Chương 10: Thoả hiệp
Tập Mặc Nhiên vừa tắm xong, mặc áo phông bó sát, nổi bật đôi vai rộng, không hề thua kém nam diễn viên nào, tóc anh vẫn ẩm, chưa được lau khô hẳn, trông anh cực kỳ sạch sẽ và... dịu dàng.
Thấy người ngoài cửa, Tập Mặc Nhiên mở rộng cửa ra, cất giọng ôn tồn: "Có việc gì?"
An An tươi cười niềm nở: "Tôi tới cảm ơn bữa trưa của bác sỹ Tập, nhân tiện trả lại hộp cơm luôn."
"Cô giáo An không cần khách sáo." Tập Mặc Nhiên điềm tĩnh đáp, giơ tay định nhận lấy hộp cơm, nhưng An An trái lại vẫn giữ rịt.
"Bác sỹ Tập nấu cơm ngon thật."
Từ lúc mở cửa cho cô, Tập Mặc Nhiên đã đoán ra phần nào ý đồ của cô. Anh thu tay lại, lễ độ nói: "Cảm ơn."
An An không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lên tiếng: "Tôi rất thích."
Tập Mặc Nhiên gật đầu bảo: "Vinh hạnh của tôi."
An An tức thì phản công: "Vậy bác sỹ Tập có bằng lòng tiếp tục "niềm vinh hạnh" này không?"
Bác sỹ Tập thẳng thắn, quả quyết: "Không."
An An giữ chặt hộp cơm, nheo đôi mắt đẹp đánh giá người trước mắt, rõ ràng trông anh ta rất nhã nhặn, nhưng sao lần nào cô cũng rơi vào thế bất lợi? Cô không tin mãi mãi như vậy!
"Tôi thực sự không ăn được đồ Thái Lan, bác sỹ Tập có thời gian tự nấu cơm trưa, vậy có thể nấu giúp tôi một phần được không? Tôi có thể trả tiền cho anh." An An thẳng thừng đưa ra lời mời, giọng điệu thành khẩn, Tập Mặc Nhiên không có lý nào lại từ chối.
Nhưng Tập Mặc Nhiên không chút "thương hương tiếc ngọc", cự tuyệt dứt khoát: "Khách sạn có phục vụ món Trung Quốc, cô giáo An có thể đặt trước."
An An mỉm cười: "Nhưng đồ ăn khách sạn nhiều mỡ lắm, khẩu vị của tôi ưa nhạt giống bác sỹ Tập."
Tập Mặc Nhiên gợi ý: "Khách sạn cho dùng phòng bếp, cô giáo An có thể tự nấu mà ăn theo khẩu vị."
An An nghiến răng nghiến lợi: "Nếu như bà đây biết nấu cơm thì đã tự mình nấu rồi, tiện thể còn nấu luôn cho anh ấy chứ!"
Tập Mặc Nhiên dường như không hiểu ý mỉa mai trong lời cô nói, chỉ cau mày hỏi: "Cô giáo An toàn nói chuyện kiểu này với đám nhóc à?"
An An tức thì đau cả đầu.
Hình như từ khi quen biết, Tập Mặc Nhiên luôn cố gắng sửa lại cách nói năng của cô, vì ngại anh ta là bác sỹ tâm lý, nên cô mới không tranh cãi nhiều. Giờ nghe vậy lại chỉ muốn bật thốt "Bà đây nói năng thế nào liên quan cóc gì đến mi". Nhưng ngẩng đầu thấy anh ta bày ra vẻ mặt nghiêm túc chính trực, bèn tự thấy thẹn với sự giáo dục của đất nước, vì bản thân đã truyền nhiễm thói hư tật xấu cho mấy "đoá hoa tươi" của tổ quốc.
Đặc biệt mỗi khi đề cập đến vấn đề nói năng nhã nhặn, vị bác sỹ tâm lý này luôn dùng cách "đe nẹt dụ dỗ".
Ví dụ như bây giờ, An An chẳng nói chẳng rằng, Tập Mặc Nhiên bèn bình thản nói: "Vốn dĩ chuyện ngày mai cô giáo An ăn gì không liên quan tới tôi, nhưng vì tôi là bác sỹ tâm lý phụ trách cho diễn viên, nên mới hơi nhiều lời, cô giáo An không cần quá bận tâm. Còn về chuyện làm cơm..."
