ tay đẩy vào lưng anh. “Phó Tư Nghiên.”
Phó Tư Nghiên nhướng mi và ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhìn cô chằm chằm, giữa hai lông mày có một màu mệt mỏi dày đặc, một tia đỏ ngầu dần hiện lên trong mắt anh.
Nguyễn Hân ngây ra một lát, bị vẻ ngoài của anh anh dọa sợ rồi.
Chẳng phải là tối qua anh ta đi ngủ rất sớm hay sao? Tại sao bây giờ lại bày ra cái bộ dạng giống như đã thức đêm nhiều ngày rồi vậy.
Bốn mắt nhìn nhau,
Nguyễn Hân khó hiểu cúi đầu xuống.
Lẽ nào trước đây đi công tác ở ngoài đều không ngủ được, cả một buổi tối đều không ngủ, thảo nào tối qua lại ngủ say như vậy, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Phó Tư Nghiên đưa tay ra vuốt tóc cô, giọng trầm khan nói. “Ngoan nào, tôi đang ngủ, đừng làm phiền.
Nguyễn Hân bị anh dỗ giống như trẻ con nên mặt liền nóng lên, tối qua cô ngủ được có mấy tiếng, đầu óc cũng không được tỉnh táo lắm, ngượng ngùng gật đầu. “Vậy anh ngủ tiếp đi.”
Cô cũng nằm xuống giường, không muốn dậy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng của dì Hoàng. “Hân Hân, cháu tỉnh chưa? Dậy đi còn ăn sáng, không lát đi làm muộn bây giờ.”
Dì Hoàng xuống lầu dọn bữa sáng, đúng 5 phút sau lại lên gọi.
Vì dạo gần đây cô thường xuyên không dậy được nên nhiều lần xin nghỉ rồi, không thể ngủ tiếp được.
Cô xoay người xuống giường, nhìn Phó Tư Nghiên vẫn đang ngủ say bên cạnh, mang dép lê, mở cửa rồi đi vào phòng tắm.
Dì Hoàng đang đứng ngoài cửa phòng ngủ nhìn thấy hai mắt cô đờ đẫn, dưới mắt có hai quầng thâm, bộ dạng chưa tỉnh ngủ, lo lắng hỏi: “Tối hôm qua con thức khuya hả?”
Nguyễn Hân dạ một tiếng.
Dì Hoàng nói: “Thế thì hôm nay đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Không được, tuần trước cháu đã nghỉ mấy buổi rồi, không sao đâu, đợi lát nữa rửa mặt rồi ăn sáng là tinh thân lại tốt ngay ý mà.”
Cô mở cửa phòng tắm, dì Hoàng cũng không đi theo cô nữa, chuẩn bị đi vào phòng ngủ dọn một chút
Nguyễn Hân nhìn thấy dì Hoàng định đi vào phòng ngủ. Nhắc nhở: “Bây giờ chưa cần dọn giường, Phó Tư Nghiên còn chưa dậy.”
Dì Hoàng lúc đầu cũng ngạc nhiên, Phó Tư Nghiên luôn dậy rất sớm, ít khi thấy anh xuất hiện trên giường, sáng nào tới đây cũng không gặp anh, tưởng anh đã đến công ty rồi.
Cô liếc nhìn Nguyễn Hân đang đánh răng trong phòng tắm, bộ dạng không chút sức lực, sau đó trên mặt rõ ràng hiện lên một nụ cười.
Tư Nghiên hôm qua đi công tác về, hôm nay hai vợ chồng trẻ đều không thể thức dậy, một người bị gọi dậy mặt mũi tiều tụy, bước chân trống rỗng, người kia thì vẫn nằm trên giường không dậy nổi, xem ra ngày được bế cháu nội không còn xa nữa rồi.
Nhưng mà Tư Nghiên thường xuyên thức đêm làm việc, cơ thể cần được bồi bổ, vợ anh dậy rồi, mà anh còn chưa dậy nữa.
Bà lo lắng nhìn về phía phòng ngủ, xuống nhà bếp chuẩn bị canh hầm.
Nguyễn Hân ăn bừa vài miếng, không cả trang điểm, cầm túi đi thay giày.
Dì Hoàng tay cầm một cốc sữa đi ra, hỏi. “Đã ăn no chưa đấy?”
Nguyễn Hân cười cười rồi gật đầu. “No rồi ạ.”
Dì Hoàng cầm cốc sữa đưa cho cô. “Uống ít sữa đã.”
