Chương 17: Từ chối của hắn
Do bốn chân chổng lên trời nên Lương Mộ Hi hơi khó khăn giãy giụa, phải một lúc lâu sau mới lật người lại được, muốn tìm xem thứ đụng mình lúc nãy để tính sổ. Nhưng vẫn còn chưa đi tìm đã nghe thấy tiếng nói trong trẻo như nước của Thương Mặc Uyên:
“ Ngủ tỉnh chưa?” giọng mang theo ý cười vui vẻ, lúc nãy nhìn mỗ hồ kia như quỷ say bước đi lảo đảo, Thương Mặc Uyên cảm thấy cực kì thú vị.
Con tuyết hồ này, thật là một bảo vật mà! Luôn có thể khiến cho hắn vui vẻ!
“ Chi chi…” tỉnh rồi tỉnh rồi. Nhìn mỹ thực trên bàn, Lương Mộ Hi liền ì ạch bò lên bàn, cái nhìn đầu tiên đã bị đĩa mai hoa cao kia hấp dẫn. Oa, đây không phải là hoa mai mà hôm qua nàng ăn sao? Nhìn hình dáng trông thật là ngon!
Muốn ăn quá! Lương Mộ Hi tâm động không bằng hành động*, trực tiếp nhào qua, giơ hai vuốt trước lên khó khăn ôm lấy một khối bánh, ăn lấy ăn để.
Ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon quá!
“ Từ từ thôi, đừng để bị nghẹn!” tuyết hồ thích, Thương Mặc Uyên cũng vui vẻ, chuẩn bị lệnh cho đầu bếp mỗi bữa sau này đều chuẩn bị một ít.
“Chi…” lúc này chuyện tốt không linh chuyện xấu thì linh, mỗ hồ thật sự đã bị nghẹn, thật tốt ch.ết được!
“ uống miếng nước đi, ngươi đó!” Vội rót một chén nước đưa đến, xem tuyết hồ uống như ch.ết khát, Thương Mặc Uyên đau lòng vuốt ve lông của nó.
……….
“ Vương gia, Trương tổng quản đến!” lúc hạ nhân tiến vào liền nhìn thấy nụ cười sáng chói như nhật nguyệt của vương gia nhà mình, ánh mắt nhu hòa nhìn tuyết hồ trêncái bàn khá bừa bộn kia, tay còn nhẹ nhàng vuốt ve nó. Dù cho những ngày qua đã nhìn thấy không ít, nhưng theo như vẻ lạnh nhạt trầm tĩnh nhiều năm của Thương Mặc Uyên thì đây vẫn có chút khó mà thích ứng được.
“ Để hắn đợi một lát!” Trương Đức Tài là thái giám thiếp thân của Thương Vương, phụ trách các sự vụ trong cung, lại là người Thương Vương tin cậy. Nếu đổi thành các Vương gia khác e rằng đã sớm phái người ra nghênh đón rồi. Chỉ là Thương Mặc Uyên trước này chưa hề nghĩ đến những điều này, hắn chỉ biết tuyết hồ đói rồi, nên việc quan trọng nhất bây giờ chính là để cho tuyết hồ ăn sáng.
“ Lui xuống đi!” tiếp tục nhìn tuyết hồ ăn, Thương Mặc Uyên cũng ăn, chỉ là ăn không nhiều, có thể thấy sức ăn của hắn trước giờ đều rất ít.
Qua một lúc lâu, thấy tuyết hồ no nê ợ một cái, vuốt vuốt cái bụng nhỏ căn tròn của mình, bộ dạng thỏa mãn.
Trải qua khoảng thời gian tìm hiểu này, Thương Mặc Uyên biết rằng tuyết hồ đã ăn no rồi.
“ Ăn no rồi sao?”
“ Chi chi…” thỏa mãn gật đầu, Lương Mộ Hi cảm thấy cuộc sống như thế này thật sự không tệ, chỉ là áo cơm không lo, nhưng nghĩ đến các loại âm mưu trong hoàng cung, Thương Mộ Hi vẫn có chút xoắn xuýt.
“ Ăn no rồi thì cùng ta đi gặp một người!” ôm lấy tuyết hồ, Thương Mặc Uyên cảm nhận được trọng lượng tang lên không ít, rất hài lòng.
Đẩy xe ra ngoài, nhìn đến Trương Đức Tài đợi ở cổng, không hề mất kiên nhẫn, thậm chí lúc nhìn thấy hắn còn vội đến chào. Nếu đổi thành những vương gia khác, e là đã tự mình tiến lên chào hỏi. Nhưng Thương Mặc Uyên chỉ dùng ánh mắt ngăn chặn đối phương, mong đối phương đừng đến quá gần mình!
“ Nô tài ra mắt Cảnh vương gia!” Trương Đước Tài vẫn luôn là người có tầm nhìn xa. Cho dù Thương Mặc Uyên luôn đối đãi không lạnh không nhạt với hắn, hắn vẫ luôn lấy mặt nóng của mình dán vào mông lạnh của người ta, bởi vì hắn biết người trước mắt này không thể đắc tội được.
“ Có chuyện gì sao?” Gật đầu, ý nói đã biết, Thương Mặc Uyên không gọi Trương Đức Tài đứng lên, mặc cho đối phương khom người, cứ như người lúc nãy Trương Đức Tài hành lễ không phải là mình, không chút để ý nào.
“ Vương gia, ba ngày sau chính là sinh nhật của bệ hạ, bệ hạ phái nô tài đến hỏi, vương gia ngài năm nay sẽ tham gia chứ?” Nói thật ra, yến thọ mỗi năm của Thương Mặc Uyên đều vắng mặt, đáp án Trương Đức Tài nhận được của mấy năm nay đều như nhau. Nhưng Thương Vương vẫn kiên trì, cho dù biết rõ Thương Mặc Uyên sẽ không đi.
