Quyển 1 - Chương 45: Ta là cái rắm
“Cô nương ngươi đừng đa nghi, ta chỉ là đơn thuần muốn thả ngươi đi mà thôi. Tuyệt đối không có ý gì khác. Ngươi yên tâm ra đây đi.”
Tiểu Vũ nghe vậy, đôi mắt châu ngọc vừa chuyển, chợt cao hứng. Đứng lên đi tới nơi ánh sáng, quả thật nhìn thấy bên ngoài chỉ có Túc Thanh đứng ở đó, sắc mặt tựa hồ có chút không tốt lắm. Trong lòng đột nhiên dâng lên một trò đùa quái đản, đắc ý nói: “Ngươi để cho ta ra ngoài ta liền ra ngoài sao? Ban đầu ngươi nhốt ta như vậy, cũng không thèm hỏi ý kiến của ta nha. Hiện đúng lúc, Tiểu Vũ tỷ tỷ của ngươi đột nhiên cảm thấy chỗ này vô cùng tốt, mênh mông rộng lớn, rất là thoải mái.”
Lời kia vừa thốt ra, chỉ thấy sắc mặt Túc Thanh kia càng thêm khó coi mấy phần. Tiểu Vũ che miệng lại cười hắc hắc không ngừng, nghĩ thầm, ngươi nha, nói nhốt ta liền nhốt ta, không cho ngươi chút màu sắc, ngươi liền coi Tiểu Vũ ta, tỷ tỷ của ngươi là người dễ khi dễ.
Túc Thanh bất đắc dĩ, trong lòng lo lắng đến an nguy của Tam ca, giờ phút này bất chấp tất cả, trực tiếp mở miệng đối với Tiểu Vũ giải thích: “Cô nương, ngươi nể mặt tại hạ một chút, Túc Thanh sẽ bồi tội với cô nương. Cầu xin ngươi mau ra đây thôi. Thực không dám dấu diếm, đồng bọn của ngươi tới tìm ngươi, tại hạ bởi vì nhất thời tức giận, bảo họ quay về. Không nghĩ tới bọn họ lại bắt Tam ca của ta, là Túc Thanh lỗ mãng, chớ nên chấp nhặt tại hạ, hôm nay chỉ cầu cô nương ngươi thương xót, khẩn trương ra đây nói với bọn họ một câu, để cho Tam ca của ta bình an trở về.”
Tiểu Vũ vốn là muốn cố ý trêu Túc Thanh một lần mà thôi, không nghĩ khi nghe Túc Thanh nói ra những lời này, nhất thời cả kinh trợn to mắt. Cái gì? Đồng bọn của nàng tới tìm nàng? Đồng bọn? Chẳng lẽ là Chung Quỳ mang theo Tiểu Hắc Tiểu Bạch tìm tới? Nghĩ tới bọn họ phát hiện nàng mất tích, lúc này mới truy tìm đến. Nghĩ tới boss Lưu Quang sau khi biết chuyện này chắc chắn sẽ dùng cặp mắt mê ch.ết người kia càn quét nàng. Tiểu Vũ phỏng đoán đủ loại kết cục thê thảm. Lại không nghĩ rằng Lưu Quang sẽ đích thân vì tìm nàng mà đến, bổn tôn ngay tại Lạc phường này. Xong rồi xong rồi, Tiểu Vũ mãnh liệt run rẩy, không giống như vừa nãy rất đắc ý. Túc Thanh thấy Tiểu Vũ không có động tĩnh, trong lòng càng thêm lo lắng. Không khỏi hô lớn: “Cô nương, chỉ cần ngươi khuyên bọn họ thả Tam ca của ta, Túc Thanh liền mặc cho ngươi xử trí. Dù là ngươi câu hồn phách của ta, Túc Thanh cũng tuyệt nửa câu không oán hận!”
Tiểu Vũ đứng ở cửa trận pháp, quyệt miệng không nói lời nào. Đại ca không phải nàng không muốn ra ngoài, nàng nếu không đi ra ngoài, mạng nhỏ còn có thể ở lâu một thời gian, nàng nếu đi ra ngoài, mẹ ơi, nhớ tới Lưu Quang khi tức giận hai mắt liền đỏ ngàu, Tiểu Vũ lắc đầu, không dám nghĩ tiếp. Túc Thanh thấy trong pháp trận không có động tĩnh gì, trong lòng một cổ lửa giận nổi lên. Hắn thật ra hoàn toàn có bản lãnh đem Tiểu Vũ từ trong trận pháp kéo ra, thế nhưng lại cảm thấy làm như vậy không đủ thành ý. Huống hồ đại ca cũng dặn dò qua, muốn hảo hảo xin vị cô nương kia ra ngoài. Nghĩ tới Tam ca bởi vì hắn mà bị liên lụy, nội tâm Túc Thanh càng thấy áy náy. Cuối cùng quyết định, phất tay áo, hướng trung tâm trận pháp quỳ gối xuống nói:
“Cô nương, coi như Túc Thanh van ngươi.”
