Chương 8-2

Edit: Tuyết Liên
Về đến nhà, Tống Mật Nhi vẫn khóc thút thít, hắn hình như hết cách với nàng, chỉ có thể dụ dỗ nàng, dùng sự dịu dàng nhất vậy mà chính hắn chính là không biết.
“Đứa ngốc, đừng khóc, ai không biết còn tưởng rằng tôi ngược đãi cô.”


“Tôi không muốn khóc nha nhưng chính là dừng lại không được chứ sao.” Tống Mật Nhi ngu hề hề hít hít mũi nhìn hắn mặt tái nhợt, nước mắt to vẫn còn lăn xuống
“Bọn họ tại sao có thể đối anh như vậy? Rõ ràng anh đã rất nỗ lực, hắn ta còn đánh anh,  còn trách cứ anh.”


“Ngu ngốc.” Đỗ Vịnh Duy ôm lấy nàng lên trên sô pha
“Không nên trách Dịch Thiên, hắn chỉ là quá lo lắng cho người yêu thôi, bất luận ai tại dưới tình huống này đều sẽ mất khống.”
“Tôi mặc kệ.” Tống Mật Nhi ngây ngốc nói
“Đánh anh là không đúng.”


“Tốt, không đúng… không đúng.” Hắn thế nào chưa bao giờ biết nàng trừ ngu đần còn rất lì, xem ra chỉ có thể đánh lạc hướng
“Điềm Tâm bé nhỏ... Tôi mệt quá, có chút choáng váng đầu.”
Chiêu này quả nhiên rất linh, Tống Mật Nhi nước mắt lập tức dừng lại, nóng nảy nói:


“Hả? Sao, có muốn hay không ngủ một giấc?”
“Uh.” Nói xong, Đỗ Vịnh Duy gối lên đùi Tống Mật Nhi cứ như vậy ngủ ở  trên ghế, hai mắt nhắm lại ôm hông của nàng
“Tôi muốn ngủ.”
Sao cơ? Hắn muốn như vậy mà ngủ hả?


“Như vậy anh có thoải mái không? Đi lên giường ngủ đi!” Như vậy nàng cũng sẽ rất chịu ảnh hưởng.


available on google playdownload on app store


“Sẽ không, tôi rất thoải mái...” Đỗ Vịnh Duy cười khẽ, có lẽ hắn là thật mệt mỏi, mệt ch.ết đi bất luận là trái tim hay là thân thể đều mệt đến rối tinh rối mù rốt cuộc hắn có thể thật tốt lắng xuống, hồi tưởng lời cô ấy nói trong bệnh viện thật sâu đánh trúng hắn, đáng sợ đến khiến hắn lộ ra nguyên hình không cách nào ngụy trang nhưng tại sao lại thấy nhẹ nhàng thoải mái như vậy đây? Đỗ Vịnh Duy vạn năng... Rốt cuộc có thể không cần vạn năng rồi, ha ha.


Tại sao là nàng.. Tống Mật Nhi... Là kẻ ngu trong ngu đần lại đáng yêu như vậy...
“Đỗ Vịnh Duy...” Tống Mật Nhi khẽ gọi một tiếng, lại phát hiện nơi bụng  đầu kia không có phản ứng, hắn ngủ thiếp rồi? Cúi đầu  nghe tiếng hít thở đều đều truyền đến... Thì ra là thật sự là ngủ thiếp đi.


Một lòng khẩn trương chậm rãi để xuống nếu ngủ thiếp đi, vậy nằm ngủ đi! Nàng len lén theo dõi hắn ngủ, đau lòng cùng tâm tình hỗn loạn không thôi, nháy mắt ở bệnh viện nàng tại sao nói ra lời nói như vậy đây? Gãi gãi đầu, nàng là không phải quá nhiều chuyện đi nhưng khi đó trong đầu của nàng thực sự chỉ có ý nghĩ kia thôi.


Nhìn hắn không chớp mắt rất lâu sau đó, Tống Mật Nhi không kìm hãm được chậm rãi khẽ hôn chân mày hắn, thở dài một cảm giác chân thật vang lên trong đầu nàng, bá đạo như vậy không cho nàng có thời gian suy nghĩ thêm, đúng vậy trong mắt hắn nàng cũng chỉ là 1 cô gái ngu ngốc thế nhưng chỉ là với hắn mà nói dù sao nàng vẫn như cũ là 1 nữ nhân, còn là một tác giả viết truyện nàng biết cảm giác này không phải đau lòng bình thường không thôi, nàng nghĩ nàng thích hắn, thậm chí yêu hắn.


Từ lần đầu nhìn đến hắn nàng cũng không tự giác bị hấp dẫn rồi, không chỉ bởi vì hắn phù hợp với hình tượng nam chính trong cảm nhận của nàng, hơn nữa bởi vì người đàn ông hoàn mỹ đó thật ra thì chính là trong lòng nàng muốn khẩn cầu cho mình.