“ Bổn vương thích thanh tĩnh, sẽ không đi đâu!” đáp án hệt như năm trước, không nhiều hơn một chữ, không ít hơn một chữ. Trương Đức Tài một lần liền nhớ.
“ Vương gia, đại thọ 50 năm nay của hoàng thượng, rất mong ngài có thể tham gia, ngài có cần thử suy nghĩ lại không?” dù là nô tài cũng không đành lòng nhìn thấy vua của một nước thất vọng như vậy, sinh thần mỗi năm đều có nuối tiếc.
“ Không cần suy nghĩ, ngươi cứ về bẩm lại với phụ hoàng như vậy đi!” nói dứt câu, Thương Mặc Uyên liền đẩy xe lăng quay về.
“ Vương gia, này…” Vẫn còn muốn thuyết phục, nhưng đành bất lực vì bị ngăn lại.
“ Trương tổng quản, ngài nên biết tính khí của vương gia, ta tiễn ngài đi!” ra hiệu phía cổng, đây rõ rang là đuổi người mà.
“ ai, tạp gia không thể thuyết phục được vương gia, tạp gia cũng không còn mặt mũi trở về nhìn hoàng thượng rồi!” mỗi năm đến, mỗi năm đều như vậy, người không có con cháu như Trương Đức Tài cũng thấy lòng chua xót!
Vương gia hà tất phải như vậy?
Hoàng thượng thật ra cũng rất đau khổ mà.
“ Đi thôi, tổng quản, nếu không vương gia lại phạt ta!”
“ Được rồi, ta đi đây!” thở dài một tiếng, Trương Đức Tài lại một lần nữa vô công mà về.
Về đến hoàng cung, đến ngự thư phòng, Trương Đức Tài lại hổ thẹn, vội vàng quỳ xuống, “ hoàng thượng, nô tài vô năng, không mời được Cảnh vương điện hạ!”
“ Uyên Nhi vẫn không muốn đến sao?” Nhìn thấy Trương Đức Tài quỳ xuống, trong mắt Thương Vương hiện lên mất mác sâu sắc.
“ Nô tài vô năng, xin hoàng thượng thứ tội!”
“ Đây cũng không thể trách ngươi, Uyên Nhi nó nói thế nào?” tuy rằng mấy năm nay đều như vậy, nhưng Thương vương vẫn hi vọng điều khác biệt.
“ Cảnh vương điện hạ nói ngài ấy thích thanh tịnh, không đến đâu.” Trước đây lúc Thương Mặc Uyên còn chưa xuất cung, cũng mượn cớ như vậy không tham gia bất cứ yến hội nào, nay xuất cung rồi, càng là đến một bước cũng không muốn bước vào.
Lần trước nếu không phải Thương vương cực lực yêu cầu Thương Mặc Uyên đi đến bãi săn, e là đôi phụ tử này một năm cũng không có một lần gặp mặt đi?
“ Nô tài có tội, vẫn mong hoàng thượng trách phạt!” làm một nô tài không thể hoàn thành mệnh lệnh của chủ tử, Trương Đức Tài cảm thấy bản thân rất thất bại!
“ Đây không phải lỗi của ngươi, ngươi lui xuống đi, trẫm một yên tĩnh một mình!” xoa xoa huyệt thái dương của mình, Thương vương đối với đứa con này, thật rất đau đầu.
Uyên nhi à, con không muốn có bất cứ dính dấp gì tới hoàng cung này đến thế sao, đến cả phụ hoàng cũng không cần nữa ư?
Có chút chán chường ngồi trên long ỷ, nghĩ đếnánh mắt nhìn mình như nhìn người xa lạ của nhi tử mình thương yêu nhất, tim của Thương vương tràn đầy đau đớn.
“ Ám vệ!”
“ Vâng!”
“ Chứng cứ đến nay thu thập như thế nào rồi?”
“ Bẩm hoàng thượng, người kia cực kì giảo hoạt, thuộc hạ vô năng, chứng cứ trong tay không đủ để lật ngã hắn!”
“ Tiếp tục điều tra!”
“ vâng!”
“ Lui xuống đi!”
“ Thuộc hạ cáo lui!”
Ám vệ lặng yên không tiếng động đến, lại lặng yên không tiếng động rời đi, đôi mắt luôn hiện nét lăng liệt của Thương Kình Thiênlúc này đây lại đầy đau thương.
Uyên nhi à, phụ hoàng sẽ để cho những người đó tổn thương đến con lần nữa đâu, con yên tâm, phụ hoàng rất nhanh sẽ giải quyết tất cả, trả lại cho con cuộc sống an ôn bình yên.
Hết chương 18
Giới thiệu chương 19:
“ Đàn không phải để đánh như vậy!” cây cổ cầm này nhưng là chế thành từ gỗ cây nghìn năm, giá cả không rẻ, nếu như cứ tiếp tục gảy như thế này, e rằng sẽ hư mất.
“ chi chi…” nàng thích gảy như vậy, thì sao chứ?
Lương Mộ Hi hoàn toàn không để ý đến lời nói của Thương Mặc Uyên, tiếp tục đánh đàn, hai chân dùng lực cũng tăng lên mấy phần, giống như cố ý giận dỗi.
Hứ, lúc nãy không để ý đến ta, giờ lại quản ta?
Bản tiểu thư đây tức giận rồi, mới mặc kệ ngươi!
“ Tăng!”
“Đương”
“ Tinh!”