Nguyễn Hân nhận lấy, uống cạn một hơi hết gần nửa cốc, dì Hoàng nhìn vẻ mặt phờ phạc của cô mà cảm thấy xót xa. “Ăn như thế thì làm sao mà no được. Ăn nhiều vào thì mới có sức khỏe chứ. Vòng eo gầy của con sắp không còn gì nữa rồi. Gì lấy thêm cho con 2 cái bánh bao thịt bò nữa, món khoái khẩu của con đấy.
Nguyễn Hân xua xua tay: “Không cần đâu ạ, cháu đi làm đây không kịp mất rồi.”
Cô vội vàng kéo cửa ra, chạy đi làm.
Mọi người trong phòng làm việc đều đã đến, Hứa Lam đứng bên cạnh Vương Lê không biết đang nói cái gì, Nguyễn Hân cầm điện thoại lên nhìn, 8h59, vừa đúng giờ, cô không đến muộn.
Cô xách túi đi đến chỗ làm việc của mình. Chào hỏi Hứa Lam một tiếng: “Chào buổi sáng chủ biên.”
Hứa Lam nói: “Ngược lại cô sẽ coi thấp bản thân, đợi một lát nữa đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Nói xong liền đi ra ngoài trên chiếc giầy cao gót lạch cạch, xem bộ dạng chắc là đi vào nhà vệ sinh.
Nguyễn Hân cất chiếc túi đi, ngồi xuống bật máy tính, sau đó lấy trong túi ra một chiếc gương trang điểm nhỏ, nhìn mặt cô trong gương, hai quầng thâm của cô thật sự chói mắt.
Vương Lê kéo ghế đến, nói: “Chị Hân Hân, đêm qua có phải chị bị con quỷ nào hút linh hồn không? Sao trông chị uể oải vậy?”
Nguyễn Hân trả lời không có chút sức lực nào: “Mất ngủ, không ngủ được.”
Cô cầm cốc chuẩn bị đi rót nước, Vương Lê cầm lấy: “Để em, để em, em đi rót nước giúp chị, chị ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Hân cũng không từ chối, umh một tiếng cảm ơn.
Buổi sáng Nguyễn Hân uống hai ly cà phê cũng không thể dậy nổi, càng uống càng buồn ngủ, Hứa Lam thấy cô ngủ gà ngủ gật thì lại kéo cô đến văn phòng.
Cô ngồi trên sô pha trong phòng làm việc của Hứa Lam ngáp một cái, Hứa Lam không nhịn được hỏi: “Cô có chuyện gì vậy? Cô mới kết hôn sao?”
Hứa Lam không phải là một người nhiều chuyện. Trước đây ở trong công ty, Nguyễn Hân cũng chưa bao giờ tiết lộ rằng cô đã kết hôn, Hứa Lam sau khi biết chuyện cũng không hỏi chồng cô là ai, làm gì, xem như không biết chuyện này.
Nguyễn Hân nghĩ một lát, chưa đến 4 tháng, cũng có thể xem như mới cưới.
Cô gật đầu.
“Chiếc ghế phó tổng biên tập vẫn còn trống, khoảng thời gian này cô chú ý một chút, đừng để vào đúng lúc thời gian quan trọng làm hỏng việc của tôi.”
Hứa Lam xem như đã trực tiếp nói với cô, định dành vị trí này cho cô.
“Dạ, vâng.”
Nguyễn Hân thật sự rất buồn ngủ, gật đầu bừa một cái.
Thấy mặt cô thờ ơ, Hứa Lam gõ ngón tay xuống bàn. “Cô có nghe tôi vừa nói gì không?”
Nguyễn Hân ngây người ra một lát, nhẹ nhàng ngồi thẳng lưng dậy. “Dạ, sao ạ?”
Hứa Lam cử động môi một chút, cuối cùng không còn cách nào đành nói: “Bỏ đi, cô ở đây nghỉ ngơi một lát. Lần sau phải chú ý hơn, đừng có ngủ gật tại chỗ làm nữa, cô mới làm việc ở đây một thời gian ngắn, kinh nghiệm còn ít, bên Lý tổng trước giờ vẫn luôn quan sát cô đấy.
Nguyễn Hân nghe cô nói có thể ngủ ở đây, ánh mắt cười cười. “Cảm ơn chủ biên, lần sau tôi nhất định sẽ không ngủ gật ở chỗ làm việc nữa.”
Hứa Lam nhìn khuôn mặt ngây thơ như tiểu bạch thỏ của cô, nghiêm túc nói: “Một mình cô để chú ý cũng không được, nói với chồng cô cũng phải để ý vào.”
“Cuối tuần ở nhà thì làm gì cũng được, ngày làm việc, không thể lúc nào cũng để cô trong tình trạng thiếu ngủ như này được.”
“Có thời gian thì đi bệnh viện kiểm tr.a chút đi, thèm ngủ, có khả năng là có thai đấy.”