Có lẽ lúc ban đầu chỉ là bởi vì nàng hoa si nhưng từ từ biết hắn, biết hắn thật ra cũng không hoàn mỹ, còn luôn thích khi dễ nàng, thích nhìn nàng dáng vẻ quẫn bách, nhưng là nàng chính là không có biện pháp, yêu hắn không có thuốc nào cứu được.


Người đàn ông này lúc ban đầu dùng  từ ngữ khó khăn nhất vũ nhục nàng, đem nàng hình dung thành kỹ nữ vậy mà thế nhưng hắn lại cũng ở lúc nàng lâm vào nguy nan vươn mình mà cứu nàng, không để mặc cho nàng bị chờ đạp.


Người đàn ông này bề ngoài thành thục tác phong nhanh nhẹn như thân sĩ, chung quy lại yêu ở trong đáy lòng đối với nàng làm một chút chuyện tình giữa tình lữ mặt hồng tim đập.


Người đàn ông này có bả vai rộng rãi có thể tin không để cho nàng tự giác muốn dựa vào, hình như hắn có thể gánh vác lên tất cả gì không vui, mà có lúc thế nhưng hắn lại yếu ớt như đứa bé lệ thuộc vào nàng để cho nàng không nhịn được muốn ôm hắn, bảo vệ hắn.


Hình ảnh họ từng ly từng tý ở trong lòng nàng quanh quẩn xua đi không được thì ra là nàng đã đem hắn khắc sâu ở trong lòng như vậy.
Làm thế nào đây? Đỗ Vịnh Duy, làm thế nào bây giờ em yêu anh mất rồi?
“Điềm Tâm bé nhỏ.”
“Hả?”
“Tôi khát.”


“Ờ, chờ, tôi đi rót nước cho anh.”
“Điềm Tâm bé nhỏ, bả vai tôi đau.”
“Hả? Vậy tôi xoa xoa giúp anh.”


Nhìn Tống Mật Nhi  bóng dáng bận rộn, hắn len lén cười xấu xa, hắn... Hình như thật đối với nàng không tốt lắm, nếu không phải chính là biến thành cuồng ngược đãi dù sao chỉ cần nhìn nàng bận rộn không ngừng hắn đã cảm thấy vui vẻ thỏa mãn, hắn nhất định là gần đây mệt mỏi không bình thường.


“Thoải mái một chút hơn không?” Tống Mật Nhi nháy mắt to hỏi hắn, kể từ làm giải phẫu kia sau, hắn hình như càng thêm bận rộn ngày ngày đi sớm về trễ nàng không có hỏi quá nhiều nghĩ đến cũng biết sau giải phẫu kia cô gái kia phải làm rất nhiều việc khôi phục sức khỏe, hắn cũng không có ở trước mặt nàng oán trách bất kỳ chuyện gì cả.


Nhưng nàng thấy hắn xem ra mệt ch.ết đi, mỗi ngày về nhà trên người cũng tràn đầy mùi nước sát trùng, mày cũng nhíu lại, được rồi nàng cũng không phải là không biết hắn đang cố ý giày vò nàng nhưng có biện pháp gì đâu nàng xác định trái tim của mình, cho nên chỉ có thể như vậy tiếp tục ngu đần thương yêu hắn.


Mà hắn thì sao? Thôi.. tất cả đều giống như không thể nào, hắn là bởi vì bản thảo của nàng mới giúp mình một tay, huống chi...bên cạnh hắn đã có cô gái ưu tú như vậy, nàng coi là cái gì chứ?


“Ừ.” Đỗ Vịnh Duy tựa vào trên ghế gật đầu, một hồi lâu không có nghe thấy Tống Mật Nhi nói chuyện, ngửa đầu phát hiện nàng đang ngẩn người
“Này, đang suy nghĩ gì?”
“Hả? Không có gì.” Tống Mật Nhi hồi hồn, tiếp tục gõ bờ vai của hắn hỏi:
“Ngày mai còn phải đi bệnh viện sao?”


“Tạm thời không cần, tình hình của Tiêu Nhân đã ổn định rồi, tôi có thể nghỉ ngơi 2 ngày lại đi.”


“Thật sao? Thật tốt quá.” Tống Mật Nhi thở phào nhẹ nhõm, hình như hắn có thể nghỉ ngơi là thật tốt, nàng cũng vui vẻ đây cũng là lần đầu tiên hắn chủ động nhắc tới chuyện Vu Tiêu Nhân này chứng minh tất cả đều sau cơn mưa trời lại sáng, thật tốt.


Nghe được giọng Tống Mật Nhi, hắn không tự chủ nhếch môi cười yếu ớt, trong lòng một sự ấm áp làm cho hắn khó có thể nói rõ, hắn giống như... Gần đây có chút quá lệ thuộc vào nàng, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, hắn tựa như đứa bé tùy hứng, mà nàng cơ hồ đối với hắn cần cứ lấy, nàng đến tột đang suy nghĩ gì?


