Chương 14: Cưng chiều .-
" Thiên Vân muộn rồi đi ngủ đi." Lúc này Diêm Vương đang ngồi phê duyệt sổ sinh tử. Thì thấy Thiên Vân cứ đi đi lại lại, Đã thế còn mặc chiếc váy mỏng nha. Đây không phải có tình chọc tức hắn hả. Ăn không cho ăn mà còn cố tình khiêu khích. Khiến tiểu đệ đáng thương của hắn biểu tình nãy giờ này.
"Không đi ngủ đâu, mới có 9h tối chứ bộ. Em chơi một lúc cơ. Với lại anh muốn lấy gì em đi cũng tiện nha." Thiên Vân dường như không để ý. Mà nãy giờ, Diêm Vương khuyên một hồi vẫn không chịu đi.
" Anh bảo muộn mà đi ngủ."
" Không Không ra"
Diêm Vương có bao nhiêu tính nhẫn nại đều bị cô quấy hết, hắn đứng dậy kéo cô hướng đi ra cửa thì Thiên Vân vội vàng quay người nhanh chóng cặp chân lên eo, tay ôm chặt cổ hén, trong miệng hét lên:
"Không muốn... em không muốn đi ra ngoài... Anh hết thương em chứ gì. Cứ đuổi thế. Không ra."
"Buông tay!" Đôi dường như có chút tia máu, mà nhìn cô gái nhỏ trong lòng, giống như muốn ăn thịt người vậy.
"Không cần..."Thiên Vân là cứ gắt gao ôm hắn, đôi mắt ngập nước nhìn lại.
"Anh muốn uống cà phê, em đi pha giúp anh đi! Nhớ em vẫn là người hầu anh đấy."
"Ách... Nhưng....." Thiên Vân nghiêng đầu tự hỏi, trách nhiệm của cô chính là hầu hạ anh, anh muốn uống cà phê, cô đương nhiên hẳn là đi làm cho anh, Nhưng cô là vẫn muốn ở đây chơi nga. Wifi ở đây mạnh nhất chứ bộ..
Cô nghĩ cái gì tất cả đều viết ở trên mặt, tuy rằng bây giờ gương mặt như một con mèo nhưng hắn vẫn là nhìn thấy rất rõ ràng, thật sự là không biết nên khóc hay nên cười, Cô là luyến tiếc wifi như vậy, không nghĩ cho tiểu đệ hắn ư?
"Cái kia.... haiz đợi 5 phút. Cấm anh rút dây mạng biết chưa?" Thiên Vân không xác định hỏi.
"Uh. Mau"
"Vậy anh chờ tôi, tôi lập tức sẽ trở lại!" Dứt lời, đã giống như một tên lửa mà phóng xuống dưới lầu.
~~~~ N giây sauuuuu
"Cà phê đâu?" Diêm Vương nhìn chất lỏng màu trắng trước mắt không vui hỏi.
"Cà phê uống đối với cơ thể không tốt, vẫn là uống sữa tốt hơn!"
"Anh chỉ uống cà phê, mau đổi!"
Nhìn hắn bộ dáng không vui, Thiên Vân lại tuyệt không sợ hãi, cố chấp đứng đó, vẫn không nhúc nhích.
"Vân.-.!" Khi nào thì lời nói của hắn không có trọng lượng? Có phải hắn rất nhân nhượng cô hay không? Chiều cô quá cô làm phản hả? Cũng đúng, anh sớm nên một cước đem cô đá ra ngoài mới là bình thường, cư nhiên theo cô hồ nháo lâu như vậy, thật sự là trúng tà rồi!
"Đổi cho anh, không anh rút dây mạng" Nghe thế mặc dù như sét đánh ngang tai.Nhưng Thiên Vân thở phì phì hai tay chống nạnh, trừng mắt hung dữ nói:
"Chỉ cho uống sữa, không cho phép uống cà phê!" Cô cũng là phát cáu lên!
Diêm Vương hơi chớp mắt nhìn cô trong chốc lát,Thiên Vân Bỗng thấy mình vừa hành động ngu ngốc, nhỡ không có mạng mà, Đang định thỏa hϊế͙p͙, Bỗng thấy hắn bực mình mím môi, sau đó bưng lên ly sữa kia, một hơi uống cạn.
Thấy anh uống hoàn, Thiên Vân nhếch môi lộ ra một nụ cười ngọt ngào, vừa lòng gật đầu, đem dẹp cái ly.
Chưa lâu sau đã trở lại, Diêm Vương nhìn cô nhíu mày hỏi:
" Em còn muốn làm cái gì? Về phòng ngủ đi."
" Không người ta là muốn chơi nga!" Nói xong lại lui đến sofa, tiếp tục sự việc của mình. Hắn cứ thủ thỉ."Mặc kệ cô". Dù sao nói chuyện với cô cũng như không, thật không nghĩ tới tiểu bạch thỏ này cư nhiên cố chấp như vậy!
Chơi game liên tục lại không có quay về phòng của mình, đang chơi nhưng mí mắt cũng không chịu thua kém mà càng ngày càng nặng.
Thật lâu sau, Thiên Vương mở mắt ra nhìn về phía cô gái nhỏ trên sofa. Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn co tròn lại, trên gương mặt nhỏ nhắn thật bẩn, bộ dáng ngủ say lại hồn nhiên như trẻ con.
Có lẽ là ngủ không thoải mái, Thiên Vân xoay người nhưng hiển nhiên đã quên này chỉ là sofa nho nhỏ, mà không phải giường lớn thoải mái, mắt thấy môi sẽ hôn mặt đất, Diêm Vương không khỏi trong lòng cả kinh, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh sofa đón được cơ thể nho nhỏ của cô, không vui trừng gương mặt nhỏ nhắn lại bẩn của cô.
Thiên Vân lại một chút cũng không ý thức được mạo hiểm vừa rồi, xoay người ở trong lòng anh, tìm vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ.
Hắn vẫn trừng mắt cô, cũng không biết là bất mãn cô không cẩn thận như thế hay là bất mãn chính mình khác thường, cơ thể nho nhỏ kia truyền tới độ ấm rất ấm áp, khiến cho anh không muốn buông ra, đưa tay xoa vết bẩn trên gương mặt nhỏ nhắn, cảm nhận được sự đụng chạm trên da thịt trắng mịn kia, trong lòng bắt đầu có chút cảm xúc kì lạ, trong mắt hiếm thấy mà xuất hiện mỉm cười.
Bạc môi áp lên cánh môi phấn nộn của cô, chỉ là nhẹ nhàng dán lên liền rời đi, nhìn cô vẫn như cũ ngủ say, hóe miệng tà mị nhếch lên