Chương 39

Có câu "Trá tử hồi sinh", Lâm San không ngờ có một ngày mình sẽ dùng đến.


Liên Phong nói đúng, biện pháp tốt nhất có thể khiến mình sống quang minh chính đại trên đời này chỉ có làm Tống Lạc hoàn toàn tiêu thất nhưng làm thế nào mới có thể lừa tất cả mọi người nghĩ Tống Lạc đã ch.ết mới là nan giải nhất.


Ngay lúc hai người đều hết đường xoay xở, Lâm San nhớ tới một người.
Nếu nói hai người bọn họ không đủ để làm Tống Lạc vĩnh viễn biến mất thì còn có một người khẳng định có thể giúp bọn hắn, đó chẳng phải là đại ca Tống Lâm Phong hay sao.


Thân phận Tống Lâm Phong kỳ thật không chỉ là đại công tử Tể tướng phủ đơn giản như vậy, hắn còn là con rể duy nhất của Dương đại tướng quân. Phải biết rằng Dương tướng quân nửa đời còn lại không có con trai, vẫn hoài tiếc nuối. Cũng may nữ nhi Dương Bích Uyên gả cho Tống Lâm Phong tướng mạo đường đường, văn võ toàn tài, có thể nào không được coi trọng? Hắn quả thực xem này người rể này là người của Dương gia cũng không sai. Chỉ cần có hắn hỗ trợ, muốn Tống Lạc vĩnh viễn biến mất trên thế giới này sẽ dễ dàng hơn nhiều.


Vì muốn sớm ngày khôi phục thân phận nữ nhi cho Lâm San, sau khi xuống núi kiếm được chỗ trú ngụ, Liên Phong dàn xếp hoàn hảo rồi suốt đêm bí mật trở lại kinh thành, tìm Tống Lâm Phong thương lượng.
Giờ khắc này, Tống Lâm Phong ở kinh thành cũng đang lo lắng vì chuyện Tống Lạc mất tích.


Nhớ ngày đó, hoàng thượng bỗng ra thánh chỉ tứ hôn làm tất cả mọi người trở tay không kịp đồng thời hắn đang ngoài làm công vụ nên đã không thể trở về ứng cứu. May mà muội muội hắn xem như thông minh, vận khí lại tốt nên lăn lộn trong cung mấy tháng không lộ ra dấu vết nào. Mặc dù vậy, giấy không thể gói được lửa, một ngày nào đó sự tình sẽ bại lộ cho nên hắn kỳ thật đã ngầm nghĩ đến biện pháp làm Tống Lạc xuất cung.


available on google playdownload on app store


Nhưng hắn vạn lần không ngờ, ngay tại thời điểm mấu chốt trong cung lại báo tin Phò mã bị bắt cóc. Giờ này, thân là trưởng tử lo lắng an nguy của muội muội đồng thời càng lo lắng thân phận Tống Lạc có thể bị bại lộ hay chưa. Trong cung dốc lòng phái mật thám tinh thông tìm kiếm, vạn nhất bọn họ trong quá trình tìm Phò mã phát hiện ra chuyện gì, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Vì ngăn không cho chuyện như vậy phát sinh, hắn đành phải triệu tập quân binh mượn danh nghĩa tìm Tống Lạc, kì thực hy vọng có thể phát hiện Tống Lạc trước khi bị người khác tìm ra.


Nhưng đã qua một tháng, người hắn phái đi đã nhiều nhưng một chút tin tức về Tống Lạc đều không có, trong nhà hai ông bà lão nhớ con thành tật, trong cung lại truyền tin không xác thực làm hắn vô cùng đau đầu, thiếu chút nữa là tìm thầy bói bốc một quẻ.


Chính là hắn không ngờ còn chưa tìm đến thầy bói thì đã thấy Liên Phong cầm đoản kiếm trong tay xuất hiện trước mặt. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đó là người đưa Tống Lạc bị thương về nhà lần trước, xem ra nha đầu còn chưa bị sài lang hổ báo bắt được, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, buông lỏng cảnh giác.


"Ý tứ của Liên đại nhân, Tống mỗ không hiểu lắm." Hắn nhất thời giả hồ đồ.
Biết Tống Lâm Phong sẽ phản ứng như vậy, Liên Phong cũng không gấp, chỉ nói: "Tống huynh nghi ngờ tại hạ hiểu được, mời Tống huynh xem vật này." Hắn nói xong lấy ra một lá thư.


Tống Lâm Phong vừa tiếp nhận mặt liền cứng lại. Chỉ thấy trên giấy viết thư vẽ vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo —— "Đại ca, nếu ngươi thấy ch.ết mà không cứu, ta liền nói cho tẩu tử biết lần trước son ngươi mang tặng nàng khi đi Giang Nam là son ngươi sai Tiểu Lục đi mua ở góc đường!" Bên cạnh còn vẽ hình con dê rất khó coi.