Tiểu Vũ thấy thế, kinh ngạc không thôi. Nàng chính là người thích mềm không thích cứng. Thấy Túc Thanh một nam tử cao ngạo như vậy lại quỳ gối trước mặt nàng, nhất thời đem cái kết cục thê thảm nàng mới nghĩ ném qua sau gáy. Vội vàng từ trong trận pháp đi ra. Đi lên trước muốn đỡ Túc Thanh dậy, vừa mới đến gần hắn thì chợt thấy không đúng. Nhưng tất cả đã không kịp. Chỉ thấy Túc Thanh ra tay nhanh như thiểm điện, đứng dậy bóp chặt cổ họng Tiểu Vũ . Một thanh âm vang lên, Tiểu Vũ nghe thanh âm cõi lòng mình tan nát. A… bi kịch, nàng là người bi kịch a, cổ của nàng càng thêm bi kịch. Có câu nói rất đúng, người quá thiện lương, chỉ biết thương tổn tới mình. Huống hồ nàng hôm nay đều không phải là người, làm sao còn từ bi như vậy? Túc Thanh ra tay bóp chặt cổ họng Tiểu Vũ, cúi người đến gần bên tai, thấp giọng nói:
“Cô nương, tạm thời xin lỗi.”
Tiểu Vũ một tiếng than nhẹ, đã đoán được xảy ra chuyện gì. Quả nhiên, Túc Thanh nói xong, xoay ra bốn phía lớn tiếng nói: “Các vị nếu không muốn vị cô nương này có chuyện gì, còn không ra gặp mặt đi thôi .”
Lời này vừa nói ra, chỉ thấy trong bản viện trống không, thoáng hiện hai đạo bóng dáng. Một đen một trắng, chính là hai người Hắc Bạch Vô Thường .
Tiểu Vũ để cho mình giữ vững nụ cười vui vẻ, hướng Hắc Bạch Vô Thường chào hỏi nói: “Hi, Hello, thật là giống như ba năm không gặp, ta phát hiện Tiểu Hắc Tiểu Bạch thật là càng ngày càng đẹp trai.”
Tiểu Bạch bất đắc dĩ trợn mắt một cái, không để ý Túc Thanh kia, chỉ dùng ánh mắt đồng tình nhìn chăm chú vào Tiểu Vũ.
Tiểu Hắc thở dài một tiếng, nhìn về Tiểu Vũ. Miệng hé ra, dùng khẩu hình miệng biểu đạt nói: “Ngươi! ch.ết ! Chắc ! Rồi !”
Tiểu Vũ trong lòng tuôn ra một cỗ dự cảm xấu, bất giác nhìn bốn phía, Tiểu Bạch Tiểu Hắc đều ở đây, Chung Lão Đại thế nào lại không có ở đây? Túc Thanh nghi ngờ, trực tiếp mở miệng nói : “Làm sao lại là hai người các ngươi? Hai người kia đâu?”
Ầm! Tiểu Vũ như bị sét đánh. Hai người kia? Là hai mà không phải một? Địa phủ quỷ soa nàng đều biết, có thể ở tam giới tự do ra vào, cũng chỉ có mấy người. Túc Thanh nói hai người kia, trừ Chung Lão Đại còn ai vào đây? Tiểu Vũ trong lòng sợ hãi, dù sao người này, tuyệt đối không phải là Mạnh Bà. Một cỗ khí áp không bình thường kéo tới, cái cảm giác quen thuộc này, nhất thời khiến Tiểu Vũ hai chân nhũn ra. Giống như Tiểu Vũ suy đoán, sau lưng Hắc Bạch Vô Thường, thoáng hiện hai đạo bóng dáng. Tử bào(=áo choàng tím) phiêu dật trong gió, mặc dù Tiểu Vũ rất muốn tán dương một câu, bộ dạng đẹp trai mặc cái gì cũng đều dễ nhìn. Nhưng vào giờ phút này, nhìn thấy Lưu Quang mặt lạnh, sau đó nàng cũng không còn bất kỳ ý định gì. Đầu nhỏ cúi xuống, Tiểu Vũ giống như là đứng trước mặt Lão Ưng là gà con nho nhỏ, rất là vô lực lên tiếng kêu: “Lão Đại. . . . . .”
Túc Thanh bất giác trong tay căng thẳng, mở miệng nói: “Các ngươi rốt cuộc đã hiện thân.”
Tiểu Vũ bị lực đạo bóp chặt, nhướng mày, khó thở vài phần.
Không khí chung quanh phút chốc biến đổi, Lưu Quang lạnh lùng ra tiếng, “Thả nàng ra cho ta.”
Túc Thanh bị khí thế kia trấn áp, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì trấn định.”Thả nàng có thể, Tam ca của ta ở đâu? Các ngươi trước tiên đem hắn thả ra !”
Lưu Quang sắc mặt càng khó coi, lần nữa lên tiếng lặp lại: “Thả nàng ra cho ta!” từng chữ từng chữ khiến cho Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường một hồi kinh hãi. Không khỏi bắt đầu lo lắng cho an nguy của Túc Thanh .
Đang lúc hai người giằng co thì một đạo hắc ảnh đi tới. Bước chân chậm rãi, đi tới bên cạnh Túc Thanh mở miệng nói: “Nếu đã thương lượng không được, sao không đồng thời thả người? Như vậy đối với hai bên đều tốt, không phải sao?”
Túc Thanh thấy Mặc Tề xuất hiện, nhất thời trong tim an định mấy phần. Khẽ gọi một tiếng đại ca.