Chương 19: Hôn để .... Hối lỗi

Diêm Vương giờ đây đang nằm ở nhà lăn lộn, nghĩ kế lôi Thiên Vân về cũng như nghĩ cách " Trừng phạt" ngọt ngào nhất. Thì Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ ngàng len lén lẩn vào phòng, trong lòng hắn nhất thời vui mừng, sau đó làm bộ ngủ. Thì đúng như hắn dự đoán, tiểu mèo hoang của hắn, đi về thấy hắn còn ngủ, thì hí hử chui luôn vào trong lồng ngực hắn.


Cảm nhận được hơi ấm, đôi môi mỉm cười dịu dàng. Hắn liền mở mắt, nhíu mày giọng lạnh tanh nói: 
" Đi đâu giờ mới về." Thiên Vân còn tưởng thoát kiếp nạn đang ăn mừng chuẩn bị cùng chu công đánh cờ. Vậy Mà nghe thấy giọng hắn, thì run như cầy sấy. Chậm chạp ngước đôi mắt long lanh lên.


" Anh.... Anh đẹp trai.-. Anh tỉnh... tỉnh lúc nào thế. Đói chưa. Em đi làm đồ ăn nhá" Thiên Vân cứ vậy mà cười vô hại. Trong lòng liên tục nghĩ *36 kế tẩu là thượng sách*.Nhưng Diêm Vương nhà ta thì nào cho cô đi.


Mặc dù hắn đang chỉ đùa cô, nhưng nhìn cô giờ một đứa trẻ con Làm sai gì, lúc nào cũng ngây ngô như vậy, ở bên Tiểu Vân chẳng thấy có một chút gì là giả tạo. Trái tim của cô luôn ấm áp, dần dần sưởi ấm trái tim của hắn. Làm hắn thích cười nhưng mà vì sự nghiệp ăn đậu hũ thả ga..-. Hắn sẽ kiềm chế.


" Ngồi im, sáng đi đâu. Sao không xin phép đã đi." Hắn ôm chặt Thiên Vân vào lòng không cho cô thoát, mà chậm dãi bảo.


"Thì... Thì em có nói nha..... Với lại là Bạch Vô thường rủ em đi nha. Không phải em muốn đâu."Cô nép vào trong lòng hắn, dùng bàn tay nhỏ nhắn vuốt bờ vai rộng lớn của hắn.Mong sự tha thứ của hắn. Nhưng Thiên Vân thì lại không biết hắn đã rõ sự tình từ lâu. Nhưng vẫn giả vờ nhíu mày hỏi:
" Thật không?" 


available on google playdownload on app store


"Thì cũng một phần em muốn đi nha. Nhưng... Không được đánh nha." Giọng cô giờ có chút lý nhí, Người thì cứ rúc vào lồng ngực Diêm Vương cọ cọ, không khác gì con mèo nhỏ làm nũng. Kỳ thực cũng tác đụng khá lớn với Diêm Vương  - Kẻ từ chương 1 vẫn chưa được thịt người.-.


" Không đánh thì phải thế nào? Anh là người chỉ làm việc bản thân thấy là có lợi. Đâu dễ dàng tha cho em như thế." Hắn nâng khuôn mặt nhỏ đang rúc trong lòng hắn lên, Đối diện mặt hắn mà khẽ nhếch mép cười. Không quên bạn tay còn lại nhích xuống ăn chút đậu hũ. 


" ANh... anh Bỏ ra... Nào không chơi với anh nữa."Thiên Vân mặt đỏ như gấc,  nhìn thấy thần thái khiêu khích rõ ràng của hắn, thở phì phò nói, Cô là xui tận mạng mới thích cái tên này, nhất định là ông trời phái tới trừng phạt cô mà.Cô mới đi rành ăn trẻ nhỏ, Trấn lột đồ bạn học có vài lần. Nói dối mẹ đi chơi thôi mà ><.


Kỳ thực nhìn gương nổi trận lôi đình trước mắt, còn có đôi môi đang làm nhảm hấp dẫn trước mắt, nuốt nước miếng một cái khàn khàn nói: 


" Ngồi yên, Không thì tiểu Vương phía dưới của anh không nể tình gì mà cắm vào đâu đấy." Nghe thấy câu đấy liền ngay tức khác ngồi yên không dám hó hé. Vì Thiên Vân là cũng cảm thấy thứ đó.-..... Đang chào cờ rồi.


" Nhưng.... Nếu em không nghĩ ra anh sẽ gợi ý. Thì em đọc nhiều tiểu thuyết đúng không? Mỗi khi nam chính nổi giận, nữ chính sẽ dùng môi của mình chận lên hối lỗi, hoặc là dùng thân thể trực tiếp lấy lòng nha.... Mà lấy lòng bằng thân thể dễ lắm. Không cần nhiều lời...." Diêm Vương còn chưa kịp nói "Quá trình kia".


Thì đã thấy Thiên Vân mím chặt môi. Mà hơi vươn người lên.  Ngăn chận lời Hắn  muốn nói ra, kỳ thực một đứa mặt mỏng hơn giấy như cô, vậy mà cũng có ngày hôm nay cô dùng chiêu này để chận lại ngôn ngữ bá đạo của người đàn ông trước mắt, Thiên Vân đưa môi đỏ mềm mại của mình tới trước mặt hắn lần đầu tiên bá đạo ngăn chận đôi môi hấp dẫn đang ríu rít của hắn.


Rốt cuộc an tĩnh, nhưng mà môi của hắn thật hấp dẫn giống rượu nguyên chất, khiến cô muốn nhiều hơn, cô đưa đầu lưỡi ra khẽ quét môi mỏng của một vòng, nghịch ngợm chơi đùa trong môi anh như một đứa bé.


Đột nhiên người đàn ông bên cạnh đổi bị động làm chủ động, cô cuốn cô giống như mưa to gió lớn, môi lưỡi tùy ý dây dưa, tiến vào từ răng ngọc hơi mở ra, cường hãn công chiếm mỗi một tấc không gian trong đó. ʍút̼ vào cái lưỡi của cô, môi lưỡi nước miếng dây dưa, hôn sâu chứa đựng cả dịu dàng và bá đạo, khiến cô có chút ứng phó không kịp.


Quả nhiên, đàn ông không thể tùy ý trêu chọc, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.


Hồi lâu sau, Diêm Vương mới thỏa mãn buông Thiên Vân thở hổn hển ra, để cho cô tựa vào trong ngực của mình, đưa bàn tay dày rộng ra vuốt lưng cô cho cô thở đều, thanh âm hơi trầm thấp khàn khàn vang lên ở bên tai cô: 


"Về sau không cho phép như vậy nữa, đi đâu cũng phải thông báo biết chưa. Không thì..." Bàn tay hắn khẽ lướt xuống vùng đui mềm mại béo một cái. " Anh không ngại khi em chưa sẵn sàng mà ăn em ngay lập tức đâu."
#Còn 
~~~ LỀ
Thiên Vân: Sao anh lại thích bắt nạt em như vậy?
Diêm Ca Ca: Ai bảo em không cho anh ăn thịt


Thiên Vân: Nhưng em  là vợ anh không phải thịt.
Diêm Vương: Nhưng anh  muốn cùng em  lăn ở trên giường.
Người nào đó đạp: Em..cho anh  lên giường hả. Đừng mơ... cút.
DIêm Vương: Nhưng...
Người nào đó vung roi quất: Biến, ăn chay hết.






Truyện liên quan