"Về chuyện làm cơm, bác sỹ Tập chắc sẽ giúp đỡ chứ!" An An vội vã cắt ngang, chỉ sợ anh ta lại lải nhải "không liên quan tới tôi", rồi vội vã tiếp lời: "Bác sỹ Tập nói rất đúng, là tôi không tốt, sau này tôi sẽ để ý lời ăn tiếng nói của mình! Mong ngài đây tha thứ cho tiểu nữ một lần?"
An An tự thấy buồn nôn, Tập Mặc Nhiên cũng giật mình, có điều định lực khá tốt, bèn bảo: "Tha thứ gì chứ, cô giáo An sau này chú ý hơn là được."
An An khiêm tốn đồng ý, rồi cảm khái: "Bác sỹ Tập, anh bảo anh có trách nhiệm chăm lo tới sức khoẻ tâm lý của nhóm diễn viên chúng tôi, lời này là thật chứ?"
Tập Mặc Nhiên mơ hồ dự cảm chẳng lành: "Đúng, cho nên tôi chỉ phụ trách vấn đề tâm lý, không phụ trách vấn đề nấu ăn."
An An nghẹn họng, nhưng vẫn mặt dày rủ rê: "Tôi hiểu ý anh. Nhưng nếu như ăn không ngon, tinh thần tôi sẽ uể oải, cơ thể càng không khỏe, lại phải đóng mấy cảnh kinh dị, vì tâm thần không yên, nên rất dễ xảy ra vấn đề tâm lý... Tâm lý mà làm sao, chẳng phải là việc của anh ư?"
Tập Mặc Nhiên không đáp.
An An tưởng anh xuôi rồi, bèn đắc ý, nhưng không ngờ anh lại nhìn thẳng vào cô, mỉm cười nói: "Vậy bao giờ cô giáo An gặp vấn đề tâm lý hẵng tới tìm tôi?"
An An giật mình, vội vã bảo: "...Vậy chuyện phòng tránh bệnh tâm lý cũng là chuyên môn của bác sỹ Tập đúng không?"
Tập Mặc Nhiên bất đắc dĩ: "Phải, nhưng mà..."
"Nhưng nhị cái gì! Anh nỡ lòng nào thấy tôi mắc bệnh?" An An tinh ý nhận ra anh ta hơi do dự, bèn giả bộ đáng thương, rầu rĩ kêu: "Nếu khó quá, vậy tôi trả tiền cho anh nhé... Anh nói đi, bác sỹ Tập?"
Những biểu hiện dù giả dối hay thật lòng tới đâu, Tập Mặc Nhiên cũng coi như từng nhìn thấy. Nhưng đây là lần đầu tiên anh diện kiến người như An An trước mặt đây, sắc mặt cô thay đổi thoăn thoắt như lật sách, tuy nhanh chóng nhưng lại rất thật, hoàn toàn không hề tỏ ra ngượng ngùng hay mất tự nhiên.
Thật giống như cô đã biến diễn xuất thành đời sống thực, hơn nữa còn thể hiện vô cùng tự nhiên sinh động, khiến người khác không thể phân biệt nổi.
Vì thật giả không rõ, nên dù là bất cứ ai cũng không muốn tiếp cận, lý trí mách bảo anh nên cự tuyệt.
Nhưng lại bởi hành động của cô quá chân thành, khiến anh không thể phân biệt nổi thật giả, nên bỗng dưng muốn tin tưởng, thoả hiệp.
Thực tế mà nói, đối với con người, nhiều khi, không phải lý trí dẫn lối, mà là tình cảm.
Tập Mặc Nhiên ngó bộ dạng ủ rũ của An An, bèn thầm than thở trong lòng, thản nhiên đáp: "Vậy cô chi tiền mua thức ăn." Nói rồi giật lấy hộp cơm trong tay cô, xoay người sập cửa.
An An buồn bực nhìn chằm chằm vào cửa phòng Tập Mặc Nhiên.
Rõ ràng trước khi tới cô vẫn đầy khí thế, đầy mãnh liệt, sao cuối cùng lại biến thành kẻ mặt dày mày dạn, gọi dạ bảo vâng, van nài khẩn khoản thế này! Chẳng phải chỉ là bác sỹ tâm lý thôi sao, chẳng lẽ anh ta lại còn biết "mê hồn thuật"!
*
Tô Thần Thần đã nghe nói, đồng thời lại nhìn thấy hộp cơm thơm phức trong tay An An, bèn nổi giận lôi đình!