"Có chuyện sao? Là tự tay nàng vẽ.." Liên Phong nói.
Tống Lâm Phong khóe miệng co giật: "... Lần tới ngươi bảo nàng vẽ đẹp một chút."
"Kỳ thật nàng vẽ ba lần..."
Hai nam nhân thoáng nhìn nhau, cùng lúc thở dài.
***


Ngay khi Liên Phong tìm được Tống Lâm Phong bắt đầu thương thảo kế hoạch, Lâm San đang ở cách đó khá xa lo lắng vạn phần.


Tuy rằng nàng biết lần này Liên Phong trở về tìm Tống Lâm Phong hỗ trợ nhưng hắn đã đi hai ngày rồi mà nửa điểm tin tức đều không có, phải chăng có vấn đề nan giải gì? Hoặc là đã xảy ra chuyện?


Vô luận ở đâu vào lúc nào, chờ đợi luôn làm người ta cảm thấy thời gian qua thật lâu, hơn nữa nàng còn bị thương một chân, ra ngoài dạo xem cũng không tiện nên cảm thấy gian nan, rõ ràng nàng ở trong doanh trại vẽ rùa lên giấy từ sáng đến tối đã làm phó tướng Dương Tín vừa trở về sợ hãi.


Ai u, cô nương mà Liên đại nhân thích không phải là bà cốt chứ, vẽ một đống bừa chú như vậy, chẳng lẽ trong doanh trại có ma quái? Dương Tín bình sinh sợ nhất là quỷ quái gì đó nên sai người đốt lửa xung quanh trại rất nhiều làm doanh trại vốn tối như mực nay sáng rỡ như ban ngày.


Lâm San vẽ rùa một ngày, rốt cục cảm thấy mình không hẳn phiền lòng đến vậy nên đem bút vứt lên bàn, bò đến giường ngủ. Chờ ngày mai, hắn hẳn sẽ trở lại? Lâm San nghĩ như vậy, mơ mơ màng màng vừa ngủ vừa còn mộng xuân.


Trong mơ, nàng nhớ lại chuyện ngày đó ở suối nước nóng, rốt cục đang tới thời khắc mấu chốt, Liên Phong bỗng nhiên trở mặt, ôm lấy nàng ném vào suối. Chỉ nghe “bùm” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, nàng bị nghẹn nên ho khan, xung quanh đều là nước, thực nóng thực nóng, thật giống như bị thiêu cháy..


Rốt cục, nàng nhịn không được la lên "A" một tiếng, bước xuống giường, mới mở mắt ra, đã thấy bên ngoài ánh lửa tận trời, bên tai đủ loại thanh âm ồn ào, trong đó có tiếng kêu: "Không tốt! Cháy!"


Dương Tín đáng thương vốn đốt lửa trại để tiếp thêm can đảm nhưng không ngờ rằng đêm nay gió núi lợi hại, thổi lửa thiêu sạch lều trại trong vòng chưa đầy một nén nhang, nhất thời toàn bộ đều cháy hừng hực.


Lâm San vốn tưởng mình đang nằm mơ, mới tỉnh dậy đã phát hiện nóng không phải do ôn tuyền mà là cháy, lần đầu gặp loại sự tình này nhất thời có chút hoang mang lo sợ, lê cái chân què, vội vàng chạy ra khỏi lều, vừa mở màn trướng đã thấy thế lửa bên ngoài mãnh liệt, lều trại bên cạnh không chịu nổi đã ngã rạp xuống về phía nàng. Nàng theo bản năng tránh hướng bên cạnh, bất đắc dĩ dùng chân bị thương bèn ngã xuống.


Lều bên cạnh hừng hực áp sát nàng, lều bên kia cũng vừa bắt lửa, nháy mắt đám cháy vây quanh nàng, chân càng ngày càng đau không di chuyển được, không khí chung quanh càng ngày càng loãng, khói đặc không ngừng tiến vào cổ làm cho nàng càng khó thở hơn.


Một khắc kia, ngọn lửa trước mắt tàn sát hết thảy, tử thần lặng lẽ tới gần, ý thức bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ.
"Liên Phong... Ngươi ở đâu? Liên Phong..." Nàng kêu tên hắn, rốt cục chống đỡ hết nổi ngã xuống.


Khi nhắm mắt lại, nàng thấy trong ánh lửa dường như có bóng người, là Liên Phong sao? Là hắn tới cứu mình sao? Ý thức tưởng niệm vừa lóe ra, nàng đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.






Truyện liên quan