Giống như là nghĩ tới điều gì Tống Mật Nhi từ từ dừng tay lại động tác, nếu người khác ngày mai cần nghỉ ngơi, nàng có một chuyện phải hỏi rõ ràng, hít sâu một hơi Tống Mật Nhi chống nạnh khí thế hung hăng
“Đỗ Vịnh Duy!”


“Làm gì?” Hắn sợ hết hồn, nữ nhân này tốc độ biến sắc mặt không khỏi cũng quá nhanh đi, hắn hình như không có đắc tội với nàng.
Vòng qua ghế đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, Tống Mật Nhi mắt to hung tợn cắn răng nghiến lợi, từng chữ từng câu nói:


“Bác sĩ có tiếng trong ngành tim mạch, bác sĩ thiên tài Đỗ Vịnh Duy hửm?”
Bỗng chốc, hắn cũng biết ý của nàng, lập tức đổi lại vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra muốn đứng dậy
“Cái đó, tôi nhớ tới tôi có chút...”
“Ngồi xuống!” Tống Mật Nhi kéo lại Đỗ Vịnh Duy rống to


“Anh cái chó má gì mà bác sĩ khoa phụ sản! Nói, anh làm gì muốn gạt tôi!”


Đỗ Vịnh Duy mị tròng mắt đen, xoa xoa lỗ tai nữ nhân hống công lực quả nhiên cùng 1 dạng, cái này muốn giải thích thế nào? Nói thẳng từ mới bắt đầu tôi liền không tốt bụng  giúp cô, thật ra thì chẳng qua là cảm thấy cô có ý tứ, thân thể của cô làm cho tôi rất hài lòng, ách…nói như vậy liền  xong chứ?


“Nói.. tại sao?” Cái vấn đề này ở trong đầu Tống Mật Nhi đã bồi hồi rất lâu, hắn rõ ràng có danh hiệu lớn như thế, tại sao còn  lừa gạt nàng, vẫn còn ở phòng khám đối với nàng làm… đã làm loại chuyện đó  tình, thật là quá ghê tởm.
“Cái này bây giờ nói rất dài.”


“Vậy thì nói tóm tắt.”
Hắn cau mày, thế nào bình thường cô gái này này tốt như vậy mà đến thời khắc mấu chốt liền thông minh lên sao?
“Nhưng thật ra là...”
“Anh sẽ không phải là...” Tống Mật Nhi trong đầu tạo thành một ý tưởng, nàng kinh ngạc chỉ vào hắn


“Anh, anh chẳng lẽ thật sự là... ấy là chính là.”
“Là như thế nào?” Nhìn nàng vẻ khoa trương, hắn đột nhiên tò mò nàng rốt cuộc cho rằng là loại nào.
“Ai ai ai! Thật chẳng lẽ chính là thế sao?” Tống Mật Nhi mặt vô cùng đau đớn
“Làm sao anh có thể như vậy.”


Đỗ Vịnh Duy khóe môi co quắp cho nên hắn rốt cuộc là ra sao?


“Mặc dù tôi cũng vậy cảm thấy bác sĩ khoa phụ sản thật vĩ đại, nhưng làm sao anh có thể giả mạo, thật ra thì bác sĩ khoa tim mạch cũng thật tốt, anh không cần lén lén lút lút giả mạo như vậy, chỉ là lại nói rất chua xót, anh có phải hay không từ nhỏ đã muốn làm bác sĩ khoa phụ sản kết quả bị buộc học khoa tim mạch?”


Co quắp, hắn cảm thấy khóe miệng rất cứng ngắc, cuối cùng tất cả lời nói đến bên môi cũng biến thành một câu khổ nhục kế
“Â, đầu tôi thật choáng, tôi nhất định là quá mệt mỏi.”


“Hả?” Nhìn hắn lập tức lần nữa hướng trên người nàng nằm, nàng còn bất kỳ ý tưởng gì cũng trong nháy mắt từ bỏ
“Lại mệt? Anh có phải thân thể hư cần bồi bổ.”


Hắn thật sự cần bồi bổ, là bồi bổ tinh thần bị thương, cô gái này trí tưởng tượng quá phong phú, phong phú đến hắn vô phúc tiêu thụ, hắn bảo đảm, hắn thật ra thì không có nghĩ như vậy …ừ, bác sĩ khoa phụ sản chậc.
“Thì có lẽ …!.”


“Vậy anh ngủ một chút đi, ngày mai tôi nấu canh cho anh được không?”
“Tôi muốn uống canh xương bầu.”
“Cái đó không có dinh dưỡng.”
“Xương bầu.”
“Đỗ Vịnh Duy!”
“E hèm.”
“Được rồi.”






Truyện liên quan