"Bác sỹ Tập đồng ý nấu cơm hàng ngày cho chị? Thế còn em thì sao? Em thì thế nào?"
An An cắn miệng đậu Hà Lan tươi giòn, đáp lấy lệ: "Cô làm sao cái gì? Cô lập tức về nước chứ còn sao, đỡ phải chịu khổ, hơn nữa cô vẫn ăn được đồ Thái Lan, còn muốn giành cơm với lão nương à?"
"Giành cơm của chị?" Tô Thần Thần trợn mắt hét: "Em đâu có giống chị! Em vì người nấu cơm cơ mà! Chị đòi bác sỹ Tập nấu cơm cho, vậy em biết tiếp cận anh ta bằng cách nào bây giờ?"
An An nhìn cô ta, cất giọng sắc bén: "Chẳng phải cô chê anh ta thu nhập thấp? Còn giả vờ giả vịt cái gì?"
"Em, em... Bây giờ thì thế, nhưng ai biết tương lai em lại đổi ý thì sao! Đàn ông tốt như vậy, em dự định tóm chặt lấy cơ!" Dứt lời chán nản huých An An: "Tại chị cả! Cơ hội tốt thế này chỉ vì món cơm của chị mà xôi hỏng bỏng không!"
An An lườm cô ta, bực bội nói: "Dự định cái đầu cô ấy! Anh ta tốt như vậy cô còn chê không xứng, muốn "mua" giá thấp nhưng còn bày đặt, cô tưởng
không có người thèm khát anh ta chắc? Người ta lại đồng ý nhường cho cô?"
Tô Thần Thần bị An An mắng cho không nói nên lời, tức tối thở phì phò ngồi xuống ăn cơm tiếp, nhưng được một lát vẫn chưa hết bực, bèn buông đũa đứng dậy đi về phía Tập Mặc Nhiên.
Kết quả dễ đoán, Tập Mặc Nhiên không có trách nhiệm phải nấu cơm cho diễn viên, nên sao có thể đồng ý "tiện thể" làm cơm cho cả hai người.
Tô Thần Thần da mặt mỏng, tất nhiên không thể mặt dày sấn sổ tới như An An, liền ủ rũ mò về, ai oán liếc cô: "Anh ta bảo đã từng nhìn thấy em ăn đồ ăn Thái ngon lành, sao phải ăn những món nhạt nhẽo này, An An, chị nói xem, em tỏ ra thích đồ ăn Thái bao giờ?"
An An thản nhiên lý giải: "Cô hay đố kỵ, tính tình nóng nảy, đồ ăn Thái ưa chua, cay, rất hợp với cô."
"Chị!" Tô Thần Thần hậm hực giậm chân, song nghĩ tới những lời An An vừa nói, dù nửa tin nửa ngờ, vẫn có chút kiêng dè, bèn nhẫn nhịn không hét toáng lên.
An An ra chiều an ủi: "Cô cũng không thật lòng, sao phải mất công đùa giỡn anh ta? Ngộ nhỡ dây dưa với nhau, cô định xử lý thế nào? Để anh ta dính vào giới giải trí của chúng ta à?"
"...Hiện giờ em đâu có trêu đùa!" Tô Thần Thần lầm bầm, giở giọng tiếc nuối: "Đáng tiếc thật!"
Thật ra Tô Thần Thần còn bận hơn cả An An, rong chơi được vài ngày ở Thái Lan liền bị An An giục về, trước khi đi vẫn còn không quên cảm thán, bác sỹ Tập tốt như vậy mà lại bị cô ta bắt hụt mất: "An An, hay là chị tranh thủ cơ hội đi! Ai trong hai ta giành được anh ấy cũng tốt mà! Nhớ nha!"
An An nhạo báng: "Mấy hôm trước bà đây đã nói với cô thế nào hả? Nếu quan hệ với anh ta, chẳng lẽ tôi muốn tiếp tục là ngôi sao hạng ba, hay là muốn ra khỏi ngành luôn? Dù cô không chê người ta thu nhập thấp, cũng không sợ người ta chê cô bẩn à?"
"Ôi dào! Chị bận tâm nhiều thế làm gì!" Tô Thần Thần xua tay không muốn nghe: "Tận hưởng lạc thú trước mắt mới quan trọng! Nổi tiếng là để vui vẻ, không vui thì cố gắng làm gì!"
An An nheo mắt cười ơ hờ: "Đúng là chỉ có cô mới cho rằng, nổi tiếng chỉ để vui vẻ thôi?"